Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0962

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0962: Đó là hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Lazada


- Bản ý muốn đi tìm Âm Lệ Tông xin giúp đỡ. Kết quả đi mới biết, tông phái này mấy năm trước đã cùng Thượng Tiêu Tông bị Kiền Thiên Sơn diệt môn. Bất quá cũng vì nguyên do này, vừa vặn biết được ngay trong ngày mười bốn tháng này, Đạo Linh Khung Cảnh đã đối với Kiền Thiên Sơn gây khó dễ. Hảo gia hỏa! Hơn trăm Linh Cảnh song song trở về Vân Giới. Kiền Thiên Sơn cũng thực giỏi, chiếm một lục địa một đảo. Cư nhiên có thể cùng Đạo Linh Khung Cảnh đối kháng, mặc dù rơi xuống hạ phong, lại vẫn có thể chống đỡ. Biến hóa trong Vân Giới này thực sự quá khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.

Củng Hân Nhiên vốn là mâu quang chợt lóe, sau khi nghe được mấy câu này, trong lại khôi phục lạnh lẽo.

Có thể có thực lực chống lại Đạo Linh Khung Cảnh, Kiền Thiên Sơn dưới sự cai trị của Tông Thủ rõ ràng cũng là quái vật lớn!

Hai thế lực lớn tranh chấp, lúc này nàng nhúng tay vào, vị tất có thể kiếm được chỗ tốt. Một ngón tay của Tông Thủ e là đã có thể đem ba người bọn họ nghiền đến phấn thân toái cốt.

Lúc này Liêm Nhị lại mắt đầy thâm ý, ngữ khí thản nhiên nói:

- Còn có một chuyện, có người nói vị Yêu Vương kia. Ngoại trừ song mạch chi thể ra, càng có thiên nhân chi chướng. Không phá thiên chướng, không thể nhập Linh Cảnh. Lúc này nếu không thể đột phá, ngày sau chỉ sợ càng không có cơ hội.

Cốt Diệt lập tức "tê" hấp một ngụm hàn khí, người nọ, kiếm thuật tuyệt lăng hậu thế, lại cư nhiên vẫn là thiên nhân chi chướng? Chơi trò gì vậy a?

Củng Hân Nhiên nghe vậy lại khẽ nhíu mày, tựa như có chút suy nghĩ.

Trung Thổ Vân Lục, chỗ sườn núi Quan Thắng Sơn, một tòa sơn môn thật lớn đứng vững ở đây.

Cao tới hai trăm trượng, hầu như cùng đỉnh núi ngang hàng. Trên thạch bài chỉ có ba chữ "Quan Linh Tông" khắc chạm ở trên đó!

- Mới đến cuối tháng mười, trên núi này cũng đã kết đông. Hai năm nay cũng thật kỳ quái, mỗi năm đều lạnh hơn năm trước.

- Theo sư tôn nói là linh triều đã nổi lên, linh năng trong thiên địa rung chuyển, vì vậy dẫn tới hàn lưu mặt Bắc nổi lên. Có người nói Vân Giới mấy năm nay, thời tiết đều sẽ là biến ảo bất định, các nơi sẽ có đại tai lần lượt xảy ra?

- Có loại chuyện này sao?

Nói chuyện là hai vị đạo đồng thân mặc thanh sam, đều là tay án trường kiếm, thần tình chăm chú nhìn bậc thang dưới chân núi.

- Nói đến sư tôn, trước đó vài ngày phụng chiếu của Đạo Linh cung chủ chạy đi Đông Lâm, cũng không biết hiện nay thế nào rồi. Có người nói bên kia đã chết không ít người. Hẳn là sẽ không...

- Nói nhảm cái gì vậy? Sư tôn bản lĩnh cao cường, là người đứng đầu tông ta, tất nhiên không có việc gì! Có người nói lần này Đạo Linh Khung Cảnh chỉ là Linh Cảnh Tu Giả đã điều động hơn một trăm bốn mươi vị. Cửu giai càng đạt tới con số mấy trăm. Đừng nói là một Kiền Thiên Sơn, đó là đem cả Đông Lâm Vân Lục san bằng, lại có khó khăn gì?

- Hẳn là như thế! Buồn cười Kiền Thiên Yêu Vương kia, cư nhiên dám nói diệt đạo môn ta. Quả nhiên là cuồng vọng đến không ranh giới, tự tìm tử lộ! Thực cho rằng thân là vua của một nước, đã có thể cùng Đạo Linh Khung Cảnh chống đối? Lại không biết đạo môn chư tông ta, lật tay một cái đã có thể đem Kiền Thiên Sơn nho nhỏ của hắn nghiền nát. Kỳ thực Vô Khư cung chủ hai năm này, tính tình vẫn là quá mềm yếu một chút. Nếu theo ý ta, tốt nhất là tốt nhất là Kiền Thiên Sơn giết đến máu chảy thành sông, hoang tàn mới tốt!

- Tự nhiên là phải di diệt tộc của hắn!

- Nhưng ta cũng nghe nói, người nọ kiếm đạo cao cường...

- Kiếm thuật có mạnh mẽ đi nữa, có thể so sánh được với sư thúc mấy trăm năm trước cũng đã nhập Linh Cảnh sao?

Đồng tử bên trái lớn tuổi hơn chút cười lạnh một tiếng, tiếp đó lại có chút nghi hoặc nói:

- Rất kỳ quái! Hôm nay là ngày Quan Linh Tông ta đại khai sơn môn, mấy sư huynh phụ trách tiếp dẫn kia như thế nào còn không có trở lại?

Chấp kiếm đồng tử bên phải cũng đồng dạng là không giải thích được. Lập tức vùng xung quanh lông mày nhíu lại một cái:

- Người nọ là ai?

Trong đường nhìn của hai người đều nhất nhất dừng ở vân không phía xa. Chỉ thấy một bóng người đang đạp không đi tới. Niên kỷ khoảng mười sáu tuổi, một thân minh hoàng kim y, khuôn mặt phong thần như ngọc, tuấn tú trắng nõn đến đủ có thể khiến toàn bộ nữ tử say mê.

Nhưng những điều này cũng không có khiến người khác chú ý bằng thanh kiếm hắn cầm trong tay.

Xa ngoài mấy vạn trượng, từng sợi Kiếm Ý nhè nhẹ kia cũng đã xông tới nơi này.

- Xuy!

Trên hai gò má bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng, đầu tiên là lạnh lùng, sau đó lại nóng lên.

Chấp kiếm đồng tử bên trái vốn dĩ đang lạnh lùng phát ngốc, vô ý thức vội đưa tay sờ sờ, cư nhiên đầy tay là máu. Lúc này mới phát hiện, đúng là vô duyên vô cớ đã nhiều ra một đạo vết thương.

Tiếp đó "xuy xuy" vang lên, liên tục không dứt. Cây cỏ xung quanh đều là bị một cổ vô hình chi lực phong duệ tới cực điểm cắt thành nát bấy.

Thạch bài phía sau sơn môn kia cũng là đá vụn bay tán loạn. Cuối cùng không chịu nổi rốt cục ầm ầm đổ xuống.

Trên người hai người, cũng trong nháy mắt này nhiều ra vô số miệng vết thương.

Đồng tử không khỏi mờ mịt. Người này rốt cuộc là ai. Người còn chưa tới, Kiếm Ý đã có thanh uy như vậy?

Sau một khắc mới ý thức được, đây là có đại địch sắp tới?

Đang muốn triển động linh pháp, hướng đỉnh núi cảnh báo, trên đỉnh núi dĩ nhiên đã có động tĩnh.

Một thanh âm già nua bỗng dưng vang vọng vân không.

- Các hạ là ai là ai Vì sao vô duyên vô cớ đến phạm bản sơn tông ta?

Lời nói vừa dứt, một quang mạc khổng lồ do ngũ phương chi linh tinh khiết cấu tạo thành, bỗng nhiên mở ra.

Bao trùm ba vạn trượng, đem cả Quan Thắng Sơn sơn thể bao phủ ở bên trong.

Nhân ảnh nọ lại vẫn như cũ không nhanh không chậm đi tới, Kiếm Ý vỡ bờ. Đó là pháp trận hộ sơn này cũng vô pháp ngăn cản cước bộ của hắn.

Liên tiếp không ngừng phát sinh từng đợt âm hưởng "ba ba", đó là kiếm khí và đại trận hộ sơn đang giao phong. Linh cấm xung quanh đều không ngừng tan vỡ.

- Nơi đây là Quan Linh Tông?

Phía chân trời Quan Thắng Sơn này không biết từ khi nào đã bị mây đen bao phủ.

Hàng trăm hàng nghìn lôi đình từ trong mây xuyên kích mà xuống. Điện xà cuồng vũ, thanh quang lóng lánh không dứt, khiến cho phiến địa vực này vẫn như cũ là sáng rõ tựa như ban ngày.

Còn có vô số hắc sắc không trận, đem không trung xé rách, xuyên toa phi tới.

Nơi thiếu niên kia đặt mình, càng có liệt diễm thiêu đốt, xung quanh còn có băng lam, thanh bạch quang hoa đủ màu, không ngừng phát sáng liền tắt.

Thiếu niên đứng ở trong đó, lại hoàn toàn không việc gì. Ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn thạch bài sơn môn sụp đổ kia một cái.

Xác nhận không thể nghi ngờ...

Kiếp trước đã từng có nghe qua, Đạo Linh Khung Cảnh lúc toàn thịnh, môn hạ có ba nghìn tông phái. Quan Linh Tông này chính là một trong đó...

Như vậy cũng không cần nhiều lời thêm nữa!

Thanh bạch sắc kiếm quang, bỗng nhiên từ trong tay áo bộc phát.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1741)