← Ch.0170 | Ch.0172 → |
Trên mặt Lý Nguyên Long tái nhợt tới cực điểm, lúc này hừ lạnh nói:
- Chúng ta đi!
- Chậm đã, ta cho các ngươi đi sao?
Lăng Tiếu mở miệng lần nữa.
Ta cho các ngươi đi sao?
NẾu như lời này là từ miệng của cao thủ Linh Sư giai nói với đám người Lý Nguyên Long thì đám người này sẽ không cho rằng có gì đó không ổn, nhưng mà từ trong miệng của một tên Huyền Sĩ trung giai nói ra thì mọi người cảm thấy quái dị, tuy nói có hai mươi bốn hổ vệ của Lăng gia ở đây, thế nhưng mà hai nhà Lý Lam lại không sợ, nếu thực sự đánh nhau sống chết thì không ai biết là bên này sẽ chết. Vì sao vị thiếu gia của Lăng gia này lại hung hăng càn quấy như thế? Chẳng lẽ thực sự bởi vì thái thượng trưởng lão của Lăng gia nhận đệ tử mà không quan tâm tới lợi ích, đồng thời khai chiến với hai gia tộc sao?
- Xú tiểu tử, có bản lĩnh thì ngươi lưu chúng ta lại đây đi, xem ao có thể còn sống rời khỏi nơi này!
Lý Nguyên Long quay đầu lại mắng.
Lăng Tiếu không nói gì thêm, hắn quán chú phong thuộc tính vào hai chân, lại sử dụng thân pháp "Vân Tung Mị Ảnh" mang theo Thanh Viêm Lang xông vào đám Huyền Sĩ của Lam gia.
- Giết tiểu tử kia cho ta!
Lý Nguyên Long phát giác được Lăng Tiếu thực động thủ, lập tức hạ lệnh.
Lăng Viễn đứng bên cạnh ra lệnh.
- Hổ vệ, bảo hộ Lăng Tiếu!
Lăng Viễn nói xong sau lưng có một cây thương dài hiện ra, lập tức đâm thẳng vào Lý Nguyên Long.
Lam Đinh Sơn cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn giữ hai mươi bốn Hổ vệ lại, một mình giết qua.
Trong lúc nhất thời Lăng gia cùng đã khai chiến với Huyền Sĩ của Lý, Lam hai nhà.
Nhưng tên dong binh, mạo hiểm giả và đám người La gia lại đứng ngoài xem cuộc vui.
Thiếu nữ áo đỏ ở gần đó cầm tay lão bà bà cầu cứu.
- Nãi nãi, ngươi mau giúp Lăng Tiếu đi.
- Gấp cái gì, hắn dám khiêu chiến người ta thì tự nhiên có vài phần bổn sự rồi, nếu như không có bản lĩnh mà đi động vào người ta chỉ có thể nói rõ hắn là một tên ngốc hữu dũng vô mưu!
Lão bà bà trả lời đầy lạnh nhạt, cặp đôi mắt của bà ta nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lập tức mang theo thi thể Thanh Viêm Lang lao thẳng tới Huyền Sĩ trung giai trước mặt, Ngân Quỷ Huyết Đao chặt từ trên xuống dưới, một đạo tinh quang băng hàn thấu xương hiện ra.
"Kinh Hàn Nhất Miết" là thứ thứ nhất trong đao pháp Niếp gia.
Mà Huyền Sĩ trung giai của Lam gi không chút suy nghĩ bỏ qua Thanh Viêm Lang, hắn giơ trường kiếm trong tay ngăn cản.
Đinh đương!
Tên Huyền Sĩ trung giai của Lam gia ngăn cản vội vàng, lập tức bị một chiêu của Lăng Tiếu đánh bay ra ngoài mười mét, hơn nữa toàn thân có khí tức rét lạnh hiện ra, thân thể khe run rẩy, nhanh chóng vận huyền lực chống cự.
Nhưng mà Lăng Tiếu lại quỷ dị hiện ra trước mặt của hắn lần nữa, một đạo hỏa mang chém thẳng vào ngực của hắn.
Tên Huyền Sĩ trung giai của Lam gia đang muốn ngăn cản, nhưng mà một đạo hỏa quang hiện ra trước ngực, trong miệng lẩm bẩm nói
- Tốt... Thật nhanh...
Vừa mới nói xong thì hắn ngã xuống.
Bên kia người của Lăng gia đang đấu với Lý, Lam hai nhà, từng tiếng nổ vang xuất hiện trên sườn núi, từng đạo hào quang huyễn lệ như pháo hoa không ngừng bắn ra chung quanh.
Lăng Tiếu ôm lấy Thanh Viêm Lang quay về trước Hoàng Lang Vương, sau đó tiến lên hét to.
- Đại bá bảo Hổ vệ dừng lại đi.
Lăng Viễn đánh ra một chiêu bức lui Lý Nguyên Long, hét lớn một tiếng.
- Hổ vệ trở về!
Ngay sau đó Lăng Viễn và hai mươi bốn Hổ vệ lui tới bên người Lăng Tiếu.
- Hừ, giết người của chúng ta xong lại muốn bỏ chạy, không có khả năng, tiểu tử ngươi hôm nay phải chết!
Lý Nguyên Long hừ lạnh một tiếng, hắn muốn tiến lên giết Lăng Tiếu.
Chiến hỏa đã nổi lên, quả quyết không có khả năng bỏ qua như vậy được.
- Bại gia tử, giúp ta cắn cánh tay của nó xuống.
Lăng Tiếu chỉ vào Lý Nguyên Long và kêu to lên.
XÍU... UU!!
Một đạo hỏa quang từ giữa không trung lao nhanh tới tấn công Lý Nguyên Long.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy đôi mắt hoa lên, ngay sau đó lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Nguyên Long.
Ah!
Chỉ thấy trên vai của hắn có một tiểu linh thú màu đỏ, nó đang cắn vào vai của hắn ta, sau đó giật mạnh kéo bả vai của hắn xuống.
Sau khi con tiểu linh thú đỏ thẫm này cắn cánh tay của Lý Nguyên Long xong thì bay về bên cạnh Lăng Tiếu, trực tiếp đáp lên vai Lăng Tiếu, nhìn chằm chằm vào đám người.
Tất cả mọi người bị một màn đột ngột này dọa ngây ngốc.
Tiểu chút chít này là linh thú gì mà đáng sợ như vậy? Chỉ một kích là cắn cánh tay của Huyền Sĩ cao giai xuống, nếu như cắn vào yết hầu thì chết chắc rồi.
Người của Lý gia bên nỳ đi lên nâng cánh tay của Lý Nguyên Long lên, lại có người đưa cho hắn mấy viên đan dược ổn định thương thế, Lam Đinh Sơn bên này lo lắng nhìn qua Lý Nguyên Long, sau lưng của hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn sợ con linh thú kia lao qua chỗ của hắn, không biết mình có khả năng còn mạng rời đi hay không.
- Đây là kết cục của kẻ dám tổn thương linh thú của ta, nếu như các ngươi ai có bát mãn với Lăng Tiếu ta, ta sẽ phụng bồi tới cùng.
Lăng Tiếu tay cầm đao kiếm, lạnh lùng nhìn qua người hai nhà Lý Lam quát lớn.
Giờ phút này Lăng Tiếu giống như sát thần tản ra uy phong lẫm lẫm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh, Lăng Viễn nhìn thấy tiểu linh thú đỏ thẫm trên bờ vai Lăng Tiếu thì có chút kiêng kị tránh xa chắt nhi của hắn hai bước, trong nội tâm giật mình.
- Tại sao Tiếu nhi có linh thú lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn chính là tuần thú sư trong truyền thuyết sao?
- Giết... Giết, nhanh chóng giết tạp chủng này cho ta!
Lý Nguyên Long ôm miệng vết thương cánh tay cụt quát lên, hắn không ngừng chửi mắng. Cánh tay bị phế làm cho hắn mất đi lý trí củ mình, chỉ nghĩ phải trả thù mà thôi.
Nhưng mà người của Lý gia và Lam gia không ai dám bước lên một bước, bọn họ thập phần sợ hãi con ấu thú ki, tốc độ của nó không phải bọn họ có khả năng vượt qua.
Lúc này một tên chấp sự Lý gia từ phía sau đi lên đánh Lý Nguyên Long ngất đi.
- Đi, chúng ta về trước đi.
Tên chấp sự này trong Lý gia địa vị khá cao, trực tiếp hạ lệnh cho người của Lý gia, sau đó nhìn qua Lăng Viễn lạnh lùng nói:
- Lần này trở về ta nhất định sẽ bẩm báo cho gia chủ nhà ta biết, người Lăng gia các ngươi chờ khai chiến đi!
Nói xong mang theo người của Lý gia cùng rời đi.
Lam Đinh Sơn do dự một chút trừng mắt nhìn qua Lăng Tiếu, cũng phất tay mang theo người của mình rời đo.
- Chuyện này còn chưa xong.
Lăng Viễn nhìn qua người hai nhà Lý Lam rời đi thì lẩm bẩm.
Lăng Tiếu thấy người Lý gia cùng Lam gia rời đi thì khích lệ ấu kỳ lân.
- Bại gia tử tốt lắm!
Ấu kỳ lân dùng cái đầu của nó cọ lên lỗ tai Lăng Tiếu đáp lại.
- Đại bá, lần này đa tạ ngươi!
Lăng Tiếu tiến lên chắp tay với Lăng Viễn. Nếu hôm nay không có Lăng Viễn dẫn người đứng ở bên hắn, chỉ sợ hắn tự thân đối mặt với nhiều cao thủ của Lý Lam hai nhà chắc chắn lành ít dữ nhiều.
← Ch. 0170 | Ch. 0172 → |