← Ch.0242 | Ch.0244 → |
Lăng Thương hướng về phía Lăng Trần khuyên, hắn lời này chẳng qua là để cho Lăng Trần có thể xuống đài thôi.
- Nhị phẩm Luyện dược sư?
Tất cả trưởng lão đều giật mình, bất quá trong lòng bọn hắn có đánh chết cũng sẽ không tin tưởng.
- Ai, được rồi, dù sao tiểu tử này cũng là đệ tử của Đại trưởng lão, tin tưởng Đại trưởng lão cũng sẽ không trách hắn tội khinh nhờn.
Lăng Trần thở dài một tiếng nói.
Tất cả trưởng lão đều quay mặt đi, bọn họ không có người nào tin tưởng Lăng Tiếu có thể có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, trừ phi là tồn tại Thánh cảnh hoặc Thần cảnh trong truyền thuyết, có lẽ có thể có một tia hi vọng.
Song, Lăng Tiếu chính mình đồng dạng cũng không có trăm phần trăm nắm chắc, chỉ có thể nói có một tia hi vọng mà thôi.
Lăng Tiếu thu liễm tâm thần, ở trong lòng càng không ngừng kêu to:
- Lục lão, mau ra đây cứu người!
Lục Ông ở trong thức hải của Lăng Tiếu dĩ nhiên có thể cảm nhận được tâm tình khẩn cấp giờ phút này của hắn, lúc này đáp lại nói:
- Tiểu hữu, lão phu mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng mà ngươi cũng không thể hành hạ lão phu ta như vậy a, trong khoảng thời gian này mới hơi khôi phục được một chút nguyên khí lại muốn bóc lột ta a!
- Lục lão, ta thật không nghĩ muốn hành hạ người, ta chỉ muốn xin một giọt vạn năm thụ nhũ trấp, chẳng lẽ ngươi muốn ăn quịt hay sao?
Lăng Tiếu nói.
Trước đó vài ngày, Lăng Tiếu vì Lục Ông đấu giá xuống Lục Châm Ngân, Lục Ông lúc ấy đã đáp ứng Lăng Tiếu cấp cho hắn một giọt vạn năm thụ nhũ trấp. Hôm nay Lăng Tiếu chính là tính toán lợi dụng một giọt vạn năm thụ nhũ trấp này để cứu sống Thái thượng trưởng lão.
Lăng Tiếu phục dụng hơn qua vạn năm thụ nhũ trấp, cảm thấy công hiệu của nó không chỉ đơn giản dừng lại ở gia tăng trăm năm thọ nguyên, tin tưởng nhất định có công hiệu khởi tử hồi sinh. Bằng không, ban đầu Lục Ông như thế nào có thể khiến cho tất cả thực vật trong Mê Huyễn cốc ở trong khoảng thời gian ngắn một lần nữa sinh trưởng.
Lục Ông lắc đầu, lão ban đầu muốn kiếm một chút tiện nghi của Lăng Tiếu, không nghĩ tới hiện tại lại phải phun ra rồi, cười khổ một cái, phải cống hiến ra một giọt nhũ bạch trụ trấp óng ánh.
Mỗi một giọt vạn năm thụ nhũ trấp đều là tinh nguyên của lão, mỗi tiêu hao một chút cũng không biết phải tốn thời gian dài bao lâu mới có thể lần nữa ngưng tụ, bất quá nếu lúc trước đã đáp ứng Lăng Tiếu thì lão cũng sẽ không nuốt lời, huống chi Lăng Tiếu căn bản không biết giá trị của Lục Châm Ngân kia mà lão nhận được có giá trị đối với lão như thế nào, nếu không Lục Ông cũng sẽ không dùng một giọt vạn năm thụ nhũ trấp yêu cầu Lăng Tiếu giúp lão đấu giá.
Lăng Tiếu đem ngón tay để vào đôi môi khô cứng của Thái thượng trưởng lão, dẫn đạo một giọt vạn năm thụ nhũ trấp kia của Lục Ông đi tới.
- Lão thái gia, ta biết ngươi sẽ không dễ chết như vậy, ngươi còn chưa đêm ta dạy thành cường giả Vương giai cơ mà, nếu không ngươi làm sư phụ cũng quá vô dụng đi, nếu như ngươi không tỉnh lại, ngày sau ta sẽ không thừa nhận ngươi là sư phụ của ta, quá mất mặt.
Lăng Tiếu nhìn Thái thượng trưởng lão nhẹ giọng nói.
Các trưởng lão ở đại sảnh đều lầm tưởng Lăng Tiếu là không chịu được sự thật là Thái thượng trưởng lão đã tạ thế mà thôi.
Trong lòng Lăng Thương thì là vô cùng vui ừng, ít nhất tôn tử của mình cũng trọng tình trọng nghĩa.
Tất cả mọi người không biết lúc Lăng Tiếu nói chuyện cũng đã đem vạn năm thụ nhũ trấp cho vào trong miệng của Thái thượng trưởng lão.
Đúng lúc này, một cỗ năng lượng mênh mông thuần khiết ở trên thân thể tử khí trầm trầm của Thái thượng trưởng lão khuếch tán ra, vết thương trên người lão lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang khép lại.
Năng lượng lan ra khiến các trưởng lão ở đại sảnh đều giật mình.
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?
Lăng Trần nhìn xuống Thái thượng trưởng lão nằm trên mặt đất đang phát sinh dị biến, kinh hãi nói.
- Lực lượng thật thuần khiết, thật là cường đại!
Lăng Thương cảm nhận được năng lượng phát ra trên người của Thái thượng trưởng lão lúc này lẩm bẩm nói.
Tất cả trưởng lão lại càng là vẻ mặt kinh hãi nhìn hết thảy trước mắt.
Chỉ thấy Thái thượng trưởng lão bị một đoàn lục quang tràn đầy sinh cơ bao quanh, lục quang tản ra quang mang chói mắt để cho người ta không thể nhìn thẳng. Dần dần vết thương trên người Thái thượng trưởng lão không chỉ ở dưới lục quang làm dịu đã được khôi phục, hơn nữa còn sinh ra biến hóa kinh người, vốn là mái tóc trắng hoa hoa kia cư nhiên dần dần biến thành màu đen như mực, làn da khô héo kia trở nên bền chắc hồng nhuận.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn hết thảy chuyện này, ngay cả Lăng Tiếu cũng bị sợ hết hồn.
- Chẳng lẽ vạn năm thụ nhũ trấp còn có công hiệu phản lão hoàn đồng?
Lăng Tiếu ở trong lòng nghi ngờ nói.
Không bao lâu, biến hóa của Thái thượng trưởng lão đã dần dần ngưng lại, lão lại biến trở lại bộ dáng trung niên, trái tim cũng bắt đầu đập lại, khí tức cũng từ từ gia tăng.
Liền ở một khắc kia lục quang biến mất, Thái thượng trưởng lão mở mắt ra, nhãn thần sắc bén vô cùng, một cỗ khí tức cường đại tán phát ra, chấn đến tất cả mọi người đều lui bước.
Quanh thân Thái tượng trưởng lão từng cỗ linh lực cường đại mạnh mẽ tuôn ra, quanh thân lão không còn là lục mang, mà là quang mang kim sắc như mặt trời, lộ ra vẻ cực kỳ thần thánh không thể xâm phạm.
Khí tức của Thái thượng trưởng lão càng ngày càng mạnh, gian phòng hội nghị nội các tạm thời này nhất thời bị linh lực ở phụ cận tẩy rửa áp thành nát bấy.
Tất cả mọi người cuống quít từ trong nội các trốn ra.
- Đại... Đại trưởng lão đột phá!
Lăng Trần há hốc miệng khí có thể tin nói.
Trong lúc nhất thời, Lăng Thương cùng với chúng trưởng lão trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng, bọn họ lại không nhịn được muốn bái xuống cái khí tức cường đại mà Thái thượng trưởng lão tán phát ra kia. May là ý niệm lực của bọn họ coi như là kiên định, nếu không thật liền quỳ xuống rồi.
Lăng gia đệ tử ở chung quanh thu thập tàn cuộc còn lại là rối rít bị áp lực cường đại của Thái thượng trưởng lão khiến cho quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy ý tôn sùng.
Bỗng nhiên Thái thượng trưởng lão một mực đứng thẳng, quanh thân phát ra thanh âm ba lạp chói tai, tiếp đó, lão phát ra một trận tiếng cười thoải mái, sau đó tại chỗ bạt địa mà lên.
- Ta rốt cục đột phá!
Thanh âm của Thái thượng trưởng lão giống như là cổ mộ thần chuông vang lên ở trong lòng từng người của Lăng gia.
Giờ khắc này, Thái thượng trưởng lão lại một lần nữa trở thành thủ hộ thần trong lòng mọi người Lăng gia, bọn họ tin chắc, chỉ cần Thái thượng trưởng lão một ngày còn ở đó, Lăng gia nhất định sẽ huy hoàng.
Lăng Trần, Lăng Thương cùng với một đám trưởng lão hướng về phía Thái thượng trưởng lão ở giauwx không trung đồng thời khom người nói:
- Chúc mừng Thái thượng trưởng lão thành công đột phá, thành tựu Vương vị.
← Ch. 0242 | Ch. 0244 → |