← Ch.0285 | Ch.0287 → |
Còn lại là một phu nhân trung niên phong thái nho nhã, mặc bộ quần áo tơ lụa màu lam tôn lên không ít sắc thái, gương mặt xinh đẹp của nàng không có chút nếp nhăn, vũ mị phong tình, dáng người đẫy đà có thể miểu sát không ít nam nhân.
Bên cạnh nàng là lão giả áo vàng, dáng người hơi mập, tướng mạo thường thường, vừa nhìn đã cảm thấy hắn là người hiền lành.
Bề ngoài còn có ba lão giả áo xám, một gã tóc trắng xoá, ngay cả lông mi và râu ria cũng trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt; một người khác gương mặt trơ xương, đôi mắt hơi lõm vào, cái trán lộ ra ngoài, bàn tay cằm chặt thành ghế hữu lực; cuối cùng là một người lùn, diện mạu xấu xí hèn mọn, hai mắt luôn lưu chuyển lên người phu nhân xinh đẹp kia, dường như không rời khỏi một chút nào.
Chín người này chính là phong chủ chín phong của Tử Thiên Tông, tông chủ Tử Thiên Tông Vân Hùng, phong chủ Kim Đồng Phong Hứa Kiếm Nam, phong chủ Mộc Kỳ Phong Mộc Hòe, các chủ Bích Tuyền Các Ôn Hải Yến, phong chủ Xích Viêm Phong Triệu Minh Uyên, phong chủ Hắc Nham Phong Cát Thực, phong chủ Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc, phong chủ Luyện Khí Phong Nghiêm Chấn cùng với vực chủ Thuần Thú Vực Vạn Thọ Lai.
- Hôm nay triệu tập các trưởng lão tới đây, một là thương nghị chuyện đệ tử mới, hai là chỗ dị thường kia, lần này trong các đệ tử tranh cử có vài hạt giống tốt, các vị trưởng lão nên tài bồi thật tốt; mặt khác nên phái nhiều người qua nơi đó đóng quân, miễn có chuyện xảy ra.
Vân Hùng nói ra.
- Chỗ đó địa vực xa xôi, hơn nữa điều kiện vô cùng ác liệt, chỉ sợ có không ít chấp sự phải đi!
Hứa Kiếm Nam sờ râu ria nói ra.
- Đúng vậy, vốn tưởng rằng chỗ đó là nơi tu luyện tốt, ta phái qua vài đệ tử đều trúng dương độc, may mắn có đan dược của Nam Cung trưởng lão áp chế, bằng không, bọn họ đi gặp diêm vương rồi.
Triệu Minh Uyên đồng ý nói ra.
- Lúc trước không phải chính ngươi phái đệ tử đi sao, còn trách ai bây giờ!
Mộc Hòe âm dương quái khí nói.
- Hừ, ta chỉ xuất lực vì tông môn thôi, cũng không phải như những người khác, có chuyện gì lại đưa đẩy.
Triệu Minh Uyên trừng Mộc Hòe.
- Đừng nói êm tai như vậy, đều là lấy việc công làm việc tư.
- Ta lấy việc công làm việc tư, còn tốt hơn kẻ nhát gan sợ phiền phức.
...
Triệu Minh Uyên cùng Mộc Hòe không ngừng tranh luận.
- Đủ rồi, hai vị trưởng lão, các ngươi già rồi lại nhao nhao còn ra thể thống gì?
Vân Hùng hừ lạnh nói ra.
Triệu Minh Uyên cùng Mộc Hòe lập tức im lặng.
- Ta xem như vậy đi, mỗi phong phái ra hai chấp sự, đến nơi đó thay phiên trấn thủ, cũng tránh lộ ra bên ngoài.
Các chủ Bích Tuyền Các Ôn Hải Yến đề nghị.
- Biện pháp này tốt, nhưng mà nhân số tăng gấp đôi, mỗi người lưu thủ không dài, lẽ ra không chịu dương độc xâm lấn, nhưng mà việc này không nên ở dài, nhất định phải có biện pháp song toàn.
Cát Thực nói ra.
- Biện pháp này có thể áp dụng, nhưng mà phải giải quyết dương độc thế nào mới tốt?
Vân Hùng gật gật đầu đáp.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.
...
Tử Phong Cốc, nơi này chiếm diện tích cực lớn, một cây gốc đại thụ màu tím che trời.
Nơi này là chỗ lịch đại trưởng lão Tử Thiên Tông quy hoạch làm cấm địa, dùng làm nơi thử thác đệ tử mới..
Nơi này chỉ toàn linh thú nhất giai và nhị giai và một số ít tam giai.
Người trẻ tuổi tham gia tranh cử chỉ cần có tu vị Huyền Sĩ giai là đủ, nếu như tam giai linh thú quá nhiều thì một tháng chết toàn bộ cả rồi.
Gần ba trăm người trẻ tuổi, có ba năm người một tổ đội, cũng có một mình hành động, tóm lại đều muốn điểm tích lũy, có thể trở thành đệ tử chính thức của Tử Thiên Tông.
Mọi người vào sơn cốc và tìm kiếm con mồi.
Bọn họ đều là cao thủ Huyền Sĩ giai, hơn nữa lại là tinh anh, cầm trong tay vũ khí cấp hai cao cấp, thậm chí là huyền khí, còn có đan dược của gia tộc, đều là ứng phó thử thách này.
Một đám người ở đây thần sắc ngưng trọng, ánh mắt luôn nhìn qua bốn phía, một khắc cũng không dám khinh thường.
Lúc này chỉ có một người bộ dáng cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, khác hoàn toàn với mọi người.
Bảy người này chính là đám người Lăng Tiếu, Hoa Hiểu Quế cùng Vũ Tư Tuyết!
Bảy người tiến vào Tử Phong Cốc hai ngày, tổng cộng thu hoạch năm đầu nhất giai linh thú cùng với hai đầu nhị giai cấp thấp linh thú, thu hoạch có chút xa xỉ.
Mặc dù như thế, bọn họ cũng cảm nhận được sát cơ ẩn nấp trong Tử Phong Cốc, linh thú luôn xuất quỷ nhập thần, chỉ cần hơi lơ lỏng là bị nuốt mất.
Rống!
Một tiếng thú rống từ xa truyền tới.
Một thân ảnh màu xanh da trời hiện ra.
- Coi chừng!
Mọi người hô lên, vũ khí trong tay nhao nhao đánh vào thân ảnh đó.
XIU.... XIU... XÍU... UU!!
Vô số đao quang kiếm ảnh chém qua, cỏ dại chung quanh tung bay.
Thân ảnh này phản ứng cực nhanh, không chỉ có tránh thoát tất cả công kích, còn cắn qua một người, mở to cái miệng như chậu máu.
- Súc sinh đi chết đi!
Trường thương trong tay Hạ Hầu Sử linh động như rắn, đâm thẳng vào miệng máu của con linh thú.
Con linh thú này cực kỳ giảo hoạt, ý thức được nguy hiểm cho nên dừng lại, trong miệng phun ra hỏa quang vào người Hạ Hầu Sử.
Lam Kiếm trong tay Vũ Tư Tuyết tỏa ra gợn sóng, giống như khuếch tán bao phủ con linh thú này, hai người khác còn đang thi triển sát chiêu oanh kích, chỉnh thể nhìn qua cực kỳ ăn ý.
Chỉ có Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế là không có động thủ.
- Lão đại, chúng ta đi lên hỗ trợ chứ?
Hoa Hiểu Quế dường như hơi băn khoăn.
- Không cần, chỉ là Hổ Văn nhị giai cấp thấp mà thôi, bọn họ có thể giải quyết được.
Lăng Tiếu đáp.
- Thế nhưng mà... Tiếp tục như vậy chúng ta không có chiến lợi phẩm a!
Hoa Hiểu Quế buồn rầu nói.
Đoạn đường này Hạ Hầu Sử vẫn bài xích hai người, huyên náo không có nửa điểm hào khí đoàn kết, nếu không phải Vũ Tư Tuyết, chỉ sợ bọn họ đã rời đi.
Quả nhiên trong chốc lát sau, Hổ Văn liền chết dưới tay mọi người.
Hạ Hầu Sử cắt đầu Hổ Văn đóng gói lại, giao cho một người cầm, sau đó nhìn qua Vũ Tư Tuyết.
- Tiểu tuyết, Hổ Văn này xem như của ngươi.
- Trước để đó đi, sau khi ra ngoài lại phân phối, đều là công lao của mọi người.
Vũ Tư Tuyết tránh né ánh mắt Hạ Hầu Sử.
Hai người tới từ thành Võ Minh, tới Tử Thiên Tông thì Hạ gia có ý liên hôn với Vũ gia, mà Hạ Hầu Sử đặc biệt ưa thích Vũ Tư Tuyết, cho nên cho tới nay đều là Hạ Hầu Sử truy cầu Vũ Tư Tuyết, Vũ Tư Tuyết lại không có cảm giác với Hạ Hầu Sử.
- Đã như vầy chúng ta đi tiếp.
Hạ Hầu Sử không dây dưa, nói sang chuyện khác.
- Không, Hạ Hầu Sử các ngươi cùng tổ đội đi, ta cùng Lăng Tiếu hai người làm một đội.
Vũ Tư Tuyết lắc đầu, sau đó chỉ ba người sau lưng nói ra.
- Vì cái gì?
Thần sắc Hạ Hầu Sử khó coi hỏi thăm, hắn lại nói:
- Có phải ngươi ưa thích tiểu tử này không?
- Không liên quan tới ngươi, nếu ngươi không cho bọn họ tham gia vây giết, ta đành phải cùng đội với bọn họ.
← Ch. 0285 | Ch. 0287 → |