← Ch.0322 | Ch.0324 → |
Ba!
- Thực... Thực?
Bình rượu trong tay Lý Cuồng Hổ không tự giác rơi xuống, kinh hỉ nhìn qua Lăng Tiếu hỏi thăm.
- Vốn hiện tại ta có thể luyện chế cho ngươi, nhưng mà ta phải mau chóng quay về tông môn, ngươi nhịn một thời gian đi.
Lăng Tiếu nói.
Luyện chế Tam phẩm đan dược không đơn giản như luyện chế nhị phẩm đan dược, Tam phẩm đan dược đã là nhập "Phẩm ", có thể nói là linh đan diệu dược, không chỉ cần nhiều linh thảo phụ trọ, còn cần phân hoá thú đan, tiêu hao tinh lực đặc biệt lớn, cần thời gian rất nhiều, tuyệt đối không thể tùy ý luyện chế Tam phẩm đan dược, bằng không bị quấy nhiễu sẽ thất bại, không chỉ haoi phí linh dược, cũng tiêu hao tinh lực và năng lượng của mình.
- Cảm tạ thiếu gia... Cảm tạ thiếu gia thành toàn!
Lý Cuồng Hổ đại hỉ, kích động quỳ bái tạ Lăng Tiếu.
Hắn chân đã bị thương vài năm, còn có một tháng là khôi phục, hắn có thể mất hứng không kích động sao?
Lăng Tiếu lạnh nhạt nhận Lý Cuồng Hổ cúi đầu, nói tiếp:
- Đứng lên đi, khôi phục chân của ngươi là đầu tiên, ta sẽ giúp ngươi đột phá Linh Sư giai trong thời gian sớm nhất, về sau ngươi phụ trách chiếu cố Huyên Huyên, ngươi phải nhớ kỹ đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, có lẽ cuối cùng có một ngày ngươi sẽ may mắn vì đi theo ta đấy.
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn qua ánh trăng, vô cùng bình tĩnh và kiên định nói ra.
Lý Cuồng Hổ nhìn thấy Lăng Tiếu trẻ hơn mình nhiều, trong nội tâm chẳng biết tại sao sinh ra cảm giác thuyết phục.
- Cả đời này ta chỉ biết đi theo thiếu gia, tuyệt không nhị tâm.
Lý Cuồng Hổ hạ quyết tâm trong lòng.
Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lăng Tiếu thừa dịp Hạ Huyên Huyên còn chưa thức liền khởi hành đi về tông môn.
Chuyện Lăng Tiếu bái nhị sư, phân biệt bái phong chủ Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc cùng với phong chủ Mộc Kỳ Phong Mộc Hòe làm sư, cũng ước định nửa tháng đầu học luyện đan ở Dược Phong, nửa tháng sau tu luyện huyền lực ở Mộc Kỳ Phong.
Tông môn Tử Thiên Tông to lớn, Mộc Kỳ Phong là một trong chín đại phong, ngọn núi cũng không kém gì Cửu Phong, linh khí thậm càng nồng đậm.
Đại thụ che trời tươi tốt, cây cỏ hoa dại không biết tên tùy ý thấy được, nếu như cẩn thận nhìn lên còn thấy linh thảo cấp thấp đang sinh trưởng.
Đây là bảo địa của người tu luyện mộc thuộc tính.
Lăng Tiếu vẫn đi dạo, thỉnh thoảng thưởng thức cảnh đẹp, trong nội tâm thập phần thoải mái.
Sở dĩ hắn đáp ứng bái Mộc Hòe làm sư, đều bởi vì chính mình không có công pháp mộc thuộc tính, mà chính mình thân có mộc thuộc tính trăm phần trăm, không tu luyện tuyệt đối là lãng phí lớn.
Cái gọi là tham thì thâm.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu vẫn có tự tin cực lớn không mắc sai lầm này.
Độ tinh khiết của hắn cao như thế, tu luyện sẽ là làm chơi ăn thật, cho dù là nhất tâm đa dụng cũng không chậm trễ thời gian quá dài.
Huống hồ hắn còn được xưng là tuyệt thế thiên tài, trong thiên hạ không có việc gì làm khó hắn cả.
Kì thực chính hắn cũng hiểu, Lục Ông tồn tại trong thức hải của hắn khẳng định rất thích ý nhìn mình tu luyện mộc thuộc tính.
Mà Lục Ông cần khôi phục nguyên khí nhất định phải hấp thu linh khí mộc thuộc tính, mà hắn hôm nay ở trong người Lăng Tiếu hấp thu tốc độ không nhanh, nếu như Lăng Tiếu có thể đột phá Linh Sư giai, bắt đầu hấp thu linh khí thì không chỉ là hắn, càng tốt với Lục Ông.
Lập tức đi tới sườn núi Mộc Kỳ Phong, đi tới chỗ hai tên đệ tử đang phòng vệ trong chỗ tối.
- Người tới là ai?
Một tên đệ tử hét lên.
Lăng Tiếu có chút chắp tay, sau đó móc lệnh bài ra.
- Tại hạ Lăng Tiếu, là đệ tử ở đây, tiến phong gặp mặt Mộc sư phó.
- Thì ra là Lăng Tiếu sư huynh, Phong chủ sớm có phân phó, xin mời đi theo ta.
Hai gã đệ tử nghe xong Lăng Tiếu báo danh, lúc này lộ ra vẻ cung kính, đồng thời khom người làm ra động tác mời.
Lăng Tiếu sững sờ một chút, sau đó đắc ý đi theo hai người này lên núi.
Nhưng mà hắn không phát hiện tên đệ tử không đi theo lại thì tươi cười âm trầm.
Lăng Tiếu đi theo tên đệ tử này và cảm thấy không đúng, tại sao đi qua đi lại đường quanh co, mà không phải đi tới chủ phong?
- Chẳng lẽ Mộc sư phó có ham mê tĩnh mịch?
Lăng Tiếu bắt đầu nghi ngờ.
Khi đường đi càng dài, nơi đi càng ngày càng hoang vu, Lăng Tiếu càng ngày càng cảm thấy bất an.
- Vị sư đệ này, ngươi muốn mang ta đi đâu?
Lăng Tiếu đứng lại hỏi.
Tên đệ tử ngoại môn cười nhạt nói:
- Sư huynh đừng vội, Phong chủ tĩnh tu cách đây không xa, rất nhanh sẽ tới.
Hắn nói mang theo ngữ khí không xác định, Lăng Tiếu đã chú ý không ổn.
- Ta muốn xem ngươi đang bịp bợm gì!
Lăng Tiếu cảnh giác, đồng thời trong lòng khinh thường, trong óc hiện ra một thân ảnh đáng ghét.
Lại đi không bao xa, liền đi tới một khu vách núi.
Hôm nay vẫn còn sáng sớm, giữa ngọn núi có sương trắng vờn quanh, vách núi phía trước sương mù nồng đậm.
- Tới rồi, gọi người đi ra đây đi.
Lăng Tiếu khoanh tay bình tĩnh nói.
Trước mắt hoang vu, phong chủ Mộc Kỳ Phong làm gì có khả năng tĩnh tu ở nơi này chứ, đây rõ ràng là có người gây phiền toái cho hắn.
Mà trên Mộc Kỳ Phong này hắn chỉ đắc tội một người, không cần phải nói, nhất định chính là tên đó muốn báo thù.
Quả nhiên thời điểm Lăng Tiếu nói hết lời, sau lưng có tiếng bộ pháp vang lên.
Lăng Tiếu nhìn lại, người tới chính là Lao Phạm Nhân chứ chẳng phải ai khác.
- Hắc hắc, xú tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt.
Lao Phạm Nhân cười âm hiểm với Lăng Tiếu.
Bên cạnh hắn chính là bọn người mặt rỗ bị Lăng Tiếu giáo huấn qua.
Lăng Tiếu vẫn ung dung nhìn qua Lao Phạm Nhân nói:
- Lao Phạm Nhân, không, có lẽ ta nên gọi ngươi một câu ‘ Phạm Nhân ’ sư huynh, chẳng lẽ ngươi không biết cấm đồng môn nội đấu sao? Ngươi không sợ bị sư phó trách phạt?
- Hừ, đừng tưởng rằng được sư phó thân ưu ái thì vênh mặt, ta hỏi ngươi, đường đệ của ta có phải bị ngươi giết không?
Lao Phạm Nhân hừ lạnh một tiếng, chất vấn.
- Đường đệ của ngươi? Ai ah, ta giết người vô số, làm sao biết a miêu a cẩu nào trong số đó chứ?
Lăng Tiếu mỉa mai nói ra, trong lòng nghi hoặc.
- Chẳng lẽ người nào chết ngươi cũng hoài nghi lên đầu của ta.
Đường đệ của Lao Phạm Nhân chính là Lao Phạm Thanh, trước đó không lâu bị giáo huấn trong Tử Thụ Phong Cốc, hắn muốn làm loạn với Vũ Tư Tuyết và bị Lang Vương kim sắc ăn. Lăng Tiếu cho rằng không có ai biết, từ lúc đi vào thành Tử Thiên hoặc Tử Thiên Tông hắn chưa từng mang theo lin thú.
- Tạp chủng miệng lưỡi sắc bén, bất kể là không phải ngươi giết, hôm nay ngươi phải chết, vây lại cho ta, tuyệt đối không cho hắn trốn.
Lao Phạm Nhân quát một tiếng, côn sắt vung lên, hắn đập một côn vào Lăng Tiếu.
Lao Phạm Nhân không dám khinh thường, hắn biết rõ Lăng Tiếu tốc độ cực nhanh, ngay từ đầu đã dùng toàn lực, phải dồn Lăng Tiếu vào chỗ chết. Dù sao ở chỗ này hắn giết Lăng Tiếu cũng không có người ngoài.
Nói thật ra hắn vu oan Lăng Tiếu giết đường đệ là cái cớ, chủ yếu là trước đó Lăng Tiếu rõ ràng cứu Lý Cuồng Hổ, ở trước mặt đông người đắc tội hắn, hắn không nuốt trôi cục tức này.
← Ch. 0322 | Ch. 0324 → |