← Ch.0367 | Ch.0369 → |
- Có thể có biện pháp nào, chúng sẽ không xuất hiện và tồn tại cùng một nơi, hôm nay đã cảm ứng được đối phương tồn tại, như vậy phải tiêu diệt đối phương mới ổn định lại.
Lục Ông thở dài nói một câu.
Rầm rập!
Hai châu tản mát ra năng lượng cường đại đánh bay Lăng Tiếu cùng Hỏa Kỳ Lân ra xa.
Lăng Tiếu nhìn qua Tiên Thiên Âm Phong Châu, khẽ cắn môi nhìn Hỏa Kỳ Lân nói:
- Bại gia tử, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây!
Đây chẳng khác gì đang bồi phu nhân mà gãy binh.
Buông tha Tiên Thiên Âm Phong Châu chính là tổn thất lớn nhất của Lăng Tiếu, cho dù có được một trăm khối hỏa huyền tinh cũng không bằng một phàn vạn của nó.
Trong lòng Lăng Tiếu đau như cắt, đau lòng như nhỏ máu.
Sâu trong Diễm Hỏa Cốc, ngọn núi lử bộc phát âm thanh kinh người lần nữa.
Những hỏa diễm kia bắn lên cao như pháo hoa, nhìn từ xa rất đẹp.
Bang bang!
Một người một thú bị quán tính của lần phong trào này va chạm vào đá, chỉ để lại hai cái hố nhỏ.
- Trời ơi, xương cốt sắp rã rời rồi.
Cả người Lăng Tiếu khảm vào trong đá, nếu không có Kim Cương Ngũ Biến Quyết phòng ngự, chỉ sợ mạng nhỏ không còn.
Hắn mắng một câu, thân thể bất động, lập tức vận Kim Cương Ngũ Biến Quyết khôi phục thân thể.
XÍU... UU!!
Bên cạnh Lăng Tiếu, Hỏa Kỳ Lân dẫn đầu lao tới, khóe miệng còn mang huyết dịch, hiển nhiên cũng bị thương không nhỏ.
- Lão đại, ngươi còn tốt đó chứ?
Hỏa Kỳ Lân truyền âm hỏi Lăng Tiếu.
- Không có việc gì, ngươi chờ đi, ta nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.
Lăng Tiếu hữu khí vô lực nói.
Vừa rồi trong núi lửa Tiên Thiên Âm Phong Châu cùng Si Mị Lam Hỏa Châu đánh nhau, cả hai đều là thiên địa chí bảo, năng lượng của chúng vô cùng khổng lồ, chỉ một chút dư âm cũng làm bọn họ chật vật không chịu nổi, nếu không phải có Lục Ông nhắc nhở từ sớm, bị trùng kích chính diện, bọn họ một người một thú đã chết.
Lúc Lăng Tiếu toàn lực khôi phục thân thể, lúc nỳ truyền ra âm thanh khẩn trương của Hỏa Kỳ Lân.
- Lão... Lão đại!
- Như thế nào?
Lăng Tiếu hỏi.
- Hai... Hai hạt châu đi ra...
Hỏa Kỳ Lân thân là thần thú, lại đột phá đến tứ giai trung giai, linh trí đã mở ra, nó biết rõ Tiên Thiên Âm Phong Châu cùng Si Mị Lam Hỏa Châu uy lực khủng bố, hiện tại phát hiện hai hạt châu một trước một sau bay tới chỗ bọn họ, khẩn trương lên.
- Cái gì?
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, lập tức vận chuyển huyền lực khiến mình đứng lên.
Hí!
Thương thế trên người khẽ động làm cho Lăng Tiếu đau đớn.
Nhưng mà lúc Lăng Tiếu vừa muốn lao ra khỏi hố nhỏ, hai hạt châu lập tức tới trước mặt hắn.
XIU.... XIU... !
Hai hạt châu lập tức chui vào trong đầu Lăng Tiếu.
- Cái này... Cái này tính toán là cái gì?
Lăng Tiếu sững sờ, lập tức vỗ đầu lẩm bẩm.
- Lão đại, nó... Chúng nó tiến tới trước mặt ngươi!
Hỏa Kỳ Lân lập tức rời xa Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vừa muốn nói gì, bỗng nhiên trong đầu truyền ra đau đớn kinh người, đầu của hắn như nổ tung.
Ah!
Lăng Tiếu ôm đầu lăn lộn trên đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy đầu của hắn trướng lên gấp đôi, xem ra tùy thời cũng có thể nổ tung, gương mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo.
Hỏa Kỳ Lân ở không xa nhìn qua, lộ ra vẻ lo lắng nói:
- Lão đại sẽ không chết chứ?
Lăng Tiếu không biết lăn qua lăn lại bao lâu, hắn của hắn không chịu nổi ngất đi, nhưng mà đầu của hắn vẫn trướng lên, hắn giống như biến hình thành quái thú, nôn mửa liên tục.
Hỏa Kỳ Lân thấy Lăng Tiếu ngất đi, chậm rãi đi tới thủ hộ bên cạnh hắn.
Giờ phút này trong thức hải Lăng Tiếu sinh ra biến hóa kinh người.
Về phần hai thiên địa dị châu vì sau đồng thời chui vào trong thức hải Lăng Tiếu chứ?
Chuyện này hoàn toàn không phải Tiên Thiên Âm Phong Châu trong núi lửa chiến thắng Si Mị Lam Hỏa Chuâ.
Núi lửa là địa bàn của Si Mị Lam Hỏa Châu, quanh thân tràn ngập linh khí hỏa thuộc tính, chiếm hữu ưu thế sân nhà, hon nữa thời gian tồn tại của Si Mị Lam Hỏa Châu còn trước Tiên Thiên Âm Phong Châu rất nhiều, ẩn chứa năng lượng càng khủng khiếp, không phải Tiên Thiên Âm Phong Châu có thể so sánh được.
Tiên Thiên Âm Phong Châu tự biết không phải đối thủ của Si Mị Lam Hỏa Châu, chỉ có thể chạy trốn, mà nó nhận Lăng Tiếu làm chủ, đương nhiên phải chạy tới chỗ Lăng Tiếu tránh đi, cuối cùng tiến vào trong thức hải Lăng Tiếu.
Về phần Si Mị Lam Hỏa Châu chính là trời sinh tử địch với Tiên Thiên Âm Phong Châu, địch nhân muốn chạy trốn, nó tự nhiên không chịu, cho nên cũng đuổi theo, cùng Tiên Thiên Âm Phong Châu chui vào trong thức hải của Lăng Tiếu.
Lúc nà thức hải của Lăng Tiếu đã là chiến trường của hai hạt châu.
Hai châu một âm một dương đang chiến đấu trong thức hải Lăng Tiếu, thức hải Lăng Tiếu đứng mũi chịu sào, may mắn trước đó Tiên Thiên Âm Phong Châu khai thác một phen, lúc này mới không bị nổ tung thức hải.
Nếu như đổi là người bình thường, chỉ sợ hai châu vừa vào thức hải đã nổ tung rồi.
Khá tốt Lăng Tiếu thiên phú dị bẩm, cộng thêm tu luyện Khống Thần Quyết, thức hải đã mở rộng đủ cho hai châu chiến đấu.
Nhưng mà cũng bị tran tấn, nếu như Lăng Tiếu chống đỡ không được, như vậy hắn nhất định sẽ biến thành ngu ngốc, thậm chí sẽ chết.
Nhưng mà nếu như trong thức hải Lăng Tiếu chỉ có hai hạt châu, như vậy Lăng Tiếu tự nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Vạn hạnh trong thức hải của Lăng Tiếu còn có một gốc cây không rõ lai lịch.
Thân là thụ tinh Lục Ông tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, nếu Lăng Tiếu chết, nó cũng không còn nơi nào đi, huống chi nó cảm thấy Lăng Tiếu phi thường phù hợp yêu cầu của nó, Lăng Tiếu có thể thu nạp thiên địa linh khí sẽ trợ giúp nó to lớn.
- Đáng chết, hai hạt châu này đều chạy tới đây, ổ lão đầu tử bị đánh nát rồi.
Lục Ông di động ttới gần cây nhỏ mắng thầm, sau đó lẩm bẩm:
- Không được... Tuyệt không thể như vậy được, vạn nhất tiểu gia hỏa này chết, lão phu không nơi để đi, phải nghĩ biện pháp dọn dẹp hai hạt châu mới được.
Lục Ông lo lắng vuốt râu lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu thì buồn khổ nói:
- Hai hạt châu này có năng lượng thiên địa đáng sợ như vậy, ta không có biện pháp nuốt trôi ah, không thể như thế nào.
- A... Bỏ đi, lúc vậy là số mệnh. Xem ra lão phu cùng tiểu gia hỏa này duyên phận đã hết!
Lục Ông bất đắc dĩ lắc đầu nói ra.
Lúc này nó đã chuẩn bị buông tha Lăng Tiếu, bằng không thời điểm thức hải nổ tung, nó cũng bị tổn hại.
- Đúng rồi, lão phu không dọn dẹp được, sao không cho tiểu gia hỏa kia đến dọn dẹp chứ, nơi này là địa bàn của hắn, chỉ cần hắn có thể khống chế hai hạt châu là được rồi.
Bỗng nhiên Lục Ông nghĩ ra biện pháp, vỗ đầu mình.
- Đúng, cứ làm như thế!
Lục Ông quyết định, vì vậy ngồi xếp bằng xuống, toàn thân tỏa ra lục quang biến mất trong thức hải.
Không qua một lát, lục mang lần quay về, mà lần này mang theo linh hồn Lăng Tiếu đi vào.
- Ách... Tại sao ta ở đây?
Lăng Tiếu không phải lần đầu tiên đi vào thức hải, lần đầu tiên hắn còn mở rộng thức hải của mình đấy, hôm nay trở về, tự nhiên biết là thức hải của mình.
← Ch. 0367 | Ch. 0369 → |