← Ch.0401 | Ch.0403 → |
- Nếu các ngươi đã tìm chết thì chết đi!
Sài Thiệu vẻ mặt vẻ dữ tợn nói ra, đồng thời dùng trường kiếm thành danh của mình, chém mấy chiêu về phía Lăng Tiếu.
Hồ Kiều cũng không có nhàn rỗi, hắn vừa rồi đã nhìn thấy lão dại bị một chiêu đánh bay, có thể thấy được thực lực đối thủ bất phàm, cho nên hắn cũng bất chấp mặt mũi cái gì, lúc này cũng cầm trường thương tấn công Lăng Tiếu.
Hai đại Linh Sư đồng thời xuất hiện, kiếm khí thương mang khổng lồ làm quán rượu sụp đổ.
Lao Phí Dương bị thương dọa hỏng, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tuy tên này chỉ là Huyền Giả trung giai, thế nhưng mà vừa rồi bị Lăng Tiếu chấn thành nội thương, căn bản không thể vận huyền lực, không khác gì người bình thường, từ nơi này ngã xuống cũng sống không khá giả.
- Ôi!
Lao Phí Dương trực tiếp té trên đất, một chân bị gãy, hắn không ngừng kêu lên đau đớn.
Vừa vặn lúc này quán rượu sụp đổ, đang áp thẳng qua phía hắn.
- Mẹ ơi, mau tới cứu ta... Cứu ta ah!
Lao Phí Dương kiệt lực hô lên.
Nhưng mà lúc này đám người chỉ lo chạy trốn, có ai nghe được hắn gọi chứ.
Lao Phí Dương đáng thương trơ mắt nhìn tường gỗ quán rượu nện vào hắn.
Ah!
Quán rượu sụp xuống và bốn đạo thân ảnh bay lên.
Huyền Diệu vẫn cầm theo bình rượu và một cái chén, đứng ở tên một cọc gỗ, hắn đưa chén rượu lên cao và nói:
- Mọi người có việc gì thì thương lượng, làm gì động đao động thương chứ, thiếu chút nữa lãng phí bình rượu ngon.
Bên khác Sài Thiệu cùng Hồ Kiều hai người càng không ngừng tấn công Lăng Tiếu.
Hai người không hổ lão đạo, phối hợp hết sức ăn ý, một kiếm một thương chia làm hai đường tấn công Lăng Tiếu.
Nhưng mà người có nhãn lực xem xét liền biết rõ, dù Lăng Tiếu đang phòng thủ nhưng vẫn đứng ở thế bất bại.
- Các ngươi chỉ có chút thực lực này sao? Quá làm cho ta thất vọng!
Lăng Tiếu thoát khỏi một thương của Hồ Kiều và khinh thường nói.
- Hỗn đản!
Sài Thiệu mắng một câu, sau đó nhìn Hồ Kiều kêu lên:
- Lão Nhị, toàn lực!
Hồ Kiều dường như biết rõ Sài Thiệu có ý gì, lúc này gật gật đầu, toàn thân bắt đầu tụ tập năng lượng.
Sài Thiệu hét lớn một tiếng
- Kiếm Thử Tứ Phòng!
Lập tức trong tay chém ra mấy chục kiếm, những kiếm mang này vây Lăng Tiếu vào giữa, không cho bỏ chạy!
- Nhất Dũng Vô Địch!
Hồ Kiều hét lên, trường thương trong tay sáng rực rỡ, một đạo thương ảnh như gai đất đâm thẳng vào Lăng Tiếu.
Không xa Huyền Diệu xiết chặt tay, vò rượu trong tay vỡ nát, rượu đổ ra ngoài.
Huyền Diệu lắc đầu lẩm bẩm.
- Thật sự lãng phí một vò rượu ngon.
Ầm ầm!
Hồ Kiều toàn lực đâm tới, tiếng nổ kinh thiên vang vọng.
Sài Thiệu vừa định buông lỏng một hơi, nhưng mà một khắc này có trường kiếm đánh tới, vô số bóng kiếm lần nữa đâm thẳng vào bụi mù.
- Chết đi!
Sài Thiệu đơn kiếm đâm vào bụi mù.
Hắn không nghĩ tới vì đối phó một tiểu tử mà bản thân dùng gần hết linh lực, lúc này trong lòng thầm than.
- Thật sự là già không dùng được.
Hồ Kiều đứng ở bên kia, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bụi mù đang từ từ biến mất.
Bỗng nhiên một cái bóng lóe lên, đồng tử Hồ Kiều co rụt lại, nhanh chóng hét lớn.
- Lão đại coi chừng!
Nhưng mà hắn gọi vẫn chậm một giây.
Ah!
Sài Thiệu cũng không biết cái gì nữa, thân thể bị vật cứng đâm trúng, một đạo lực lượng cường hoành đánh vào hộ tâm kính của hắn, thân thể như đạn pháo bay ra ngoài.
- Con mẹ nó, con ruồi luôn bức bản thiếu gia đánh!
Trong tay Lăng Tiếu cầm một cây côn sắt, phi thường khó chịu mắng.
- Rõ ràng không có chút việc gì?
Huyền Diệu nhìn qua Lăng Tiếu không tổn thương thì kinh ngạc nói.
Vừa rồi Sài Thiệu cùng Hồ Kiều dùng toàn lục chém giết Lăng Tiếu, mỗi một chiêu đều vô cùng hung hãn.
Quản chi Lăng Tiếu là Linh Sư trung giai, cho dù không chết cũng trọng thương.
Thế nhưng mà hiện tại Lăng Tiếu không có chút tổn thương nào, nhưng lại đánh Sài Thiệu một côn, đây quả thực là vô cùng cường hãn.
Huyền Diệu nói thầm:
- Lăng huynh đệ không hổ là phụ mã, ngày đó nếu như hắn đi lên tranh đoạt, khẳng định cũng là hắn đoạt được ah, thật sự là số mệnh của người ta mạnh hơn.
- Lão đại, ngươi thế nào!
Hồ Kiều chạy qua Sài Thiệu.
Sài Thiệu từ trong phế tích quán rượu đứng lên, chỉ thấy cánh tay của hắn cong veo biến hình, khóe miệng còn chảy máu, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Có thể thấy được một kích vừa rồi của Lăng Tiếu có bao nhiêu hung ác.
Sài Thiệu chịu đựng đau đớn thấp giọng nói:
- Tay của ta đoạn, mau gọi Lao gia tới giúp, chúng ta không phải đối thủ của tiểu tử này, hắn... Hắn có thể là Linh Sư cao giai.
- Cái gì?
Hồ Kiều giật mình.
Hắn thấy Lăng Tiếu chỉ hai mươi mà thôi, tại sao có thể là Linh Sư cao giai chứ? Cho dù là đệ tử chân truyền của Tử Thiên Tông thì thiên phú này chẳng phải yêu nghiệt sao?
Lăng Tiếu cầm côn sắt trong tay, từng bước một đu qua phía Sài Thiệu cùng Hồ Kiề. u
Hồ Kiều vịn Sài Thiệu lui ra sau, nói:
- Ngươi... Ngươi còn muốn làm gì, đừng quên đây là thành Phần Địa, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không bằng Lao gia, ta khuyên ngươi đừng xằng bậy.
- Hắc hắc, ta vẫn không có xằng bậy, đều là các ngươi khinh người quá đáng.
Côn sắt trong tay Lăng Tiếu không ngừng khẽ động, phi thường khinh thường nói.
- Cái kia... Việc này bỏ qua đi, chỉ cần tiểu hữu lập tức rời khỏi thành Phần Địa, chúng ta tuyệt đối không tìm ngươi gây phiền toái.
Sài Thiệu thỏa hiệp.
Hắn biết rõ người trẻ tuổi trước mặt lợi hại như vậy, chắc hẳn hậu trường rất cứng, vạn nhất bởi vì chuyện này mà rước lấy trả thù, chắc hẳn Lao gia cũng không giữ được bọn họ.
- Vốn ta không muốn ở chỗ này quá lâu, là các ngươi lưu ta lại!
Lăng Tiếu khinh thường nói ra, lại nói tiếp:
- Lần sau con mắt sáng một chút, đừng tưởng rằng ở chỗ này các ngươi là hoàng đế.
Lăng Tiếu không có ý định giết Sài Thiệu và Hồ Kiều, bởi vì hai người này chỉ là con chó của Lao gia mà thôi, chủ nhân gọi cắn ai thì cắn ai, không cần so đo với chó.
Thời điểm Lăng Tiếu muốn quay người qua nói với Huyền Diệu vài câu, một đạo khí tức cường hoành áp xuống.
- Ai nói Lao gia chúng ta ở đây không phải là hoàng đế?
Một giọng nói từ xa truyền tới.
Giọng nói vang lên, một đạo thân ảnh đã rơi xuống trước mặt Lăng Tiếu, sau đó lại có vài âm thanh phá không bay tới.
Trung niên nhân vừa xuất hiện đi tới bên người Sài Thiệu cùng Hồ Kiều hai người, sau đó đưa mắt nhìn qua Lăng Tiếu, đồng tử có chút co rụt lại, giọng nói lạnh lùng:
- Vừa rồi chính là ngươi xuất khẩu cuồng ngôn?
Trung niên nhân vừa nói ra lời này, uy áp áp thẳng qua Lăng Tiếu.
- Linh Sư đỉnh phong!
Khí thế toàn thân Lăng Tiếu mạnh hơn, nhanh chóng vận linh lực chống cự.
Lăng Tiếu đã là Linh Sư trung giai, huống hồ còn mạnh hơn Linh Sư trung giai mấy lần, hơn nữa còn có tinh thần lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Tuy trung niên trước mặt chỉ là Linh Sư đỉnh phong, nhưng mà khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng mà Lăng Tiếu lại không sợ.
Trung niên nhân hơi kinh ngạc, trong nội tâm nói thầm:
- Tiểu tử này rõ ràng có thể đối kháng uy áp của ta, hừ, xem ngươi kháng được bao lâu?
← Ch. 0401 | Ch. 0403 → |