← Ch.0487 | Ch.0489 → |
Hơn mười băng hàn đao hỗn độn hướng tên trung niên cắn nuốt tới.
Những nơi chiêu thức đi qua, bao trùm một tầng băng sương rét buốt.
Đây là thức thứ ba Hồng Hạnh Xuất Tường trong Ngạo Hàn Lục Quyết của Niếp gia đao pháp.
Một chiêu này vốn do phụ thân của Niếp Phong là Niếp Nhân Vương vì sự bội phản của thê tử nên sáng tạo ra một chiêu hận ý mười phần.
Tên trung niên tuy là vương cấp, nhưng đối mặt với một chiêu của Lăng Tiếu cũng không dám khinh thường, quanh thân hiện lên tầng minh kình hộ thân thật dày, đại đao trong tay vung lên đón đỡ.
Hắn nghi hoặc nghĩ thầm:
- Tại sao là băng thuộc tính, chẳng lẽ tiểu tử này tu luyện song hệ?
Nhưng ngay lúc hắn sắp phá kiếm chiêu của Lăng Tiếu, một cỗ sóng nhiệt ập tới.
- Đây...đây là có chuyện gì?
Tên trung niên còn chưa hiểu ra, vừa rồi rõ ràng hàn ý mười phần, hiện tại lại nóng nực khó chịu.
Nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều, cắn chặt răng hét lớn một tiếng:
- Lãng Triều Điệp Khởi!
Đại đao trong tay hắn dấy lên một mảnh đao mang lam sắc ngăn cản ngay trước mặt, đề phòng bị hỏa diễm lam sắc xâm nhập tới.
Lăng Tiếu liên tục xuất hai chiêu làm tên trung niên rối loạn, ngoài miệng hiện lên ý cười quỷ dị, cuối cùng chỉ còn lưu lại đạo tàn ảnh.
- Tạp chủng chết tiệt, ta phải giết ngươi!
Khi tên trung niên đánh vỡ toàn bộ chiêu thức của Lăng Tiếu lập tức thẹn quá hóa giận quát.
Hắn đường đường là một vương cấp cường giả lại bị một linh sư đẩy vào tình trạng chỉ có thể chống đỡ, thật sự vô cùng uất ức.
Nhưng khi hắn nhìn thấy trước mặt không bóng người, liền trợn tròn mắt!
Ngay khi hắn nghĩ đến Lăng Tiếu đã chạy trốn, nguy cơ sau lưng chợt khởi!
- Không xong!
Tên trung niên ý thức được không ổn, vừa định lách người né tránh.
Oanh long!
Đáng tiếc là đã muộn, sau lưng hắn bị kiếm chiêu của Lăng Tiếu đánh thành tổn thương.
Lăng Tiếu sử dụng phong hệ phối hợp cùng Vân Tung Mị Ảnh bộ pháp, hai tầng tốc độ chồng lên nhau, cho dù cường giả vương cấp cũng khó thể tránh thoát.
Tên trung niên cũng không bị một chiêu đánh chết, nhưng minh kình hộ thân nứt nẻ, thân thể bổ nhào về phía trước vài bước, khóe môi tóe ra chút máu.
Lăng Tiếu cũng biết chỉ một chiêu kia còn chưa thể đánh chết đối thủ, không đợi người kia kịp lấy lại tinh thần liền chuyển hóa chiêu đao bổ tới.
Oanh long!
Lần này tên trung niên đón đỡ, nhưng vì quá bất ngờ nên lại bị Lăng Tiếu bức lui thêm vài bước.
Công kích của Lăng Tiếu chỉ mới bắt đầu!
Hắn lợi dụng tốc độ cực nhanh của mình không ngừng thay đổi biến ảo vị trí, không ngừng tập kích người kia.
Tên trung niên chỉ có thể bảo vệ bản thân, không ngừng chống đỡ.
Nhưng Lăng Tiếu liên tục thay đổi thuộc tính công kích làm cho hắn có chút không chịu nổi.
Huống chi thực lực của hắn cao hơn tiểu tử kia, lại bị bức bách chật vật, thật sự đáng ghi vào lịch sử.
Tên trung niên nổi giận, gương mặt trở nên vặn vẹo.
Hắn không muốn tiếp tục phòng thủ, muốn hoàn toàn chấm dứt trận đấu lần này.
Hai chân hắn nhún mạnh, lập tức vọt lên cao mấy chục thước.
Sau đó hắn liên tục hít sâu vài hơi, trừng mắt dữ tợn quát:
- Tạp chủng chết tiệt, ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
Tên trung niên thu lại đại đao, liên tục vung tay trong hư không, hơn mười thanh đao nhận đồng thời hội tụ.
- Đi chết đi!
Hắn rống một tiếng, hai tay vung ra.
Hưu hưu!
Đao nhận từ trên trời giáng xuống như mưa!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm bên trên, ngay khi đao nhận oanh đến trước mắt, huyền khí trong tay hắn cũng đánh ra ngoài.
Oanh long oang long...
Những đao nhận kia đều bị Lăng Tiếu chém bay ra ngoài.
Nhưng lực công kích của vương cấp không tầm thường, những đao nhận kia đều ẩn chứa năng lượng một kích toàn lực của tên trung niên.
Lăng Tiếu bị chấn đến cổ tay chảy máu, huyền khí muốn vuột ra khỏi tay.
- Ha ha, ta xem ngươi còn có thể ngăn cản được mấy chiêu!
Tên kia đắc ý cười to nói.
Lăng Tiếu đánh hụt hai đao nhận, bị chém trúng thân thể, oanh đến quần áo vỡ vụn, thân hình bắn ra mấy thước xa.
Tên trung niên nhìn thấy Lăng Tiếu nằm trên mặt đất, dừng công kích lẩm bẩm nói:
- Vậy mà đã chết, thật không có ý nghĩa!
Hắn cảm thấy được Lăng Tiếu hẳn là đã chết, dù Lăng Tiếu là linh sư cao giai nhưng sao có thể gánh chịu nổi hai đao nhận của hắn, trừ phi có được vệ giáp phòng ngự tứ giai, bằng không khẳng định mất mạng.
Đáng tiếc hắn lại phán đoán sai lầm lần nữa.
Lăng Tiếu đột ngột xoay người, thân hình bật dậy thẳng tắp.
- Ha ha, vương cấp chẳng qua chỉ như vậy...chỉ như vậy...muốn lấy mạng của ta, kiếp sau đi!
Lăng Tiếu cười lên điên cuồng.
Hắn có Kim Cương Ngũ Biến Quyết dựa vào, công kích của vương cấp đê giai không thể giết được hắn, trừ phi đạt tới trung giai mới có thể.
- Không...không có khả năng!
Tên trung niên ngây người, Lăng Tiếu có thể tiếp nhận mấy chiêu của hắn vẫn không chết, thật sự vượt ngoài tri thức của hắn.
Dưới vương cấp chỉ là kiến hôi!
Thế nhưng hắn đường đường là vương cấp lại không giết được linh sư, không phải vô cùng châm chọc?
- Phải rồi, hắn nhất định mặc vệ giáp phòng ngự cao giai!
Hắn không thể không tìm lý do vỗ yên trái tim hoảng loạn của chính mình.
- Ta không tin không giết được ngươi!
Hắn cắn chặt răng, hai tay hợp lại thật nhanh, linh lực quanh thân tràn đến.
Một thanh đao ảnh khổng lồ dần dần ngưng tụ thành hình, cảm giác áp bách cường hãn làm mọi người đều cảm thấy rùng mình.
- Đây là chiêu mạnh nhất của ngươi đi?
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn tên trung niên nói một câu, tiếp theo thay đổi sắc mặt nói:
- Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không cơ hội sử dụng!
Lăng Tiếu nói xong, tên trung niên đã ngưng tụ chân khí tới đỉnh.
- Có thể làm cho ta xuất một chiêu này, ngươi chết cũng không tiếc!
Tên trung niên trừng mắt quát, vừa định hướng Lăng Tiếu chém xuống.
Trong tích tắc đầu hắn chợt đau đớn!
Ah...
Tên trung niên còn chưa kịp xuất chiêu, đột nhiên kêu thảm một tiếng, linh lực mới hội tụ lập tức tiêu tán, toàn thân như con chó chết từ giữa không trung rơi xuống.
Ngay khi tên trung niên sắp rơi xuống đất, Lăng Tiếu vội vàng lao tới vung lên huyền khí.
Oanh long!
Một mảnh máu tươi nở rộ, vô cùng diễm lệ!
Các đệ tử Cự Giang tông đều choáng váng!
Đã...xảy ra chuyện gì?
Trong tay Lăng Tiếu cầm thanh vũ khí như kiếm lại như đao, khuôn mặt dính đầy máu tươi đỏ thẫm, đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm nhóm đệ tử Cự Giang tông.
Giờ phút này hắn giống như một pho tượng sát thần đáng sợ, chỉ cần liếc mắt đủ làm người run rẩy!
- Không muốn chết thì cút cho ta!
Lăng Tiếu lạnh lùng quát một tiếng, huyền khí trong tay không chút do dự chém ra ngoài.
Phốc!
Một gã đệ tử Cự Giang tông đứng bên cạnh ba nữ đệ tử Long Hải các nháy mắt bị chém thành hai nửa!
- Ác...ác ma...chạy mau ah!
Một đệ tử Cự Giang tông bị dọa đến vỡ mật, cuống quýt kêu to một tiếng, không để ý tới đồng bạn của mình quay người bỏ chạy vào trong bóng đêm.
Mấy đệ tử Cự Giang tông khác cũng không chậm, bọn hắn chỉ hận không sinh thêm hai chân nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Chỉ trong chốc lát hiện trường chỉ còn lại vài tên đệ tử Long Hải các mà thôi.
Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức lấy đan dược nuốt vào
← Ch. 0487 | Ch. 0489 → |