← Ch.0501 | Ch.0503 → |
Lăng Tiếu vội vàng tung mình lao về hướng tiếng thét vang lên.
Khi Lăng Tiếu chạy tới trước một gian phòng thì chỉ thấy Ôn Khả Điệp cùng La Mỹ Anh vẻ mặt trắng bệch nhìn vào vật gì bên trong.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn lại chỉ thấy hai con cương thi đang nhảy tưng nhảy tưng về phía hai nàng.
Hai con cương thi là nữ thi, mái tóc dài rối bời, thoạt nhìn thập phần dữ tợn đáng sợ, khó trách hai nàng sẽ bị dọa đến kêu lên khủng hoảng như thế.
- Đừng sợ, ta tới!
Lăng Tiếu hét to một tiếng, hai tay đánh ra hai chưởng, hai đạo Si Mị Lam Diễm lao về hướng hai con cương thi.
Tư tư!
Lam diễm vừa tiếp xúc với cương thi, rất nhanh đã thiêu cháy sạch sẽ.
- Ô!
Ôn Khả Điệp òa lên một tiếng, bổ nhào vào lòng Lăng Tiếu, nước mắt đầm đìa, tựa hồ hoảng sợ tới mức ngây dại.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi:
- Không có việc gì, chúng nó đã biến mất rồi.
- Dọa...dọa chết người!
Ôn Khả Điệp vẫn gắt gao ôm chặt Lăng Tiếu.
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi thở dài, a đầu như Ôn Khả Điệp đến tham dự Thệ Tông đại hội quả thật là gánh nặng rườm rà ah!
Nhưng nếu đây đã là sự thật, hắn chỉ có thể tận lực giữ nàng bên cạnh chiếu cố cho nàng.
Khi Ôn Khả Điệp không chút tình nguyện rời khỏi lòng Lăng Tiếu, hắn nhìn La Mỹ Anh quan tâm hỏi:
- Không sao chứ?
- Không...không việc gì, chỉ là không nghĩ tới loại dơ bẩn này xuất hiện tại đây, có điểm dọa người.
La Mỹ Anh lắc đầu khẽ cười nói, nhìn Ôn Khả Điệp vẫn đang nắm chặt tay Lăng Tiếu lộ vẻ hâm mộ.
- Ân, hai người ở đây đợi, ta đi xem có gì không.
Lăng Tiếu gật gật đầu, sau đó tránh khỏi tay Ôn Khả Điệp, bắt đầu tìm kiếm trong phòng xem có vật gì đáng giá.
Đáng tiếc đồ vật trong những gian phòng này đều bị thời gian mài mòn, không có đồ vật gì có giá trị.
Đồng thời Lăng Tiếu cũng chú ý tới mấy gian phòng này hẳn là phòng của nữ tử, là nơi ở của hai con nữ cương thi khi còn sống.
Ngay khi Lăng Tiếu định cùng hai nàng đi ra chợt nghe được thanh âm tiếng kinh hô cùng tiếng đánh nhau truyền tới cách đó không xa.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn La Mỹ Anh nói:
- Sư tỷ chiếu cố cho Ôn sư muội.
Dứt lời Lăng Tiếu lao nhanh qua hướng đánh nhau.
Ở bên này hai đệ tử Hắc Nham phong đang đối chiến cùng một hắc bào cương thi.
Nhìn thực lực hắc bào cương thi cực kỳ khủng bố, dù bị linh lực oanh kích trúng người nhưng vẫn không việc gì.
Lăng Tiếu kêu to nhắc nhở:
- Chém rụng đầu của nó...
Thạch Thiên Hậu gật đầu, vung lưỡi búa bổ tới cổ hắc bào cương thi.
Cương thi bị chặt rớt đầu cuối cùng té xuống.
Thạch Thiên Hậu cùng một đệ tử Hắc Nam phong thở dốc một hơi, hiển nhiên vừa rồi bị con cương thi làm chật vật không chịu nổi.
- Các ngươi tìm xem có vật gì giá trị hay không, ta đi nơi khác tìm xem, có lẽ những người trong này đều bị biến thành cương thi.
Lăng Tiếu nhăn mày nói, sau đó chạy về phương hướng khác.
Nhưng khi hắn đi ra ngoài, đồng tử không khỏi phóng lớn.
- Trời ạ, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Lăng Tiếu không khỏi thấy đau đầu nhức óc.
Quả thật đúng như hắn suy nghĩ, trong này tồn tại thật nhiều cương thi, hiện tại đang lục tục nhảy đi ra, toàn bộ đệ tử đều phải thối lui ra nơi rộng rãi đối chiến cùng bọn chúng.
Nơi này lại có hơn trăm đầu cương thi, nhìn thấy làm da đầu người run lên.
- Mọi người mau chém đầu của chúng nó!
Lăng Tiếu hô lớn một tiếng, sau đó lấy Băng Hỏa kiếm hướng đàn cương thi đánh tới.
Si Mị Lam Diễm của Lăng Tiếu chính là thiên hỏa, cương thi vừa bị dính vào lập tức bị thiêu cháy thành tro tàn.
Có Lăng Tiếu gia nhập, các đệ tử đều phấn khởi, huyền khí lập tức hướng cổ họng cương thi quét tới.
May mắn toàn bộ cương thi đều mất đi ý thức, căn bản không thể sử dụng huyền kỹ, bằng không chỉ với mấy chục người như họ chỉ còn con đường chạy trốn.
Rất nhanh hơn trăm cương thi đều bị giết sạch.
Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm hô:
- Thật quá tà môn!
Kẻ từng tấn công nơi này quả thật phát rồ, lại đem thật nhiều người biến thành cương thi, thật quá tà ác!
Ngay lúc Lăng Tiếu còn trầm tư, bên cạnh truyền thanh âm bi thiết:
- Bùi sư đệ, ngươi...ngươi thế nào rồi?
- Không tốt, hắn muốn biến thành hoạt cương!
Một thanh âm khác kinh hô.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử sắc mặt biến thành xanh mét, ở cổ hiện lên dấu răng thật sâu.
- Mau giết hắn!
Lăng Tiếu vội vàng hô to.
Đáng tiếc đã chậm nửa bước, tên đệ tử bị cương thi cắn qua phát ra thanh âm gào rú, sau đó chụp lấy đồng bạn bên cạnh cắn xuống.
- Ah! Sư đệ ngươi làm gì?
Đồng bạn phát ra tiếng hét thảm, vẫn khó hiểu kêu lên.
- Mọi người cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu quát to một tiếng, Băng Hỏa kiếm trong tay không chút do dự chém thẳng tới hai người.
- Sư đệ ngươi muốn làm gì?
Trần Văn Vũ ngăn cản trước mặt Lăng Tiếu lớn tiếng quát.
- Bọn hắn đã dị biến thành hoạt cương, chỉ có giết chết mới là lựa chọn tốt nhất, ngươi tránh ra cho ta!
Lăng Tiếu thâm trầm giải thích.
Hắn vừa dứt lời các đệ tử đã vội vàng chạy xa.
Mà sắc mặt hai gã đệ tử kia đã biến thành xanh lục, miệng dần dần lộ ra đôi răng nanh đáng sợ, hai mắt biến thành hung tàn thị huyết, móng tay nháy mắt vươn ra thật dài, phát ra thanh âm gào rú hướng đệ tử gần nhất bổ nhào tới, tựa hồ muốn tìm mùi vị huyết tinh.
May mắn các đệ tử nghe được Lăng Tiếu nhắc nhở vội vàng né tránh phòng ngừa bị cắn tổn thương.
- Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Trần Văn Vũ nhìn thoáng qua hai gã đệ tử hỏi Lăng Tiếu.
- Trừ phi trên người các ngươi ai có Hắc Nhu Hoa, bằng không bọn hắn chỉ có con đường chết, phải biết rằng hoạt cương so với tử cương càng thêm khủng bố cùng lợi hại.
Lăng Tiếu từng đọc không ít tạp ký trong Điển Tàng các, trong đó có một quyền sách ghi chép về chuyện này.
Hắc Nhu Hoa là một loại linh thảo tam giai, có công hiệu trừ từ trị độc, là linh dược khắc chế cương độc tốt nhất.
- Ai có Hắc Nhu Hoa?
Trần Văn Vũ thật sự không muốn chứng kiến hai đệ tử kia phải chết, hơn nữa trong đó còn có một người có chút giao tình với hắn.
Mọi người đều trầm mặc, xem ra không ai có Hắc Nhu Hoa.
- Mau tới cứu ta!
Đúng lúc này một gã đệ tử thực lực hơi yếu đã bị một hoạt cương bắt được, hắn không ngừng công kích hoạt cương kia nhưng hoạt cương vẫn ôm chặt lấy hắn, tựa hồ không hề có chút cảm giác đau đớn.
Mắt thấy hắn sắp bị cắn trúng, Lăng Tiếu nháy mắt biến mất trước mặt Trần Văn Vũ, Băng Hỏa kiếm cắm lên ngang miệng hoạt cương, ngăn trở hoạt cương cắn tên đệ tử.
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm thuận thế xoay chuyển, lập tức đem răng nanh hoạt cương chặt đứt, tiếp theo hét lớn một tiếng:
- Cút ngay cho ta!
Lăng Tiếu vừa quát, một cước đá văng hoạt cương, tên đệ tử kia xem như may mắn được cứu trợ.
Lăng Tiếu cũng không ngừng lại, Băng Hỏa kiếm trong tay hướng tên hoạt cương bổ xuống.
Phốc!
Một cỗ máu loãng xanh đậm chảy ra, sau đó nghe hắn quát một tiếng:
- Đừng dính máu có độc này!
Ở tại chỗ chỉ còn lưu lại đạo tàn ảnh, thân thể hắn đã xuất hiện trước mặt hoạt cương còn lại.
← Ch. 0501 | Ch. 0503 → |