← Ch.0707 | Ch.0709 → |
Tuy nói hắn còn chưa hoàn toàn thần phục Lăng Tiếu, nhưng hắn vẫn phải quan tâm, hơn nữa trong thức hải của Lăng Tiếu còn có một nửa tàn hồn của hắn, điều này quan hệ tới sự sống chết của bản thân, hắn không thể không lo lắng.
- Đúng vậy, Cương Lĩnh, Lăng tiểu huynh đệ không phải đi cùng con sao? Vì sao không gặp hắn đây?
Đường Thiên Hào hỏi, tiếp theo hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, thần sắc trở nên mất tự nhiên nói:
- Chẳng lẽ hắn...
Đường Thiên Hào nhìn bộ dạng chật vật của nhi tử, lại nhìn phương hướng ngọn núi cao nhất, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Vạn nhất phò mã Cổ tộc tử vong nơi này, Đường gia làm sao công đạo với người ta đây?
Nhìn vẻ trầm mặt của Tàn Báo, Đường Cương Lĩnh chỉ có thể kiên trì nói:
- Vừa rồi Lăng huynh bị thiên đôi đánh...không, là bị thiên lôi đuổi theo, hắn chạy khỏi Luyện Khí Trì, hiện tại không biết ở đâu.
Trong lòng hắn cầu nguyện:
- Hi vọng hắn không có việc gì mới tốt ah!
- Thiên lôi vì sao lại hàng lâm? Vì sao lại truy kích thiếu gia nhà ta, có phải các ngươi muốn cướp đoạt tài liệu cao giai trong tay hắn cho nên mới làm như vậy!
Tàn Báo lạnh lùng nhìn Đường Cương Lĩnh chất vấn.
- Điều này sao có thể, cho dù có muốn cướp tài liệu của Lăng huynh cũng không đáng đem cả căn cơ Đường gia chúng ta bồi vào đi!
Đường Cương Lĩnh đáp.
Đường Thiên Hào cũng nói theo:
- Không sai, vị đại nhân này, nơi này là Luyện Khí Trì của Đường gia chúng ta, cách vài năm sẽ có thiên lôi hàng thế, đây là chuyện toàn bộ Nam Vực đều biết, chỉ là thiên lôi lần này khác thường, uy lực mạnh hơn gấp mười lần so với ngày trước, ngay cả phòng ngự đại trận cũng không chống đỡ nổi, Đường gia chúng ta làm sao muốn đối phó thiếu gia của ngươi đây!
Tàn Báo nhìn qua thiên lôi xa xa, cũng cảm giác được không đúng, cho nên hắn tin lời nói của Đường gia phụ tử, đồng thời cũng cảm ứng được Lăng Tiếu hẳn không xảy ra chuyện gì.
Lúc này có một vương cấp đứng ra nói:
- Vừa rồi ta nhìn thấy vị kia bị thiên lôi truy tới cấm địa sau núi!
- Mau nhìn, cấm địa sau núi cũng có thiên lôi buông xuống!
Lại có một người chỉ vào sau núi kinh hô.
Trong lúc nhất thời mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng cấm địa.
Nghe tiếng sấm nổ vang từng đợt, làm mọi người cảm thấy da đầu run lên.
Bọn hắn là lần đầu tiên nhìn thấy sau núi cũng có thiên lôi giáng xuống.
Bọn họ không thể không nghi hoặc:
- Chẳng lẽ nhân phẩm vị thiếu gia kia quá kém nên bị trời phạt sao?
- Mau đi qua nhìn xem!
Đường Thiên Hào quát một tiếng, đang chuẩn bị bay về hướng sau núi.
Đúng lúc này từ phương hướng cấm địa có một đạo hỏa ảnh cấp tốc bay tới.
Bọn họ còn chưa thấy rõ người kia, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
- Gặp qua lão gia tử (lão tổ tông)!
Người của Đường gia nhìn thấy rõ người kia, lập tức khom người hô to.
Đường lão gia tử khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Luyện Khí Trì, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
- Lão gia tử, ngài xem Luyện Khí Trì bị hủy!
Đường Thiên Hào đi tới bên cạnh lão gia tử cẩn thận nói.
Đường lão gia tử không quản tới hắn, trong lòng nghi hoặc:
- Chẳng lẽ trải qua nhiều năm tích lũy, đã hình thành dị bảo nào sao?
Thoáng do dự, Đường lão gia tử chợt bay qua.
- Lão gia tử đừng đi qua...
Đường Cương Lĩnh khẩn trương kinh hô.
- Thiếu gia không nên lo lắng, lão gia tử có chừng mực.
Đường Tiến khuyên nhủ.
Đúng lúc này lại có một thân ảnh từ sau núi bay tới.
- Lăng huynh!
Đường Cương Lĩnh nhìn thấy Lăng Tiếu còn sống, nhịn không được kinh hô lên, đồng thời cũng muốn bay qua chỗ Lăng Tiếu.
- Không cần lại đây, mau tránh ra!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, truy theo Đường lão gia tử.
Cùng lúc đó phía sau hắn đuổi theo mấy đạo thiên lôi, làm mọi người sợ tới mức cướp đường mà chạy.
Khi nhìn thấy Lăng Tiếu bị mấy đạo lôi điện oanh trúng, mọi người một trận kinh hô, đồng thời đều cho rằng Lăng Tiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó bọn hắn đều trợn tròn mắt.
Lăng Tiếu lại từ mặt đất lảo đảo bò lên, quanh thân trôi nổi hộ minh kình kim diệu long lân.
- Mẹ nó, bổn thiếu oanh không chết!
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời quát một tiếng, đứng thẳng người bay qua Luyện Khí Trì.
- Vừa rồi ta thấy gì sao?
Đường Thiên Hào lăng lăng nói.
- Hình như là Lăng tiểu huynh đệ thật sự gặp sét đánh!
Đường Tiến phối hợp đáp.
- Bị sét đánh còn chưa chết, thật cường hãn!
Đường Cương Lĩnh cứng lưỡi nói.
Người của Đường gia vô cùng kinh hãi, bọn hắn không rõ vì sao Lăng Tiếu bị thiên lôi đánh trúng mà còn chưa chết, đổi lại bọn hắn chỉ sợ đã biến thành tro bụi.
Thần sắc Tàn Báo không ngừng biến ảo, không biết đang suy nghĩ gì.
Ở nơi ngọn núi cao nhất, chung quanh Đường lão gia tử mấy chục thước hỏa mang bao quanh, hắn đi bước một lăng không hướng về Luyện Khí Trì.
Càng đi vào bên trong một bước hắn càng cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn cảm giác được thiên lôi có uy hiếp thật lớn đối với hắn, căn bản không đơn giản như mấy đạo thiên lôi vừa rồi, hơn nữa hắn cũng cảm ứng được một cỗ đau đớn nóng cháy.
Hắn tu luyện hỏa thuộc tính, ngọn lửa bình thường căn bản không thể thương tổn được hắn, nhưng hắn còn chưa dính vào ngọn lửa bên trong đã làm cho hắn sản sinh cảm giác bị phỏng, không dám tiếp tục tiến gần phía trước.
Trên mặt hắn tuôn mồ hôi, nhìn lôi hỏa trì trước mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đúng lúc này Lăng Tiếu rốt cục chạy tới gần hắn.
Đường lão gia tử nhìn thoáng qua Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Ngươi rốt cục là ai?
Trong miệng Lăng Tiếu bốc khói nói:
- Ta là khách quý của Đường gia các ngươi, các ngươi làm sao vậy, lại dùng lôi điện phách bổn thiếu, muốn mưu tài sát hại tính mạng sao!
Mặc dù Lăng Tiếu không biết lão giả trước mặt là ai, nhưng có thể suy đoán ra thân phận của hắn không thấp, rất có thể là "lão gia tử" trong truyền thuyết của Đường gia.
Đường lão gia tử thoáng lặng người nói:
- Ngươi chính là phò mã Cổ tộc?
- Lão nhân gia biết là tốt rồi, trước tiên giúp ta gánh vác vài đạo thiên lôi rồi hẵng nói.
Lăng Tiếu còn đang nói chuyện, vài đạo thiên lôi oanh tới.
Nhưng số lượng thiên lôi lần này còn nhiều hơn trước vài lần.
Đường lão gia tử đều phải động dung.
Nhiều lôi điện như vậy, cho dù hắn là nửa bước tôn giai cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng hắn cũng không thật sự lui mà lại lấy ra một thanh hỏa sắc đại đao cùng một mặt thuẫn hình vuông.
Hai kiện vũ khí vừa xuất hiện, lập tức có hai thú ảnh cường đại phóng lên cao, từng luồng linh khí tán phát, làm cho người ta vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
Có thể làm cho Đường lão gia tử lấy ra tay đương nhiên là linh khí ngoài lục giai.
Chỉ thấy hắn một tay cầm đao một tay cầm thuẫn nghênh đón thiên lôi đánh tới.
Lăng Tiếu nhân cơ hội nuốt vào vài viên đan dược chữa thương, sau đó trong tay cũng xuất hiện thêm hai kiện linh khí, chính là Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm cùng Thiên Long Thuẫn.
Đường lão gia tử đúc khí cả đời, đối với linh khí vô cùng mẫn tuệ, lập tức thấy được hai món đồ vật bất phàm trong tay Lăng Tiếu.
← Ch. 0707 | Ch. 0709 → |