Vay nóng Tima

Truyện:Thần Khống Thiên Hạ - Chương 0757

Thần Khống Thiên Hạ
Trọn bộ 2767 chương
Chương 0757: Bất phẫn của Lăng Tiếu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2767)

Siêu sale Shopee


Mặc dù đầu sỏ gây họa là La Phách Hưng đã chết trên tay hắn, nhưng mà không có nghĩa là cừu hận này liền kết thúc, hắn thề phải đem cả gốc rễ của Trọng Kiếm môn đều nhấc lên mới tiết mối hận trong lòng!

- Lăng trưởng lão, làm người không thể vong ân phụ nghĩa như thế, nếu như không có tông môn thì ngươi không thể nào tham gia Thệ Tông đại hội, vậy ngươi liền không có khả năng nhận được cơ duyên kinh thế, hiện tại ngươi dẫn xuất đại họa như thế, đã muốn rời đi rồi, tựa hồ nói không qua được đi!

Mở miệng nói chuyện chính là Hứa Kiếm Nam của Kim Đồng phong.

Trước đây hắn là một người đồng ý đám hỏi nhất, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Vân Mộng Kỳ ở lại trong Tử Thiên tông.

Ai cũng biết, nhi tử Hứa Nghị của hắn kiên quyết thích Vân Mộng Kỳ, nhưng mà Vân Mộng Kỳ lại không thích nhi tử của hắn, sau đó nhi tử của hắn càng là vì tranh đoạt Vân Mộng Kỳ mà cùng Lăng Tiếu xuất thủ, bị Lăng Tiếu đánh thành trọng thương.

Mặc dù hắn bất phẫn nhi tử không đủ hiểu biết này, nhưng mà cũng đối với Lăng Tiếu cùng Vân Mộng Kỳ sinh ra cảm xúc bất mãn.

Bởi vì nhi tử của hắn sau khi bị bại, trở nên không còn phấn chấn, cả người không còn chí tiến thủ, chán chường không chịu nổi, nửa năm qua thực lực không tiến lên được chút nào.

Cho nên, hắn cực lực tán đồng Vân Mộng Kỳ đến với Trọng Kiếm môn, thứ nhất có thể vì tông môn giành ích lợi, thứ hai có lẽ có thể giải khai khúc mắc của nhi tử hắn.

Hôm nay đem tất cả người của Trọng Kiếm môn giết chết, đám người Lăng Tiếu lại muốn đi, nhân gia Trọng Kiếm môn nhất định sẽ huyết tẩy Tử Thiên tông, mỗi người đều cấp bách, Hứa Kiếm Nam hắn tự nhiên sẽ không ngoại lệ.

Hắn một mực cảm thấy thực lực của Lăng Tiếu có thể tiến giai nhanh như vậy, lại có lam sắc Giao Long cường đại kia nhất định là ở trong bí cảnh đạt được, bằng không thực lực của hắn lấy đâu mà cường đại như vậy.

Trong lòng hắn dâng lên đố kỵ cường đại, bất phẫn chi hỏa.

Hắn cảm thấy hết thảy thành tựu hiện tại của Lăng Tiếu vốn hẳn nên thuộc về nhi tử hắn, nếu như không phải là Lăng Tiếu xuất hiện, nhi tử của hắn sẽ trở thành lãnh tụ của tinh anh Tử Thiên tông, dẫn dắt một đời trẻ tuổi đi tới bí cảnh, thiên đại cơ duyên này khẳng định rơi vào trên người nhi tử hắn, mà hắn là phụ thân cũng sẽ cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo.

Cho nên, hắn đối với Lăng Tiếu một chút hảo cảm cũng không có, có chẳng qua là bất mãn cùng bất phẫn nồng đậm.

Lăng Tiếu hướng về phía Hứa Kiếm Nam quang đi ánh mắt lăng lệ, sâu kín nói:

- Không sai, là tông môn cho ta cơ hội đi bí cảnh, nhưng mà không có ta, những đệ tử của các phong khác cũng đã chết hết rồi, nếu không ngươi có thể hỏi bọn hắn một chút, các ngươi lại hay không cảm thấy đây là thiên đại cơ duyên? Huống chi ngươi liền cho là hết thảy thực lực hiện tại của ta đều là từ trong bí cảnh lấy được sao? Thật là buồn cười!

Nói tới đây hắn khinh thường nhìn thoáng qua Hứa Kiếm Nam, tiếp theo hắn còn nói:

- Ta vốn là mang tâm tình cao hứng trở về tông môn, nhưng mà các ngươi lại muốn cùng cừu địch của chúng ta làm đám hỏi, càng mắt nhìn sư phụ của ta bị bọn họ sát hại mà không hành động gì, các ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ngược ta nếu không phải là nhìn trên phần tình cảm hàng ngày, hừ hừ!

Lăng Tiếu đối với lời nói của Hứa Kiếm Nam rất tức giận, cái gì gọi là vong phụ nghĩa, quả thực chính là cởi quần phóng thí.

Thấy cừu địch trở nên khúm núm, còn muốn đem nữ nhân đưa lên.

Hôm nay lại tới cùng hắn nói nhân nghĩa đạo đức, không phải là tự tới tìm mất mặt sao?

Hứa Kiếm Nam không nghĩ tới Lăng Tiếu cư nhiên quát trách hắn như thế, hơn nữa còn ở trước mặt đông đảo mọi người, đây quả thực giống như là đánh vào mặt của hắn, để cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Ngươi...

Hứa Kiếm Nam nắm song quyền thật chặt, muốn nói cái gì, lại bị Vân Hùng lên tiếng cắt đứt.

- Hai vị sư huynh có thể nói chuyện một chút hay không?

Vân Hùng không muốn dây dưa chút nào, hướng về phía Mộc Hòe cùng Mộc Ân kêu lên.

Hắn biết Lăng Tiếu tuổi trẻ khí thịnh rất khó nghe được lời khuyên của bọn hắn, chỉ có từ hai người Mộc Hòe cùng Mộc Ân mà hạ thủ.

Lần này Lăng Tiếu còn chưa nói, Mộc Hòe thở dài một hơi đáp:

- Tiếu nhi, ta cùng bọn họ đi nói chuyện một chút.

Lăng Tiếu do dự một chút cũng không cự tuyệt, bất quá còn không nhịn được nhắc nhở một câu:

- Sư phụ, chớ để bọn họ đầu độc!

- Tiểu tử thúi, vi sư tự có chừng mực.

Mộc Hòe hướng về phía cái ót của Lăng Tiếu vỗ nhẹ một cái nói.

Nhìn đệ tử của hắn cường thế như thế, trong lòng hắn rất mừng, giờ khắc này hắn vượt lên trên chư phong của tông môn rồi.

- Vân... Tông chủ, chư vị trưởng lão, bên trong, mời!

Mộc Hòe hướng về phía đám người Vân Hùng nói.

Người của Tử Thiên tông nghe ra Mộc Hòe khách khí gọi, trong lòng đều là khổ sở.

Bọn họ lúc trước vẫn luôn là huynh đệ tình như thủ túc a!

Nhưng mà bây giờ lại nhiều hơn một tầng ngăn cách nồng đậm, giống như là nhìn thấy người xa lạ, tình nghĩa ban đầu không tồn tại nữa rồi.

Tàn Báo nhường đường, để cho người của Tử Thiên tông đi vào trong phòng khách của viện tử.

Lăng Tiếu mặc kệ bọn họ, ngồi ở trên ghế đá ngoài sân, sắc mặt tràn đầy vẻ khó chịu.

Lúc này Cát Đồ cùng Cát Bối Hân đi tới.

Lăng Tiếu lại đứng lên, móc ra một viên tứ phẩm chữa thương đan dược đưa tới:

- Cát gia gia ăn nó vào đi!

Cát Đồ dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, nhận lấy lập tức phục dụng xuống.

- Tiếu nhi, ngươi thật muốn thoát khỏi tông môn?

Cát Đồ dùng thân phận trưởng bối hướng Lăng Tiếu hỏi.

Lăng Tiếu rất kiên định gật gật đầu nói:

- Không sai, loại tông môn này không ở lại cũng được.

Cát Đồ khẽ thở dài một hơi:

- Vậy ta cũng không khuyên giải ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi đem Hân nhi chiếu cố tốt, ta ở tông môn đã gần trăm năm rồi, ta liền không muốn cùng người trẻ tuổi các ngươi bôn ba xung quanh.

Cát Đồ vốn là người sinh trưởng ở trong Tử Thiên thành, ở 21 tuổi liền gia nhập Tử Thiên tông, hôm nay đã mấy chục năm. Ở bên trong Tử Thiên thành đã làm thành chủ gần 20 năm, đối với Tử Thiên tông có lòng trung thành nồng đậm, nơi này chính là gia hương của hắn, hắn tuyệt không đành lòng ở lúc gia hương của hắn nguy nan hết sức mà rời đi.

Hắn nói với Lăng Tiếu như vậy hoàn toàn là lời nói đích thực phát ra từ trong nội tâm, mà không phải là phương pháp lấy lùi làm tiến để cho Lăng Tiếu cùng Cát Bối Hân lưu lại.

Cát Bối Hân là cháu gái của hắn, hắn cho dù chết đi cũng sẽ không để cho tôn nữ của mình bị thương tổn.

Hắn biết cũng chỉ có Lăng Tiếu mới có thể bảo vệ tốt cho cháu gái của hắn bình yên cả đời.

Hắn đã không còn nhi tử, tự nhiên không muốn lại nhìn tôn nữ của mình có cái gì bất trắc.

- Gia gia... Người cùng chúng ta đi đi, ta sẽ hảo hảo phụng dưỡng người cả đời.

Lăng Tiếu còn chưa nói, Cát Bối Hân đã không buông đoạt trước nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2767)