← Ch.1002 | Ch.1004 → |
Cốc Kiều Kiều nhìn thanh niên kia, nhíu mày nói:
- Đừng gọi thân thiết như vậy, ta không biết ngươi.
Trên mặt thanh niên kia lộ dáng tươi cười nói:
- Kiều Kiều vẫn còn tức giận vì chuyện ba năm trước sao? Thật có điểm không phóng khoáng đi.
- Hừ, ngươi đừng thiếp vàng lên mặt mình, ngươi còn không đáng được ta để trong lòng.
Cốc Kiều Kiều bất mãn hừ lạnh nói.
- Được rồi, chuyện đó chúng ta không nhắc tới, hiện giờ chúng ta có thể gặp lại ở Chiến Loạn Uyên chứng minh chúng ta hữu duyên, không bằng muội đi chung với ta đi, ta bảo vệ cho muội vào trăm cường phía trước, trở thành Chiến Hoàng!
Thanh niên giang tay như không tức giận, đổi đề tài nói.
Cốc Kiều Kiều mất kiên nhẫn đáp:
- Thật ngượng ngùng, ta đã có đồng minh!
- A đầu, đừng không biết điều, Hoàn Nhan đại sư có thể trúng ý ngươi là vinh dự của ngươi!
Một hoàng cấp đỉnh bên cạnh thanh niên kia đứng ra quát to.
Vẻ mặt người này hung tướng, lưng đeo kim đao, khí thế cực kỳ hùng hậu, sát ý dày đặc không kém hơn Quan Hùng, vừa nhìn liền biết là kẻ hung hãn.
- Tiêu Hâm, đừng nói như vậy, ta cùng Kiều Kiều đã sớm nhận thức, tính tình của nàng ta hiểu rõ, nàng nói như vậy chỉ vì muốn chọc tức ta mà thôi.
Thanh niên làm ra vẻ tính tình hiền hòa giải thích một tiếng, sau đó nhìn qua Diệp Vân Phong hỏi:
- Ngươi là đồng minh của Kiều Kiều?
Trong ánh mắt thanh niên kia tràn ngập vẻ bừa bãi, tựa hồ không hề nhìn Diệp Vân Phong vào trong mắt.
Diệp Vân Phong ở trước mặt nữ nhân mình thích đương nhiên không thể yếu thế, tiến lên một bước chắn ngay trước mặt Cốc Kiều Kiều nói:
- Không sai, tại hạ chính là đồng minh của Cốc tiểu thư, nếu Cốc tiểu thư không thích các ngươi, mời các ngươi rời đi!
Có lão đại ngồi bên cạnh, Diệp Vân Phong căn bản không chút sợ hãi những người kia, nếu một mình hắn đối mặt chỉ sợ hắn phải suy nghĩ kỹ càng.
Thanh niên cau mày, vẻ bất mãn chợt lóe lên, nhìn Cốc Kiều Kiều nói:
- Kiều Kiều, thực lực người này mặc dù không tệ nhưng tựa hồ còn chưa đủ bảo hộ muội, không bằng muội gia nhập chúng ta thế nào?
Cốc Kiều Kiều hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, quay mặt đi không quan tâm tới lời nói của thanh niên kia.
Diệp Vân Phong bị người xem thường khó chịu nói:
- Da mặt ngươi vì sao dầy như vậy, Cốc tiểu thư đã không muốn ở chung một chỗ với ngươi, ngươi vì sao phải dây dưa không ngớt đâu.
- Càn rỡ, lại dám nói chuyện như vậy với Hoàn Nhan đại sư!
Tiêu Hâm hét lớn một tiếng, linh lực chợt khởi động, một kim quyền hướng Diệp Vân Phong oanh tới.
Diệp Vân Phong không ngờ đối phương dám đột nhiên ra tay tại đây, chỉ có thể cuống quýt xuất quyền ngăn cản.
Phanh!
Hai quyền cường cường va chạm, Diệp Vân Phong không kịp tụ kình bị đẩy lui vài thước, mà Tiêu Hâm vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, thần sắc tràn ngập ý khinh thường.
Diệp Vân Phong bị rơi xuống hạ phong ngay trước mặt nữ nhân mình thích, thẹn quá hóa giận:
- Bọn chuột nhắt, đừng tưởng rằng nhiều người thì ta sẽ sợ ngươi!
Diệp Vân Phong vận chuyển mười tầng linh lực, từng đạo kim quang không ngừng lóe ra, một kim sắc quyền đầu thật lớn hướng Tiêu Hâm đánh tới.
- Chỉ là ánh sáng đom đóm, phá cho ta!
Tiêu Hâm tựa hồ mười phần tin tưởng, đồng dạng oanh ra một kim sắc quyền đầu nghênh tiếp.
Oanh long!
Linh lực màu vàng cường đại va chạm lẫn nhau, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, không ít người ở gần bên đều lập tức lui ra thật xa.
Những người kia không hề có ý xuất thủ, ngược lại còn hiện vẻ tươi cười, tựa hồ cũng rất muốn xem diễn.
Bụi mù tiêu tán, quanh thân Tiêu Hâm tuôn ra sát ý mãnh liệt, trong ánh mắt lóe ra lệ khí thị huyết:
- Tiểu tử, ngươi chỉ dừng ở đây, đi vào Chiến Loạn Uyên không phần của ngươi!
Quát xong hắn lăng không nhảy lên, kim đao bay ra, kim mang cường đại nhấp nháy:
- Nhất Đao Lăng Không!
Đao ảnh cường đại phảng phất đem cả phiến bầu trời xé rách, chém thẳng tới Diệp Vân Phong.
Tuy Diệp Vân Phong là hoàng cấp cao giai, nhưng so sánh với Tiêu Hâm còn chênh lệch không nhỏ.
Hắn dùng kim thương nghênh đón, thương ảnh đầy trời ngăn cản kim đao, nhưng thân thể bị chấn bay đập vào vách tường đổ nát, xuyên cả vách tường rơi vào trong phòng.
Người chung quanh thấy một màn này thần sắc đều hơi đổi, ánh mắt nhìn Tiêu Hâm biến thành cảnh giác, trong lòng thầm hô:
- Người này là một đại kình địch!
- Ha ha, loại phế vật này mà cũng có thể tham gia tranh đoạt trong Chiến Loạn Uyên, quả thật là vô tri!
Tiêu Hâm đứng giữa không trung lạnh lùng cười to nói.
Lúc này thanh niên kia lại nói với Cốc Kiều Kiều:
- Kiều Kiều muội xem, loại phế vật vô dụng này làm sao có thể trở thành đồng minh của muội đâu, muội đi theo ta đi!
Cốc Kiều Kiều cau mày, nàng vốn không xem trọng Diệp Vân Phong, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự không phải đối thủ của người ta, điều này làm nội tâm nàng thất vọng không thôi, cho nên chỉ phải đưa mắt nhìn qua Lăng Tiếu.
- Cho dù ta không có đồng minh cũng sẽ không làm đồng minh của ngươi!
Cốc Kiều Kiều thoáng do dự, vẫn không nhờ vả Lăng Tiếu, nàng cảm thấy được cho dù thực lực Lăng Tiếu không tệ nhưng đối phương có tới năm người, một mình hắn vẫn chưa chắc giúp được nàng giải quyết phiền toái.
- Muội cần gì phải như thế đâu.
Thanh niên kia khẽ thở dài một hơi nói:
- Kỳ thật tâm ý của ta đối với muội lẽ ra muội hiểu rõ, chỉ cần muội chịu đáp ứng gả cho ta, tương lai chúng ta nhất định trở thành phu thê luyện dược sư cao giai được vạn người hâm mộ kính ngưỡng, muội không cảm thấy như vậy rất mỹ diệu sao?
Thần sắc thanh niên mang theo vẻ cuồng nhiệt, thật hiển nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình phi thường tốt đẹp.
Thần sắc Cốc Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét nói:
- Ghê tởm, ngươi đi nói với nữ nhân khác đi!
Oanh!
Gian phòng vừa rồi Diệp Vân Phong rơi vào nháy mắt bắn ra kim mang cường đại, chấn ngã cả gian phòng, một đạo kim ảnh nháy mắt xuất hiện giữa không trung.
- Ta muốn ngươi chết!
Diệp Vân Phong trừng mắt nhìn Tiêu Hâm, một cỗ lửa giận hừng hực bốc lên.
Theo sau hắn cầm kim thương đánh tới.
- Hừ, ngươi muốn tìm chết thì ta thành toàn ngươi!
Khí thế Tiêu Hâm bùng phát nghênh tiếp Diệp Vân Phong.
Hai luồng kim sắc quang ảnh không ngừng đối chiến giữa không trung phát ra thanh âm chấn động, lực lượng kình khí hướng bốn phía khuếch tán.
Năng lượng kia vẫn chưa thể tạo thành thương tổn gì với những người bên dưới.
Lần này Diệp Vân Phong xuất ra toàn lực, đem huyền kỹ cao giai của mình sử dụng ra, chiến thành ngang tay với Tiêu Hâm.
Điều này làm thanh niên bên dưới lộ vẻ kinh ngạc, ba người đi chung với hắn cũng ngạc nhiên.
- Huyền kỹ thật cường đại, lại có thể kéo gần khoảng cách với ta, xem ra không thể lưu thủ, phải chém giết hắn thì huyền kỹ của hắn sẽ thuộc về ta.
Trong lòng Tiêu Hâm thầm đánh chủ ý.
Kim Đao Đoạt Thiên Trảm!
Tiêu Hâm mạnh mẽ chấn khai Diệp Vân Phong, linh lực toàn thân nháy mắt tụ tập, kim sắc linh lực hội tụ, kim đao liên tục chém ra, mỗi đao mang theo khí thế vô cùng sắc bén, phảng phất như muốn đem phiến thiên địa nơi này chém thành hai nửa.
Một đao này rõ ràng ẩn chứa ý cảnh của đạo.
← Ch. 1002 | Ch. 1004 → |