← Ch.1093 | Ch.1095 → |
- Khoan, cứu người nào, ta có thể cứu, huyết tinh cường đại cũng có tác dụng khởi tử hồi sinh.
Huyết Ma Linh Thụ kinh hô.
- Tiểu hữu không nên tin nó, nó chỉ có thể cho nhân loại huyết tinh tràn đầy, không có công hiệu khởi tử hồi sinh như ta.
Lục Ông cũng nói.
- Nói bậy, huyết tinh cường đại có thể làm xương trắng sinh thịt, cải tạo thân thể.
- Ngươi là tà vật, cho dù ngươi cứu sống người còn không phải biến thành ma nhân hút máu.
- Còn tốt hơn là chết.
Lăng Tiếu nghe trộm cười thầm, nhưng mà hắn cũng không có ý định dây đưa với chúng, miễn cho Huyết Ma Linh Thụ gấp quá cắn càn thì khổ.
- Lục lão ngươi né qua cho ta.
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, sau đó thiên hỏa bốn phía bao quanh lại.
Một đoàn hỏa diễm màu lam bao phủ Huyết Ma Linh Thụ vào trong.
Thiên hỏa chính là khắc tinh của tà vật, hơi dính một chút là bị thiêu đốt thành tro tàn đấy.
Huyết Ma Linh Thụ bị thiêu đốt không ngừng kêu thảm thiết.
- Đủ đủ, đừng có thiêu cháy nó.
Lục Ông nhìn thấy đã được thì lên tiếng ngăn cản.
Lăng Tiếu lúc này thu hồi thiên hỏa, Lục Ông lại lao qua Huyết Ma Linh Thụ, hấp thu huyết tinh cường đại của Huyết Ma Linh Thụ!
Tinh nguyên của Huyết Ma Linh Thụ tổn hại nhiều, lại chiến đấu với Lục Ông một trận thì tàn tạ, cuối cùng không cam lòng oán hận và biến mất.
Lúc nó biến mất một viên huyết tinh rơi xuống.
Lục Ông không thể chờ đợi được hấp thu huyết tinh này.
Con mắt Lăng Tiếu sáng ngời, hắn biết rõ huyết tinh này chính là tinh hoa của Huyết Ma Linh Thụ, cũng không thể không công tiện nghi cho Lục lão đầu được.
- Khục khục... Lục lão, khối huyết tinh này mỗi người một nửa, nó cũng do ta hàng phục nha!
Lăng Tiếu ho nhẹ nhắc nhở.
- Tiểu hữu ngươi cũng không thể như vậy ah, ta nói sẽ dùng nửa viên Bất Tử chi tâm thay!
Lục Ông nói.
Nó thật vất vả mới đạt được lực lượng bổn nguyên của Huyết Ma Linh Thụ, trợ nó tăng thêm một tầng, sao có thể giao một nửa ra ngoài.
- Đó là ngươi đáp ứng, nhưng mà huyết tinh lớn như vậy ngươi không thể nuốt toàn bộ chứ, vừa rồi ta phá sức chín trâu hai hổ mới chế trụ nó, bằng không ngươi có thể làm gì được nó sao? Ngươi cũng nên giao cho ta chút phí vất vả chứ!
Lăng Tiếu đáng thươngnói.
Lục Ông mắng thầm:
- Ngươi chỉ là đùa bỡn, cái gì phí sức chín trâu hai hổ, rõ ràng là muốn gian trá.
Nhưng mà nó ngẫm lại cũng phải, còn phải ở trong thức hải Lăng Tiếu ngây ngốc thêm, cho nên chỉ có nhịn.
- Trừ nửa viên Bất Tử chi tâm ra, cộng thêm gay rễ cây!
Lục Ông nói.
Nửa viên là muốn lấy cái mạng già của nó rồi, còn cho thêm hai cái rễ khiến nó đau lòng muốn chết.
- Như vậy đi, thêm hai giọt vạn năm thụ chấp dịch và hai viên vạn năm quả thụ, huyết tinh Huyết Ma Linh Thụ cho ngươi, không mặc cả, bằng không mỗi người một nửa.
Lăng Tiếu chém một đao thật mạnh với Lục Ông.
Lục Ông khẽ cắn môi, quyết định nhịn!
- Vậy ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn hấp thu khối huyết tinh này, không có thời gian nháo với ngươi.
Lục Ông đau lòng nói.
- Đi, nhưng trước giao rễ, vạn niên thụ chấp dịch cùng vạn năm quả thụ giao ra cho ta, miễn ngươi trở mặt ta không biết đòi ai.
Lăng Tiếu cũng không khách khí với Lục Ông làm gì. Lục Ông không muốn kéo dài với Lăng Tiếu, giao đồ vật cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nói:
- Thức hải cho ngươi thuê tạm, làm bản thiếu gia phát bực, ta không cho ngươi thuê!
Sau khu thu thập Huyết Ma Linh Thụ, Lăng Tiếu bắt đầu bay vào vực thẩm Lạc Nhật sơn mạch.
Hắn không có phi hành, hắn chỉ đi bộ, hắn thu liễm toàn bộ khí tức, hắn như người trẻ tuổi đi dạo trong núi ngâm nga tiểu khúc và ngắm cảnh.
Đồng thờ, hắn cũng mang bại gia tử, tiểu long, tiểu kim gọi về, bảo chúng cùng đi theo mình.
Cổ thụ che trời, cỏ non mềm mại, hương hoa khắp nơi, thác nước hùng vĩ, chim trời hót vang, linh thú rít gào...
Lăng Tiếu đi trong núi lộ ra tư thái nhàn nhã.
Hắn ném toàn bộ phiền não ra khỏi đầu, cũng không suy nghĩ suy diễn thế giới chi lực, thầm nghĩ tìm nơi an tĩnh từ từ cảm nhận.
Liên tiếp mười ngày Lăng Tiếu vô cùng tĩnh tâm.
Chỉ có bại gia tử nhàn nhã quá, thỉnh thoảng dẫn tiểu long cùng tiểu kim tìm linh thú cường đại chiến đấu.
Nhưng mà mỗi lần chúng mang chiến lợi phẩm trở về, trừ thi thể linh thú còn có linh thảo cao giai.
Lăng Tiếu cũng cho bọn chúng ra ngoài chiến đấu, khôi phục dã tính của mình.
Một ngày Lăng Tiếu đi tới trước một thác nước, nước rơi xuống trắng xóa giống như thác bạc, nghe tiếng suối rất vui tai.
Lăng Tiếu tâm thần đại chấn, cởi quần áo bơi vào trong thủy đàm của dòng thác, hắn cũng lặn xuống nước.
Hắn lặn xuống đáy nước thì toàn thân mát lạnh.
- Thoải mái ah!
Lăng Tiếu lúc này nói thầm.
Mặt trời trên đầu, nước lạnh quanh thân, hắn cảm thấy nhân sinh thật thú vị.
Bất tri bất giác Lăng Tiếu cũng nhắm mắt dưỡng thần trong nước.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng người truyền tới. - Sư muội, ngươi nghe nước chảy không, phía trước có thủy đầm, chúng ta đi tới tắm rửa đi, hôm nay nóng quá.
Một giọng nói thanh thúy truyền tới.
Là tiếng của nữ nhân.
Sau đó một nữ nhân khác tức giận nói.
- Bọn chúng khinh người quá đáng, rõ ràng là chúng ta tìm Băng Diễm Hoa trước, bọn chúng lại nói do mình tìm được, còn muốn thừa dịp khinh bạc chúng ta.
- Đúng vậy, nếu không phải khi ấy bổn cô nương ra tay nhanh, tên đó đã sờ vào ngực của ta rồi, vừa nghĩ tới tên đó thật xấu xí thì ta cảm thấy buồn nôn rồi.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đang ở trong vực thẩm của Lạc Nhật sơn mạch, chỗ nầy nguy hiểm bốn phía, thời khắc đều có cao giai linh thú lui tới, tắm một chút rồi đi nhanh, chúng ta phải đi tìm sư phụ nữa.
Âm thanh của hai nữ nhân tới gần, tiếng bước chân càng gần.
Lăng Tiếu lúc này do dự, bây giờ đi hay không đi?
Nếu đi nhất định sẽ bỏ qua kỳ cảnh nhìn mỹ nữ tắm rửa, nếu không đi thì hắn xem sạch người khác.
- Tính toán, vẫn nên nhìn, cũng chẳng mất gì!
Lăng Tiếu do dự một chút, trên khuôn mặt cười tà mị, hắn tiến vào một góc của đầm nước, an tĩnh nhắm mắt chờ hai nữ nhân tới.
- Một tháng qua không tắm, khó chịu chết được.
Một cô gái trong đó tính tình đại phát, vừa tới bên cạnh đầm nước đã thì thào nói một tiếng, sau đó vội vàng bay vào trong nước.
- Sư tỷ cẩn thận chút!
Nữ tử phía sau vội vàng nhắc nhở.
Nhưng mà nàng nhắc nhở cũng không khiến nữ nhân kia nghe vào.
Chỉ thấy nữ nhân này vừa tới bờ đầm đã cởi quần áo lụa trên người ra, thân thể mỹ nhân sáng bóng như ngọc tiến vào trong nước.
Vào lúc mỹ nhân tiến vào trong nước, con mắt Lăng Tiếu mở hí ra một khe nhỏ, vừa vặn nhìn thấy cảnh kinh tâm động phách, cổ họng của hắn cứng lại.
Nữ tử rơi vào trong nước bọt nước trắng xóa, nàng kêu lên:
- Thật sảng khoái, sư muội nhanh lên.
Nữ tử đi cùng nàng đi tới, nhắc nhở:
- Sư tỷ, ngươi vẫn luôn hấp tâp như vậy, vạn nhất trong đầm này có người hoặc linh thú thì sao?
- Yên nào, sư tỷ ta cảm ứng qua chỗ này không có chút khí tức nào, làm gì có người, càng đừng nói linh thú!
← Ch. 1093 | Ch. 1095 → |