← Ch.1095 | Ch.1097 → |
Người trẻ tuổi cầm hỏa thương là bại gia tử, hắn đã sớm thu được ý niệm của Lăng Tiếu truyền tới, muốn hắn phong tỏa khu vực bờ đầm này lại.
- Lão đại của ngươi là ai, vì sao không cho lão nương tới gần bờ đầm!
Dao Thanh Mẫn tức giận nói.
Trong nội tâm nàng nói thầm:
- Chẳng lẽ sư muội thật gặp chuyện không may.
- Lão đại của ta đi ra thì ngươi sẽ biết.
Bại gia tử nói.
- Không được, nhất định là lão đại của ngươi bắt sư muội của ta, ngươi cho ta đi qua, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Dao Thanh Mẫn cầm trường kiếm chỉ vào bại gia tử.
Bại gia tử chỉ cười lạnh, hắn vẫn đứng đó không di động.
- Ngươi tránh ra.
Dao Thanh Mẫn quát lên, trường kiếm trong tay đâm qua bại gia tử.
Kiếm nhận đảo qua hoa cỏ chung quanh bị cắt nát.
Leng keng!
Đánh lên người của bại gia tử chỉ nghe tiếng kim loại vang vọng mà thôi.
Dao Thanh Mẫn nhìn thấy nam tử trước mặt không bị gì, trong đôi mắt chấn kinh.
- Nháo đủ thì yên tĩnh đi.
Bại gia tử chính là thần thú, đối với nhân loại không có nửa phần thương tiếc, nhìn Dao Thanh Mẫn quát lên.
Dao Thanh Mẫn bị bại gia tử quát thì lỗ tai chấn động.
Nhưng mà nàng không vì bại gia tử hung hăng mà do dự, nàng đang lo cho an nguy của Băng Nhược Thủy.
Sương lạnh nổi lên bốn phía!
Dao Thanh Mẫn cầm kiếm xoay tròn, từng đoàn hàn khí tỏa ra bốn phía, cuối cùng hình thành sương vụ bao quanh đây.
- Thật phiền!
Bại gia tử khinh thường nói một tiếng, bàn tay vỗ qua băng sương, nhưng băng sương kia lập tức tan rã.
Dao Thanh Mẫn muốn dùng cường chiêu, không ngờ bại gia tử đã tới bên cạnh nàng bóp cổ nàng.
- Lão đại đang làm chính sự, ai cũng không được đi qua nửa bước, nếu không phải lão đại hạ lệnh không giết ngươi thì ngươi đã không còn ở đây rồi!
Bại gia tử trừng Dao Thanh Mẫn.
- Cho dù ta chết cũng phải cứu sư muội ra khỏi ma chưởng của hắn!
Dao Thanh Mẫn không thuận theo.
- Vậy ngươi biến đi!
Bại gia tử quát một tiếng, ném Dao Thanh Mẫn qua chỗ khác.
Thân thể Dao Thanh Mẫn đụng gãy một cây đại thụ mới dừng lại, khóe miệng nàng có tơ máu, bại gia tử cũng không vì Dao Thanh Mẫn là mỹ nữ mà nhẹ tay với nàng.
- Ôi chao, đau chết bổn cô nương!
Dao Thanh Mẫn sờ mông của mình đang đau đớn, tiếp theo là mắng bại gia tử:
- Ngươi là xú nam nhân, không biết bổn cô nương là đệ nhất mỹ nữ sao, còn ra tay hung ác như vậy.
Nàng bò lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này thảm rồi, sư muội khẳng định bị người ta khinh bạc, làm sao đây, ta cũng không phải đối thủ của xú nam nhân này, thật sự là không may! Được, bổn cô nương không tin, ta cũng không tin ngươi khinh chống được hấp dẫn của đệ nhất mỹ nhân.
Nhưng mà lúc nàng đi tới gần bại gia tử thì có một đám hung thần ác sát đang lao qua hướng này.
Nếu nam nhân bình thường có lẽ sẽ bị nàng ta câu dẫn, thế nhưng mà bại gia tử lại không phải nhân loại, hắn không có nửa phần tình cảm yêu thương với nhân loại.
Bại gia tử cầm cầm hỏa thương đứng đó lạnh như băng, hắn đứng đó như thần giữ cửa, hắn cảm ứng được có người đi qua nơi này.
Dao Thanh Mẫn nói thầm trong lòng.
- Chẳng lẽ tư sắc của đệ nhất mỹ nữ như ta không đủ? Sẽ không, nhất định là tên này quá tham, phải cho hắn ăn chút mật ngọt mới được.
Nghĩ đến chỗ này Dao Thanh Mẫn cắn răng, xiêm y ở vai của nàng trễ xuống, lộ ra da thịt trắng hồng bên trong/
Nàng xấu hổ nói:
- Suất ca, ngươi thấy ta có đẹp hay không!
Nàng nói chuyện và gót sen và vòng eo vặn vẹo tới gần bại gia tử.
Hành động của nàng dù có chút làm ra vẻ, nhưng mà sức quyến rũ khiến người ta động tâm.
Chỉ tiếc bại gia tử không nhìn nàng.
- Đáng chết, người ta đều như vậy, gia hỏa này chẳng nhìn một cái, chẳng lẽ gia hỏa này là thái giám sao?
Dao Thanh Mẫn thầm mắng trong lòng.
Thời điểm Dao Thanh Mẫn tiếp cận bại gia tử thì nàng đã cảm giác được sau lưng có tiếng bước chân đi tới.
- Hỏng bét, đám người kia đã đi tới!
Dao Thanh Mẫn vội vã kéo xiêm y lại, tâm tình đột nhiên căng thẳng lên.
Phía trước có ngăn cản, phía sau có truy binh.
Trong lúc nhất thời Dao Thanh Mẫn đại loạn.
- Ha ha, cô nàng cũng bị chúng ta tìm được, làm hại chúng ta tổn thất không ít nhân mã, chúng ta phải hưởng dụng hai cô nương một phen mới được, phải tiết mối hận này!
Mười đạo thân ảnh trong rừng đi ra, tên cầm đầu cười nói.
Người này tên là Mạnh Nam, thực lực Địa Hoàng trung cấp, hắn tướng mạo cực kỳ xấu xí nhưng mà tương mạo rất uy mãnh, vừa xem xét đã biết chính là dong binh vào sinh ra tử.
Phía sau hắn là đám nam tử đầy huyết tinh, ánh mắt dâm dục.
- Hừ, có bản lĩnh thì tới đây, lão nương không sợ các ngươi đâu, nếu chờ sư phụ ta biết rõ Sư Nha dong binh đoàn đối phó chúng ta, các ngươi khẳng định diệt vong rồi.
Dao Thanh Mẫn nhìn qua Mạnh Nam hừ lạnh nói.
KHí thế của nàng tăng lên, băng sương bao phủ nàng vào trong, cùng lúc đó ngũ giai trung cấp Tuyết Băng Điêu xuất hiện trên đầu của nàng.
- Ha ha, ngươi còn trông cậy vào lão bà Lê Tuyết cứu sao, thực sự si tâm vọng tưởng.
Mạnh Nam cười nói.
Lúc này hắn gọi linh thú ngũ giai cấp thấp Linh Sư Hổ ra, đám người bên cạnh hắn tản ra, hình thành thế bao vây, vây Dao Thanh Mẫn vào giữa.
Lúc này Mạnh Nam cũng chú ý tới ở đây trừ Dao Thanh Mẫn ra còn có một nam tử uy vũ bất phàm, mà phía sau nam tử này chính là tam nhãn Lang Vương uy mãnh, da lông màu vàng cực kỳ bắt mắt, trên lưng của nó hình như có một con long linh thú.
Cảnh này khiến người ta phải chú ý tới.
- Linh thú lục giai!
Mạnh Nam biến sắc hô lên.
Đám người này hợp thành tổ đội, bọn chúng nghe được đội trưởng hô lên thì nội tâm lạnh giá.
Trong bọn chúng mạnh nhất là Mạnh Nam, thực lực Địa Hoàng trung cấp, còn có một đội phó là Địa Hoàng cấp thấp, những người còn lại là Vương giai, trước mặt linh thú lục giai bọn họ chẳng là gì.
Dao Thanh Mẫn thừa dịp mọi người thất thần thì dùng công kích đáng sợ đánh qua đám người Mạnh Nam.
Bỗng nhiên Mạnh Nam bình tĩnh trở lại, dùng đại đao ngăn cản.
Nhưng mà đây chỉ là hư chiêu của Dao Thanh Mẫn, thoáng cái hắn nhảy lên Băng Tuyết Điêu.
- Ca ca cứu mạng ah, bọn chúng muốn khi phụ chúng ta!
Dao Thanh Mẫn nhìn qua bại gia tử bên cạnh cầu cứu.
Dao Thanh Mẫn dù tính tình nóng vội, nhưng mà nàng không phải nữ nhân ngu ngốc, biết rõ cách dẫn họa, chỉ cần nam tử trước mặt chịu ra tay, người Sư Nha dong binh đoàn không đủ gây sợ, mà nàng cũng thừa cơ cứu sư muội của mình.
Bại gia tử cũng biết tình thế, lão đại nói không được làm hại nữ nhân này, cũng không phải nói hắn không được làm nàng bị thương, người khác cũng nằm trong phạm vi này.
Cho nên bại gia tử cũng không có mạnh tay với Dao Thanh Mẫn, ném nàng đi lúc nãy chỉ khiến nàng bị thương nhẹ thôi, hắn điều khiển một đoàn hỏa diễm bay tới trước mặt đám người Mạnh Nam.
← Ch. 1095 | Ch. 1097 → |