← Ch.1108 | Ch.1110 → |
Gió lạnh đã khiến ba người bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu, hào quang phòng ngự rõ ràng bị ăn mòn từng chút một, mà bông tuyết kia càng khiến nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, khiến bọn hắn cảm thấy băng hàn thấu xương, mà năng lượng đáng sợ ẩn trong núi lửa càng khiến bọn hắn cảm thấy da đầu run lên không thôi.
- Hai vị, các ngươi trước ngăn trở, để ta bắt lấy hắn, vậy thì phương thế giới này sẽ tự sụp đổ thôi.
Lưu Quần không hổ là lão nhân gia, chiến đấu cũng cực kỳ có kinh nghiệm, lập tức điểm ra mấu chốt trong đó.
Bạch Cừu và Hoàng Thái Sâm đều nhẹ gật đầu, dốc hết toàn lực ngăn lại các loại công kích từ phương thế giới kia của Lăng Tiếu.
Lưu Quần bước lấy bộ pháp huyền ảo, từng đạo tàn ảnh xẹt qua, kiếm trong tay bắn ra vô số kiếm khí.
- Tới hay lắm!
Lăng Tiếu hưng phấn kêu một tiếng, băng hỏa kiếm cũng bắt đầu vung vẩy ra kiếm quang lăng lệ ác liệt, đón nhận kiếm khí màu xanh kia.
Rầm rập!
Cận thân chiến đấu, càng có thể thể hiện ra thực lực chân chánh của cá nhân.
Lăng Tiếu tuy chỉ là trung giai Thiên Tôn, nhưng chiến lực gấp hai mươi bộc phát cũng không phải nói đùa.
Lưu Quần có tu vị Bán Đế, so với đỉnh phong Thiên Tôn phải lợi hại gấp mấy lần, lại có thể cùng Lăng Tiếu giao chiến mà không rơi vào hạ phong.
Bất quá, Lưu Quần trong nội tâm lại nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn sao cũng nghĩ không thông, người tuổi trẻ này rõ ràng chỉ có tu vị trung giai Thiên Tôn nhưng chiến lực lại tương đương hắn, quả nhiên l khiến hắn phiền muộn đến cực điểm ah!
Hắn không khỏi nghĩ lấy mình sống ba ngàn năm phải chăng quá vô dụng rồi không, ngay cả một gã trung giai Thiên Tôn cũng không đánh lại!
Lăng Tiếu càng đánh càng hăng, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, đồng thời còn hiển hóa ra mười hai đạo phân thân, đánh cho Lưu Quần phải liên tiếp bại lui.
Hắn muốn triệu hoán Lục Nhãn Miêu tới trợ trận, tuy nhiên lại phát hiện Lục Nhãn Miêu đã bị đóng thành băng điêu, khó có thể hành động.
- Ông trời ơi, tiểu tử này tuyệt đối là Hoàng cấp thế giới chi lực ah!
Lưu Quần tại trong lòng kêu rên nói.
Bên kia Bạch Cừu vẫn đang chiến đấu ngang tay với Kim Long, mà Bạch Ngân Cự Mãng trong thế giới chi lực của hắn bị tam nhãn Lang Vương và vô số dây leo gắt gao áp chế, thế giới chi lực của hắn đã xuất hiện trạng thái héo rút, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị tiêu hao hết mất.
Mà Hoàng Thái Sâm tình hình cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.
Sa mạc thế giới của hắn bị vô số gió lạnh cho thổi t cho bắn ngyowjc về, gió lạnh kia càng hình thành phong bạo đáng sợ bao phủ hắn vào trong, khiến hắn căn bản không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, hộ minh kình hào quang của hắn liền bị ăn mòn từng chút một, cho dù hắn toàn lực muốn đánh tan cổ gió lạnh kia, nhưng đáng tiếc chỉ phí công.
Song Đầu Linh Khuyển cũng bị lâm vào hiểm cảnh như hắn, núi lửa năng lượng không ngừng tuôn ra, khiến nó sợ tới mức bốn phía né tránh, không còn chút phong phạm nào của cao giai linh thú nữa.
Dong binh đoàn chung quanh đều trợn tròn mắt, Tam đại dong binh chi Vương mà bọn hắn một mực sùng bái rõ ràng bị một người trẻ tuổi đánh cho phải chật vật chống đỡ, điều này thật sự là khiến người khó có thể tiếp nhận.
Lúc này, không xa chạy đến một người tuổi trẻ và ba nữ nhân, các nàng đều ngồi ở trên linh thú xẫ nhìn chiến đấu phía trước.
- Là Tam đại dong binh chi Vương, bọn hắn rõ ràng liên thủ vây công Lăng Tiếu, cái này quá khi dễ người đi nha?
Lê Tuyết mang theo ngữ khí kinh ngạc và bi phẫn nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ, Tam đại dong binh chi Vương đều là loại giết người không chớp mắt, Lăng Tiếu cho dù có lợi hại cũng không phải đối thủ của bọn hắn ah!
Băng Nhược Thủy lo lắng nói.
Dao Thanh Mẫn ở một bên nói:
- Tình huống dường như cũng không xấu như vậy.
- Các ngươi yên tâm đi, lão đại hắn tuyệt đối sẽ thắng!
Bại Gia Tử ở một bên không chút nào lo lắng nói.
- Ồ... Lăng Tiếu rõ ràng đã tiến giai trung giai Thiên Tôn, cái này... Điều này sao có thể tăng lên được nhanh như vậy chứ? Hơn nữa thế giới chi lực của hắn rất cổ quái, rõ ràng có thể chống lại tam đại Bán Đế!
Lê Tuyết lần nữa nghiêm túc quan sát tình hình chiến đấu nói, trong đôi mắt đẹp dịu dàng càng tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mà Băng Nhược Thủy và Dao Thanh Mẫn ở bên cạnh nàng cũng sửng sờ.
...
- Lão phu nhận thua!
Lưu Quần bị Lăng Tiếu đánh cho cơ hồ không sức hoàn thủ, hắn biết rõ lại tiếp tục như vậy chỉ sợ cái mạng già này sẽ phải bỏ lại ở đây, tiểu tử trước mắt này quá biến thái rồi.
- Lão nhân gia, lại chơi một hồi nha, ta cũng sắp tiêu hao hết rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Lưu Quần từng ngụm từng ngụm thở phì phò, hắn nhìn Lăng Tiếu khí định thần nhàn, trong nội tâm thầm mắng:
- Ngay cả hơi cũng không thở gấp, còn tiêu hao hết sao? Lừa gạt ai chứ!
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại treo dáng tươi cười nói:
- Lão phu tự hỏi không phải là đối thủ của tiểu hữu, cam nguyện nhận thua!
Lăng Tiếu nhìn thái độ Lưu Quần thành khẩn như thế, cũng không có ý tứ lại làm khó nhân gia, lúc này nói:
- Vậy đa tạ rồi!
Dứt lời, hắn liền từ từ đi về phía Bạch Cừu.
- Đừng đánh, lão tử nhận thua!
Bạch Cừu đối mặt với công kích của Kim Long đã rơi vào hạ phong rồi, giò Lăng Tiếu tới càng mang đến cho hắn áp lực tương đối lớn, bất đắc dĩ chỉ có thể nghẹn khuất nhận thua.
Hoàng Thái Sâm cũng không cần hỏi, hắn rõ ràng bị vòi rồng kia xoay tròn khiến sùi bọt mép, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Lăng Tiếu cười khổ một cái, hơi có vài phần không có tận hứng, xua tán đi thái cổ thế giới của mình.
Lúc này, Lăng Tiếu mới lộ ra vài phần cảm giác mỏi mệt, hắn trong lòng thầm than
- Nếu không phải đan điền và thức hải ta cường đại hơn cùng giai, chỉ sợ không thể chịu nổi nửa canh giờ!
Thế giới chi lực của hắn tuy rằng cường đại, nhưng tiêu hao cũng cực lớn, cũng may Lăng Tiếu những năm này chưa từng dùng qua đan dược tăng thực lực lên, khiến căn cơ của hắn không phải người khác có thể so sánh, mà hắn lại tinh tu tinh thần lực công kích, thức hải lại đặc biệt cường đại, đây mới là chỗ dựa chính thức để Lăng Tiếu có thể vận dụng thế giới chi lực lâu dài như thế.
Mà bọn hắn ba gã Bán Đế và ba đầu linh thú tình huống càng tệ, nếu không phải Lăng Tiếu đã lưu thủ thì ba người bọn họ đã sớm bỏ mạng rồi.
- Ba người các ngươi phục chưa?
Lăng Tiếu hai tay ôm ở trước ngực nhàn nhạt hỏi.
Ba người thần sắc cực kỳ khó coi, nhưng tài nghệ không bằng người, cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu thừa nhận sự thật trước mắt.
Sau khi trải qua lần này, chỉ sợ người trẻ tuổi này sẽ dương danh trong Lạc Nhật sơn mạch và Quang Thành rồi.
Phải biết rằng bọn hắn đều là nhân vật danh tiếng từ lâu, rõ ràng thua trên tay một gã trung giai Thiên Tôn, mặt mũi quả thật mất hết rồi.
Bất quá, vừa nghĩ tới đối phương sử dụng chính là Hoàng cấp thế giới chi lực, trong lòng cũng cân đối hơn một chút.
← Ch. 1108 | Ch. 1110 → |