← Ch.1516 | Ch.1518 → |
Đại trại chủ vừa nói đồng thời, tản mát ra một ý chí vì nghĩ không lùi. Khí thế toàn thân cũng như thanh kiếm thoát ra khỏi vỏ càng tỏ ra sắc bén bức người.
Người ở trong điện đều bị loại nghĩa khí ngút trời của hắn làm cho sục sôi.
Bọn họ đều là những người coi trọng nghĩa khí, những người chú trọng nhất chính là loại vì trung thành có khả năng coi thường cái chết.
- Ta nguyện ý theo Đại trại chủ ở lại, cho dù là chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt!
Có người dẫn đầu hô lên đầy hào khí.
- Ta cũng nguyện ý ở lại cùng Đại trại chủ. Cùng lắm thì mười tám năm sau sẽ lại là một trang hảo hán được hưởng danh tiếng tốt!.
- Mẹ ôi, chết làm sao phải sợ, ta cũng lưu lại!.
...
Cùng với Đại trại chủ nói một hồi, đại bộ phận người trong đại điện lựa chọn ở lại giữ trại.
Đại trại chủ trong lòng trào dâng mà nói
- Hảo... Không hổ là huynh đệ tốt của chúng ta. Hôm nay liền muốn chúng ta chém giết cho thoải mái. Giết được một người là hòa vốn, giết được hai người là có lãi!
Liền vào lúc người Tam Trại Bang muốn đi ra ngoài nghênh địch, một người thuộc hạ lại chạy đi vào báo
- Báo, đại đội nhân mã của tổng cung đã đến!.
Từ Cung Tiếu Ngạo đến Tam Trại Bang đã sớm thành lập Truyền Thâu Trận. Đây là thông đạo phải có để nối đến mỗi thế lực phụ thuộc chủ yếu.
Vào lúc Âu Dương gia diệt thành Lương Quan, cung Tiếu Ngạo đã lập tức tập hợp nhân mã để đến đây chặn đại quân của Âu Dương gia lại, muốn tại địa giới Tam Trại Bang tiến hành cuộc sinh tử chiến quyết định.
Tất cả giới cao cấp Tam Trại Bang sau khi nghe được đại quân cung Tiếu Ngạo đến cứu viện, ai nấy đều là chấn phấn lòng người. Ít nhất cung Tiếu Ngạo không hề bỏ mặc không để ý đến sinh tử của bọn họ.
Đại trại chủ dẫn đám người liên can ra nghênh đón đại đội nhân mã cung Tiếu Ngạo.
Bên phía cung Tiếu Ngạo tổng cộng chạy đến đây gần hai vạn người. Trừ số một vạn nhân mã bản bộ ra, còn có một vạn là người đến từ các thế lực phụ thuộc khác.
Trong số những nhân mã này đại bộ phận tất nhiên thực lực Địa Hoàng bậc, thực lực Thiên Tôn tổng cộng mới sáu bảy ngàn người, Huyền Đế đạt tới bốn năm mươi người, Thánh Giai vẫn chỉ có ba người Hàn Khai, Phong Nha cùng với vị Bán Thánh Minh Phong Mỗ Mỗ này.
- Ngươi là Bang Chủ Vu Thủ?
Diệp Vân Phong cầm trong tay Kim Thương, ngồi vững vàng trên một con Lục Giai Cương Hoàng Hùng Sư (sư tử vàng) uy phong lẫm liệt nhìn Đại trại chủ dẫn đầu mà hỏi.
- Đúng là kẻ hèn ra mắt các vị trưởng lão đại nhân!
Đại trại chủ Vu Thủ khom mình đối với người dẫn đầu một đội thực lực mạnh mẽ trước mắt mà đáp.
Mọi người ở phía sau hắn cũng đều khom lưng hành lễ ân cần thăm hỏi.
Diệp Vân Phong dẫn Vu Thủ tới trước Phượng Tiêm Vận rồi giới thiệu
- Phu nhân, đây là Bang Chủ Tam Trại Bang tên là Vu Thủ.
Vu Thủ lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt này rồi lại vội vàng hành lễ
- Vu Thủ ra mắt phu nhân, Tam Trại Bang nguyện ý nghe Hậu phu nhân sai phái.
Vu Thủ không hiểu đại chiến như thế mà vì sao Cung Chủ Lăng Tiếu không hề xuất hiện, làm thế nào lại phái phu nhân đến?
Trong lòng hắn mặc dù nghi hoặc, chính là cũng không dám hỏi tới.
- Hảo, các ngươi có thể vẫn đang giữ tại chỗ này không hề rút đi, chờ sau khi diệt đại quân Âu Dương gia, nhất định sẽ báo công cho các ngươi lên Cung Chủ. Hiện tại các ngươi triệu tập mọi người trong bang chuẩn bị nghênh địch!
Phượng Tiêm Vận không có nói thừa, lập tức hạ lệnh.
- Đa tạ phu nhân, Tam Trại Bang chúng ta thề dốc hết sức lực phục vụ tổng cung.
Vu Thủ đáp sang sảng.
- Tốt lắm, lập tức chuẩn bị chiến tranh!
Phượng Tiêm Vận ra lệnh một tiếng, trong tay xuất ra một đôi tử mẫu song kiếm, dẫn đầu mọi người xông đến Âu Dương gia đang tới gần.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Hai vạn Linh Thú hộ thân của mọi người đều nhất tề rống lên, từng đạo âm thanh uy thế kinh thiên động địa có vẻ đặc biệt dọa người đang bay cao.
- Phu nhân, Minh Phong bà tử liền để ở lại bên cạnh ngươi, ngươi và quân sư tọa trấn tại phía sau là được.
Phong Nha đang đứng bên cạnh Phượng Tiêm Vận liền nói.
- Không cần như thế. Nếu mà phu quân ở chỗ này thì đều sẽ là người thứ nhất xông pha chiến đấu, ta sao có thể làm mất đi danh tiếng của hắn cho được.
Phượng Tiêm Vận cự tuyệt mà đáp lại.
- Nói cũng không thể nói như vậy. Nếu như phu nhân có gì bất trắc sẽ ảnh hưởng lòng quân, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Cho nên xông pha chiến đấu liền giao cho chúng ta là tốt rồi.
Phong Nha nói.
Tàn Báo cũng nói
- Không sai, phu nhân ngươi cứ ở tại phía sau áp trận là được. Chúng ta nhất định có khả năng giết cho Âu Dương gia một phiến giáp không còn!.
Huyền Diệu nói
- Ừ, trận đầu liền do Hàn trưởng lão và Phong trưởng lão xuất chiến, cần phải ngăn cản cường giả Thánh Giai của đối phương. Nếu như Nhị lão các ngươi có thể chiến thắng, vậy thắng lợi liền ở bên chúng ta, nếu như... Nếu như thua, chỉ sợ sẽ cực kỳ bất lợi đối với cung Tiếu Ngạo chúng ta.
- Ha hả, yên tâm đi, có vài vị bằng hữu của ta tại đây, tuyệt đối có khả năng ngăn cản Thánh Giả của Âu Dương gia.
Hàn Khai một mực vẫn không mở miệng liền cười nói.
Đi theo bên người Hàn Khai có năm người. Năm người này đều là gương mặt xa lạ, không ai biết lai lịch của bọn họ. Chỉ biết bọn họ đều công bố là cố nhân của Hàn lão, đến đây tương trợ cung Tiếu Ngạo.
Năm người này đều là tuổi già sức yếu, bốn nam một nữ, đối với Hàn Khai có thái độ cực kỳ cung kính. Còn đối với những người khác chính là có vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Người ở chỗ này chỉ có Phong Nha có khả năng cảm ứng được thực lực của bọn họ. Rõ ràng có một người Trung Giai Thánh Giả và một người Đê Giai Thánh Giả cùng với ba tên Bán Thánh.
Có một lực lượng viện trợ dũng mãnh như vậy, đó là nguyên nhân Hàn Khai bình tĩnh như thế.
Hàn Khai từ mấy ngàn năm trước đã là Thánh Dược Sư, thân phận này của lão đâu phải là lung tung. Bao nhiêu người muốn được theo đuổi lão, lão một mực đều ngoảnh mặt xem thường.
Đương nhiên cũng không thiếu một chút bằng hữu kết duyên cùng lão. Những người này đều đã chịu ân huệ của Hàn Khai.
Hiện nay cung Tiếu Ngạo gặp nạn, Hàn Khai cũng đã có quan hệ lớn lao cùng cung Tiếu Ngạo. Bởi vì một bên quang vinh cùng quang vinh, một bên tổn hại cùng tổn hại. Cho nên lão không thể không gọi một chút bằng hữu đến trợ uy.
Bởi vì thời gian vội vàng, lão cũng chỉ có thể tìm mấy người bằng hữu có thực lực mạnh nhất, còn một số người khác chính là không có thời gian đi tìm.
- Làm phiền các vị tiền bối như thế!
Phượng Tiêm Vận cũng không còn lại kiên trì, chắp tay đối với mấy người bằng hữu kia của Hàn Khai.
Mấy người chỉ là khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
- Được rồi, cứ ở chỗ này là có khả năng. Mọi người bắt đầu lập trận chờ đợi!
Đi đến một chỗ bên cạnh núi hoang, Huyền Diệu kêu mọi người ngừng lại.
← Ch. 1516 | Ch. 1518 → |