← Ch.1589 | Ch.1591 → |
Lăng Tiếu không có do dự lập tức há miệng hấp thu đoàn Tiên Thải Thiên Hỏa vào trong bụng.
Thống khổ do bị thiêu đốt khiến Lăng Tiếu kêu lên thảm thiết.
Đây chỉ là một đám bổn nguyên mà thôi, hơn nữa lực lượng tuyệt đối không yếu hơn Si Mị Thiên Hỏa.
Lăng Tiếu hấp thu nó dễ dàng mới là chuyện kỳ quái.
Nếu là người khác đã sớm bị đốt thành tro.
Lăng Tiếu nhẫn nhịn đau đớn này, lợi dụng Si Mị Thiên Hỏa bao phủ nó lại, không để nó thiêu đốt ngũ tạng, sau đó vận chuyển Cửu Dương Phần Thiên Công hấp thu nó vào dương mạch thứ tám.
Không nên xem thường một chút lực lượng này, nó hoàn toàn đủ cho Lăng Tiếu nhồi đầy dương mạch.
Sau khi nhồi đầy dương mạch thứ tám, Lăng Tiếu cũng thuận lợi dùng lực lượng "Thải Viêm Tiên Dương", chỉ còn một tầng "Thương Viêm Thánh Dương " cuối cùng là tu luyện thành Cửu Dương Phần Thiên Quyết.
Vào lúc Lăng Tiếu vừa mới dung nhập một đám Tiên Thải Thiên Hỏa thì giáo chủ Thánh Âm Giáo xuất hiện ở nơi đây.
Khi ấy Thánh Dương Giáo biến mất thì các giáo phái khác nổi lên.
Mà Thánh Âm Giáo lúc mới lập đánh khẩu hiệu của Thánh Dương Giáo, nói rằng mình là chi nhanh mạnh nhất của Thánh Dương Giáo còn bảo tồn, cũng quảng thu đồ đệ.
Nhưng mà khi ấy có người nói Thánh Âm Giáo chính là đối đầu sinh tử của Thánh Dương Giáo lúc đó, nhưng chỉ bị Thánh Dương Giáo tiêu diệt, ngày Thánh Dương Giáo biến mất thì bọn họ mới xuất đầu, muốn xưng bá Sa Vực.
Giáo đồ ở Sa Vực gần như là giáo đồ của Thánh Dương Giáo, nghe tin tức này đương nhiên cho rằng là thật.
Mà những thế lực khác bị Thánh Âm Giáo dùng thế lôi đình vạn quân thu thập, lại lấy di chỉ Thánh Dương Giáo làm thánh địa, giữ nó lại để thế nhân có chỗ kính ngưỡng.
Người Sa Vực phát hiện Thánh Âm Giáo không có hủy di chỉ của Thánh Dương Giáo thì bọn họ tới thăm viếng, cảnh giác với Thánh Âm Giáo dần dần tiêu trừ, cuối cùng xem đây là tín ngưỡng duy nhất.
Thánh Âm Giáo cũng bắt đầu nhất thống toàn bộ Sa Vực.
Những tín đồ Thánh Âm Giáo năm đó đi lại trong Sa Vực, không ai dám khiêu khích Thánh Âm Giáo.
Cho dù là mã tặc lợi hại nhất cũng không dám động người của Thánh Âm Giáo.
Thế nhưng mà bây giờ lại có dị tộc tới đây xâm phạm và giết người.
Đây là chuyện sỉ nhục của Thánh Âm Giáo.
Thánh nữ còn chưa trở về tổng bộ thì giáo chủ Thánh Âm Giáo đã tự mình hàng lâm.
Bao nhiêu năm qua Thánh Âm Giáo bọn họ còn chưa bao giờ có thánh lão chết đi, nhìn tính mạng ngọc đồng tan vỡ thì giáo chủ Thánh Âm Giáo đã biết xảy ra đại sự.
Một đạo nhân ảnh lướt qua không gian của tòa thành.
Bóng người này xuyên qua hư không, tốc độ nhanh như sao băng, trong nháy mắt đã tới giữa di tích.
Không bao lâu xuất hiện trên di chỉ Thánh Dương Giáo.
Tốc độ này ít nhất là Thánh giả đỉnh phong mới có.
Lăng Tiếu say mê cảm giác dương mạch thứ tám tràn đầy, hoàn toàn không biết đại địch tiến tới.
Hắn hấp thu toàn bộ hỏa diễm vào trong dương mạch, lực lượng càng tăng trưởng thật nhanh, hắn cũng củng cố ở Thánh giai sơ cấp.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Lăng Tiếu vô cùng mừng rỡ.
- Thành thánh, rốt cuộc có thể đi Thiên Vực!
Lăng Tiếu lúc này than thở.
Hắn chờ ngày này đã lâu.
Bất kể là tìm Vân Mộng Kỳ hay đi tìm sư phụ, hắn vẫn phải bước đi trên con đường cường giả, đi Thiên Vực.
Đó chính là mục tiêu cuối nhân sinh đời người.
Lăng Tiếu lại quan sát tình huống trong gian phòng, cảm thấy không còn cái gì khác mới đi ra ngoài.
- Không đúng, chỗ nầy còn thiết lập nhiều ảo cảnh, lại có lưu quyền ý phòng ngừa người khác tiến vào, không có khả năng chỉ có một chút thiên hỏa bổn nguyên, nhất định còn có trân bảo khác tồn tại
Lăng Tiếu do dự nghĩ thầm.
Tiếp theo hắn đi kiểm tra từng giá đỡ nơi đây, xác định không có bất kỳ cái gì khác thì khó hiểu.
Hắn nhìn qua bốn phía, gian phòng trống rỗng, hắn có cảm giác không cam lòng.
Lục đồng tử của hắn ngưng tụ, cũng xác định chỗ này không có ảo cảnh mới rời đi.
Nhưng mà ngay sau đó hắn nhìn thấy vách tường đối diện có phát hiện nho nhỏ, hắn cũng không thể xác định ý nghĩ của mình, hắn đi tới gần vách tường dó.
Nhìn qua một lúc, vách tường này không có gì đặc biệt, cũng tuyệt đối không phải ảo cảnh.
Thế nhưng mà vách tường này có dấu ngấn nhỏ, nếu Lăng Tiếu không có mở lục đồng tử, cũng tuyệt đối không phát hiện dấu ngấn nhỏ này.
Từ cái ngấn nhỏ này có thể thấy đây là vết tích cửa đá.
- Bên trong có càn khôn?
Lăng Tiếu nghi hoặc nói thầm.
Không quản bên trong có gì, hắn phải đi vào nhìn xem mới được.
Hắn giơ tay lên dùng toàn lực đánh một quyền vào cách tường đối diện.
Một quyền có thể đánh nát ngọn núi nhưng không cách nào đánh vỡ vách tường này.
- Kiên cố như vậy?
Lăng Tiếu chấn kinh, hắn không ngờ vách tường này lại cứng như thế.
Lăng Tiếu cầm Kim Long Thương trong tay, lại đánh thẳng vào vách tường.
Bán thần khí Kim Long Thương trực tiếp đánh vách tường xuất hiện cái động.
- Bên trong quả nhiên có càn khôn!
Lăng Tiếu kinh hỉ hét một tiếng, Kim Long Thương đánh ra lần nữa, đánh ra cái động lớn hơn.
Lăng Tiếu đi vào trong thì phát hiện bên trong là bí thất trân tàng.
Mấy chục kiện thánh khí bày biện tùy ý, mỗi một kiện tỏa ra hào quang sáng lạn khiến Lăng Tiếu nhìn thấy có chút hoa mắt.
Hắn thuận tay cầm một thanh trường kiếm thủy thuộc tính, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ thì hào quang màu lam bức người, một đạo hư ảnh linh thú sống động hiện ra.
- Phi ngư kiếm, ít nhất... Đạt tới thánh khí trung giai!
Lăng Tiếu cảm giác ứng trường kiếm bất phàm thì kinh hô lên.
Sau đó hắn lại kiểm tra từng kieneh thành khí, phát hiện càng có thánh khí cao giai.
Cảnh này khiến hắn mừng như điên.
Mấy chục kiện thánh khí khiến Lăng Tiếu thu hoạch quá lớn.
Nhưng mà Lăng Tiếu nhìn thấy thánh khí chỉ bày bố tùy ý, có mấy kệ binh khí trống không, hắn hoài nghi đây là thánh khí thấp kém nên không thèm gia cô cái gì.
Trong này trừ thánh khí ra còn có dụng cụ cổ quái, chỉ đồ trong những cái chai đã biến mất, căn bản không có chút năng lượng tồn tại.
Cuối cùng hắn nhìn qua các bản sách cổ, hắn nghĩ đây là công pháp hiếm có, mới mở ra xem xét lại phát hiện văn tự bên trong hắn xem không hiểu, hắn buồn bực không thôi.
- Chẳng lẽ là văn tự Sa Vực?
Lăng Tiếu suy đoán.
Hắn dù học ngôn ngữ Sa Vực với Sa Hô, thế nhưng mà lại không học qua văn tự Sa Vực!
- Tính toán, thu trước nói sau, sau khi quay về chậm rãi nghiên cứu.
Lăng Tiếu liếm liếm đầu lưỡi, hai mắt tỏa sáng, thu sạch các sách vở.
Hắn lại quan sát tinh tế một lần, hắn bắt đầu kiểm kê thánh khí.
Thánh khí với hắn tác dụng không lớn, nhưng đối với Tiếu Ngạo Cung mà nói là thánh vật hiếm có, có thể tăng nội tình của Tiếu Ngạo Cung.
Sau khi hắn quay về trung vực, những người khác cũng có thể xem như vật phẩm truyền thừa.
Thời điểm Lăng Tiếu từ dưới mặt đất đi lên thì khí tức hung mãnh ập xuống.
Tốc độ và năng lượng khiến Lăng Tiếu cảm thấy khó thở.
- Chẳng lẽ người Thánh Âm Giáo đuổi tới đây nhanh vậy sao?
Lăng Tiếu lúc này nói thầm.
Sát Thiên lập tức tới bên cạnh Lăng Tiếu.
- Người tới rất mạnh, không yếu hơn ta!
← Ch. 1589 | Ch. 1591 → |