← Ch.1593 | Ch.1595 → |
Lăng Tiếu đã đạt tới Thánh giai, hơn nữa tinh thần lực của hắn không ai bằng, chỉ cần hắn mài giũa tinh thần lực là có thể sử dụng, hắn có thể sử dụng ánh mắt bố trí trận pháp, tạo thành ảo cảnh.
Hắn may mắn có ưu thế của mình, tu luyện cũng nhanh hơn người khác không biết bao nhiêu lần.
Ảo cảnh cấp một hắn chỉ phí thời gian nửa tháng là học được, hắn cầm Sa Hô làm đối tượng luyện tập, hiệu quả cũng không có hiện ra cái gì, đó là bởi vì Sa Hô là Huyền Đế đỉnh phong, tâm tính cũng cứng rắn hơn người khác nhiều.
Nhưng mà ảo cảnh cấp một với Lăng Tiếu mà nói chỉ là gân gà, tác dụng không lớn, bởi vì hắn sử dụng tinh thần chú ấn sơ cấp là được.
Chỉ có ảo cảnh ngoài cấp hai mới khiến Lăng Tiếu nhìn trúng.
Lăng Tiếu trầm mê trong tu luyện ảo cảnh quên đi thời gian.
Ngọc Nhu Phỉ lúc này không kiên nhẫn hỏi Lăng Tiếu đang tĩnh tu.
- Ngươi thật muốn mang ta về trung vực sao?
Ngọc Nhu Phỉ không biết nói cái gì, tùy tiện nói một câu.
Lăng Tiếu lãnh đạm ứng một câu.
- Ân, đúng vậy!
Tiếp theo hắn nhắm mắt lại, không hề nhiều lời nửa câu.
Ngọc Nhu Phỉ buồn bực không thôi, nàng nghĩ thầm trong lòng.
- Hắn sao mất hứng thú với ta nhanh như vậy?
Lăng Tiếu lúc này nội tâm vui vẻ.
- Xem ra nữ nhân này không thể chịu được tịch mịch, bản cung nhìn ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Lăng Tiếu không thể tùy tiện tỏ ra quan tâm nữ nhân này, bằng không nàng không biết quý trọng, đây là chiêu dục cầm cố túng, trừ nữ nhân với nam nhân, có lúc sử dụng với nam nhân cũng có hữu hiệu
- Ta có một việc muốn thương lượng với ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ do dự một chút vẫn quyết định bàn điều kiện với Lăng Tiếu.
- Ngươi nói, ta nghe đây!
Lăng Tiếu làm bộ không đếm xỉa tới.
- Nếu như... Nếu như ngươi nguyện ý ‘ Long Tượng Thần Công ’ bí quyền truyền cho ta, ta... Ta nguyện ý cùng ngươi... Cùng ngươi một lần!
Ngọc Nhu Phỉ xấu hổ đỏ cả mặt.
Dù thế nào nàng cũng là nữ nhân, nói ra một câu này vẫn thẹn thùng.
Nàng sở dĩ làm ra giao dịch này cũng muốn biết Lăng Tiếu có muốn thân thể của nàng hay không, dù hắn muốn thì nàng khó có thể phản kháng được, vậy không bằng dùng thân thể đổi lấy thần công.
Dù sao nàng cũng chưa từng hưởng qua tư vị nữ nhân chính thức, nam nhân trước mặt này trẻ tuổi tuấn lãng, cho dù giao lần đầu cho hắn cũng có thể tiếp nhận được.
Hắn vốn dĩ muốn bàn điều kiện nhỏ với nữ nhân này, muốn cho nàng thấy quyết tâm của hắn, không nghĩ tới đối phương trực tiếp như vậy khiến hắn không biết phải làm sao.
Nếu như Lăng Tiếu chỉ là kẻ mới xuất đạo, nghe nữ nhân này nói thế thì hận không thể lập tức đồng ý ngay lập tức.
Nhưng mà bây giờ cảnh giới hắn truy cầu đã khác, hắn thích nữ nhân tự nguyện chứ không phải giao dịch.
Nhìn thấy Ngọc Nhu Phỉ vì thần công mà thỏa hiệp với hắn, không thể không nói nữ nhân này đã hạ quyết định rồi.
Nàng đã nằm trong tay của hắn, sớm muộn gì cũng bị ăn vào miệng, chẳng bằng dùng đổi lợi ích còn tốt hơn.
Ngọc Nhu Phỉ rất tự tin vào tướng mạo của mình, nàng tin tưởng chỉ cần mình ngoắc ngoắc ngón tay sẽ có nhiều nam nhân quỳ dưới váy quả lựu của nàng, huống chi bây giờ nàng nói rõ ràng như vậy, nàng tin tưởng nam nhân trước mặt sẽ không cự tuyệt yêu cầu này.
Xác thực Lăng Tiếu cũng không có cự tuyệt yêu cầu của nàng, mang cuốn Long Tượng Thần Công ném cho Ngọc Nhu Phỉ.
Ngọc Nhu Phỉ mừng rỡ tiếp Long Tượng Thần Công, trên gương mặt kiều diễm của nàng đầy vui mừng..
Nàng cười lên có thể mị hoặc chúng sinh, tuyệt đối là một đóa hoa rực rỡ nhất.
Lăng Tiếu cũng phải thất thần..
- Tới đi, ta là của ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ lúc này nhận mệnh nói ra..
Thân thể của nàng run nhẹ, rất hiển nhiên nàng không có làm ra chuẩn bị gì, trong nội tâm phi thường khẩn trương.
Lăng Tiếu tới bên cạnh nàng, nhìn qua gương mặt yêu mị của nàng ở ngay trước mặt, dáng người gợi cảm no đủ, ngửi hương thơm say lòng người của nàng, dục hỏa dâng lên trong lòng.
Hắn vuốt cằm của nàng, nói:
- Ngươi muốn ta như vậy sao? Ta không chỉ cần thân thể của ngươi, còn cần tâm của ngươi.
Nói xong Lăng Tiếu rời khỏi nàng, tiếp tục tu luyện Bà La Vạn Cảnh!
Lăng Tiếu vui vẻ mỹ nữ đã mở lòng, nhưng mà hắn muốn là tâm của nàng, tuyệt đối không vô duyên vô cớ quan hệ với nữ nhân không yêu mình.
Ngọc Nhu Phỉ không nghĩ tới mình đã nói vậy Lăng Tiếu còn cự tuyệt, nàng cảm vui mừng, lại lờ mờ cảm thấy có chút không thoải mái, trong nội tâm nàng nói thầm:
- Xem như ngươi thức thời, nếu như tương lai có một ngày ta có thể thoát khốn, ta sẽ tha ngươi một mạng.
Tiếp theo nàng bắt đầu học khẩu quyết của Long Tượng Thần Công, nàng muốn nhớ mãi không quên.
Sau khi học xong nàng trả sách cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu thấy nàng thức thời như vậy cũng vui mừng, lại tiếp tục tu luyện.
Ngọc Nhu Phỉ vẫn đang tính toán làm sao thoát thân, thân thể của nàng không được vận công chữa thương, vẫn ở trong trạng thái không khỏe, cho dù đạt được khẩu quyết Long Tượng Thần Công thì nngf cũng không thể tu luyện, càng đừng nói thoát thân.
Chớp mắt lại trôi qua một tháng..
Thân thể Ngọc Nhu Phỉ càng ngày càng yếu, thần sắc cũng càng tái nhợt, nhìn qua khiến người ta thương tiếc.
Lăng Tiếu thiếu chút nữa không nhịn được muốn giải phong ấn cho nàng.
Còn may Lăng Tiếu bỏ qua suy nghĩ này, phải biết đạt tới Thánh giả thì thân thể sẽ được tẩy tủy, sinh mệnh lực tràn đầy, thực tế trẻ như Ngọc Nhu Phỉ đã đạt tới Thánh giả đỉnh phong, cho dù thụ thương và phong ấn lực lượng, thế nhưng mà cũng có năng lực tự liệu thương cho mình, tuyệt đối không thể như thế này được.
Lăng Tiếu biết rõ nữ nhân này đang giả bộ, thiếu chút nữa hắn đã thả nàng ra.
- Ngươi đừng giả bộ nữa, ta muốn xem ngươi giả bộ bao lâu.
Lăng Tiếu tươi cười nghiềm ngẫm nói thầm.
Hắn thừa dịp Ngọc Nhu Phỉ không chú ý đã lặng lẽ bố trí một ảo cảnh.
Đây là ảo cảnh xuyên thấu nhân tâm, người tiến vào ảo cảnh này sẽ tự bộc lộ nội tâm của nàng, để nàng nhìn thấy quá khứ vui vẻ và sinh hoạt đau khổ lúc trước.
Ngọc Nhu Phỉ mấy ngày qua thấy Lăng Tiếu gấp rút lên đường, đã sớm bỏ qua cảnh giác trong lòng.
Mà nàng vẫn bị Lăng Tiếu áp chế, căn bản không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào, cho nên tâm tình phi thường buông lỏng.
NÀng bất tri bất giác lâm vào ảo cảnh.
Nàng nhìn thấy chính mình sinh ra trong một gia đình bình dân, có phụ mẫu có huynh đệ tỷ muội, một nhà bảy người trải qua thời gian vui vẻ.
Nhưng mà có một ngày mã tặc xông vào trong nhà của nàng, mang đi sạch các thứ có giá trị trong nhà nàng, còn giết thân nhân của nàng, ngay cả mẫu thân và tỷ tỷ của nàng cũng bị lăng nhục tới chết.
Nàng tuyệt vọng khóc lớn lên.
Vào lúc nàng sắp chết dưới đao của mã tặc, nàng bị một người cứu giúp.
Người nọ không chỉ cho nàng thức ăn và nước uống, còn dạy nàng tu luyện huyền kỹ, giúp nàng trở thành võ giả cường đại.
Nàng cảm kích nam nhân này, đồng thời cũng vùi cừu hận thật sâu, hy vọng có thể vào một ngày nào đó tìm mã tặc ngày xưa báo thù.
← Ch. 1593 | Ch. 1595 → |