← Ch.1598 | Ch.1600 → |
Hắn ngừng một chút và nói:
- Không bằng do Vân Phong làm cung chủ đi, trải qua mấy năm ma luyện hắn đã chính chắn hơn rồi.
- Ta cảm thấy vị trí cung chủ nên tạm thời không lập!
Huyền Diệu suy tư và nói.
- Vì sao nói thế?
Lăng Tiếu hỏi.
- Đầu tiên thành lập Tiếu Ngạo Cung tới nay chưa đủ hai mươi năm, mặc dù là lực đè những thế lực khác thượng vị, nhưng mà căn cơ rất nông, một khi lập người khác lên làm cung chủ thì khó mà thủ vững, người trong cung chỉ sợ không phục cung chủ mới; thứ hai chuyện cung chủ rời khỏi trung vực không nên tuyên bố ra ngoài, mà Tiếu Ngạo Cung có ngày hôm nay đều là công lao của cung chủ, một khi người khác biết rõ ngươi rời khỏi, chỉ sợ một ít thế lực sẽ đánh chủ ý vào Tiếu Ngạo Cung chúng ta!
Huyền Diệu phân tích.
Lăng Tiếu lâm vào trầm tư, hắn đang phân tích lời của Huyền Diệu, xác thực hết thảy như Huyền Diệu nói, nếu như hắn lập cung chủ khác và tin tức hắn rời khỏi trung vực truyền ra, chỉ sợ những kẻ khác sẽ âm thầm đối phó Tiếu Ngạo Cung đấy.
- Cũng tốt, dù sao mấy năm qua ta cũng không ở trong cung, chỉ cần có người chưởng quản là tốt, đến lúc đó lại an bài người giám hộ, xem ai thích hợp làm cung chủ.
Lăng Tiếu cuối cùng hạ quyết tâm nói ra.
Sau khi làm tốt quyết định, Lăng Tiếu trở về thương lượng với những nữ nhân của mình, chuẩn bị rời khỏi.
Chư nữ nghe Lăng Tiếu phải đi Thiên Vực, tự nhiên cũng muốn đi theo.
Chúng nữ cũng không muốn chia tách với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không thể chiều các nàng, nhưng mà hắn nói với chúng nữ nên ở trung vực tăng thực lực lên.
Chờ hắn tại Thiên Vực tìm được sư phụ sẽ quay về mang theo chúng nữ đi.
Chúng nữ rơi lệ, thật khó chịu được chia ly với Lăng Tiếu.
Dĩ vãng Lăng Tiếu ra ngoài vài năm là quay về, với thời gian tu luyện của hắn không quá dài.
Thế nhưng mà bây giờ thì khác, Lăng Tiếu phải đi Thiên Vực, truyền thuyết chỉ có Thánh giả mới có thể sinh tồn ở đó, chỗ đó phân tranh tuyệt đối không phải như tưởng tượng của bọn họ.
Ai biết rõ vừa đi Lăng Tiếu sẽ đi bao lâu mới về chứ.
Không quản các nàng có bao nhiêu tin tưởng với Lăng Tiếu, nhưng mà lần biệt ly này chắc không chỉ mấy năm, có lẽ là mấy chục năm, thậm chí vài trăm năm còn không biết.
- Các ngươi làm cái gì vậy, không phải vi phu đi mà không về, năm ấy ta dùng thực lực Vương giai từ tây bắc tới trung vực, không đến mười năm đã có chỗ dừng chân trong trung vực rồi sao, hai mươi mấy năm qua không có ai dám mạo phạm uy nghiêm của Tiếu Ngạo Cung, các ngươi xem như ta đang bế quan đi, không qua trăm năm ta sẽ đứng chân ở Thiên Vực, lại tiếp các nàng lên, bây giờ các nàng nên lợi dụng tư nguyên mà ta lưu lại, nhanh chóng tu luyện đi, tranh thủ sớm ngày tăng thực lực lên, bằng không chờ ta trở về các ngươi biến thành lão thái bà, vi phu sẽ chán ghét đấy!
Lăng Tiếu nhìn chúng nữ khóc lóc thì nói giải thích.
Trong lòng của hắn làm sao dễ chịu, tùy ý bỏ một đám lão bà như hoa như ngọc ở trung vực, chính mình lại ích kỷ đi tới Thiên Vực, vứt bỏ chúng nữ mặc kệ, hắn không phải nam nhân hợp cách.
Nhưng mà trong lòng nam nhân có hùng tâm, há có thể vì chuyện nữ nhân mà bỏ cuộc chứ?
- Các tỷ muội không nên khóc!
Phượng Tiêm Vận là người duy nhất không có khóc, nàng nhìn qua chúng nữ ở đây và nói một câu, tiếp theo nàng lại nói:
- Thực lực chúng ta kém xa phu quân, nếu như chúng ta cũng đạt tới Thánh giai như hắn, tin tưởng hắn không ngại mang theo chúng ta cùng đi, dùng thực lực chúng ta bây giờ mà muốn hắn mang chúng ta đi, chúng ta sẽ biến thành phiền toái cho hắn, cho nên chư vị muội muội nên nghe theo phu quân, chúng ta phải cố gắng tu luyện, bằng không sau trăm năm phu quân quay về, chúng ta còn dậm chân tại chỗ, chúng ta không có tư cách làm nữ nhân của phu quân rồi.
Nàng vừa dứt lời thì chúng nữ ảm đạm lại.
Chúng nữ cũng biết Phượng Tiêm Vận nói không sai, dùng thực lực và nhân phẩm của Lăng Tiếu thì tương lai nữ nhân vây quanh hắn càng nhiều, nếu như chúng nữ bản thân không có tiến lên, mà Lăng Tiếu càng ngày càng cường đại, chúng nữ còn có tư cách gì làm nữ nhân của Lăng Tiếu chứ?
Mà Ngọc Nhu Phỉ lúc trước mang cho chúng nữ cảm giác nguy cơ, nữ nhân tuyệt sắc đó đã là Thánh giả đỉnh phong, nếu ở Thiên Vực là nơi Thánh giả tụ tập thì nữ nhân ở đó sẽ yếu sao?
Đáp án đương nhiên là không rồi.
- Đúng vậy, chúng ta không nên kéo chân của phu quân, nói không chừng dùng năng lực của phu quân thì qua mười năm có thể đứng chân ở Thiên Vực, chúng ta phải tin tưởng phu quân, hắn là kiêu ngạo của chúng ta!
Thải Hà Nguyệt nói.
- Đúng vậy, Tiếu hắn chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng bao giờ, chúng ta phải tăng thực lực lên thật nhanh, bằng không hắn tại Thiên Vực thông đồng nữ nhân khác, chúng ta không đánh lại những nư nhân này, còn không phải bị khi phụ chết sao?
- Không có phu quân ở bên cạnh đúng là buồn, nhưng mà dù sao còn có bà bà, Oánh nhi cùng Duyệt nhi ở cùng chúng ta đấy.
- Ân, nhưng mà ta... Ta muốn phu quân trước khi đi cho ta một đứa con.
Chúng nữ thu tâm thần, đang tự an ủi mình.
Lăng Tiếu không biết nên nói cái gì, đành phải ôm ấp chúng nữ.
-Đêm nay chúng ta cùng ngủ chung đi!
Lăng Tiếu nhìn chúng nữ, hắn nói ra nguyện vọng ấp ủ trong lòng nhiều năm.
Hắn vừa dứt lời, thần sắc chúng nữ hồng lên, đều cúi thấp đầu không nói chuyện.
Lăng Tiếu gượng cười, nói:
- Các ngươi không nói ta xem như đồng ý!
Hắn chờ lúc này đã lâu, hắn sớm đã tìm ra một cái giường làm từ hàn ngọc vạn năm, hính tính dùng nó để cùng ngủ với chúng nữ.
Lăng Tiếu hoàn thành nguyện vọng trong lòng nhiều năm qua, cùng chung giường với nữ nhân của mình.
Đây là một đêm hỗn chiến, là ngày tốt đáng nhớ, tư vị đó khiến Lăng Tiếu suốt đời không quên.
Chúng nữ cũng biết Lăng Tiếu đi lần này sợ rằng phải thật lâu mới quay về.
Chúng nữ lúc này như lang như hổ đẩy ngã Lăng Tiếu một lần lại một lần, gắng sức cưỡi lên người hắn, dùng bản lĩnh để thỏa mãn hắn, chúng nữ muốn nhớ kỹ khí tức nam nhân của mình.
Cực kỳ điên cuồng, cực kỳ phòng túng!
Chuyện này sắp chấm dứt.
Lăng Tiếu lúc này đi tìm phụ mẫu, chào sư phụ và tộc nhân.
Mộng Tích Vân tự nhiên không bỏ Lăng Tiếu rời đi, nhưng mà Lăng Chiến từ bên cạnh quát nàng.
- Nam nhi chí ở bốn phương, con của ta là thiên long chuyển thế, sẽ bay lượn trời cao, chúng ta làm sao ngăn bước của hắn chứ, chúng ta phải cao hứng thay hắn, sẽ có một ngày hắn sẽ dương danh Thiên Vực!
Lăng Tiếu nghe phụ thân nói thế, nội tâm cảm động
- Không hổ là lão ba, hiểu tam tư của nhi tử a.
Sau khi tư biệt mọi người, Lăng Tiếu lại triệu tập một đám thủ hạ tận trung lại.
Những người này là Huyền Diệu, Diệp Vân Phong, Tàn Báo, Phong Nha, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Độc Hạt Tử, Lãnh Xà cùng với bát tướng.
Lăng Tiếu bàn giao ba ngày ba đêm với bọn họ, cũng giao cho bọn họ không ít đan dược và linh vật, để bọn họ có thể thủ hộ Tiếu Ngạo Cung, không thể khiến nó suy bại.
← Ch. 1598 | Ch. 1600 → |