← Ch.1677 | Ch.1679 → |
- Các ngươi tìm ta đến có chuyện gì, trực tiếp nói đi? Nếu có muốn giết vậy thận theo các ngươi là được rồi!
Lăng Tiếu nhàn nhạt mà đáp.
Ngoài mặt hắn vô cùng trấn định, kỳ thật thì đã là tùy thời lợi dụng lực lượng thần hồn trùng phá trở ngại của Phong ấn đan khôi phục thân thể tự do rồi.
- Có vài phần cốt khí, nhưng mà ta không hướng đến thượng diện thỉnh Phá Chú thiên thủy cho ngươi, ngươi cũng bất quá là một đường tiện mạng.
Thiết Lang khinh thường nói, ngừng một chút hắn lại nói:
- Ngươi có thể từ trong quáng động lần đầu tiên chạy ra đến, chứng tỏ ngươi hẳn còn có chút ít khẳ năng, hoặc là có chút lá bài tẩy đúng không?
Tâm thần của Lăng Tiếu nahyr lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Ước chừng thật muốn động vào không gian giới của ta rồi?
Lúc Lăng Tiếu bị phong bế lực lượng, những người này cũng không đoạt không gian giới trong tay hắn.
Hắn từ chỗ của Điền lão đầu biết được, sở dĩ không động vào không gian giới của hắn đó là bởi vì nhân gia khinh thường.
Bởi vì bọn họ cảm thấy tiện dân là từ đất phát phối đến, sẽ không có đồ tốt gì, cầm cũng không có ích lợi gì, chẳng bằng giữ lấy mạng của tiện dân thay bọn họ đào quáng.
- Thống lĩnh, vẫn là nói vào chuyện chính đi, đừng dọa tiểu tử này.
Liễu Kim Hỉ ở một bên cười nói.
Thiết Lang uống một ngụm rượu nói:
- Yên tâm, bất kẻ ngươi có cái chỗ dựa gì, điểm đồ vật của ngươi bổn thống lĩnh đều nhìn không thuận mắt, hôm nay gọi ngươi đến là cho ngươi một cái sinh lộ thoát khỏi thân phận tiện dân.
Lăng Tiếu tỉnh táo nói:
- Cần ta làm gì?
- Ha ha, quả nhiên là thông minh, hai ngày sau theo chúng ta trở về thành, đến lúc đó khôi phục lực lượng của ngươi, đem ngươi đến Đấu Ngục tràng, chỉ cần ngươi liên tục thắng hai mươi tràng tỷ đấu là có thể thu được Phá Chú thiên thủy rồi.
Thiết Lang cười nói.
- Đấu Ngục tràng?
Lăng Tiếu mang theo nghi ngờ đi ra khỏi doanh trướng.
Quáng động đã hủy diệt toàn bộ, người đào quáng còn sống cũng không nhiều, tạm thời không cần tiến vào động đi đào khoáng.
Lăng Tiếu tìm được Điền lão đầu hỏi về chuyện tình Đấu Ngục tràng.
Sau khi Điền lão đầu nghe xong, lập tức kinh hô lên:
- Bọn họ muốn ngươi tiến vào Đấu Ngục tràng?
Lăng Tiếu gật gật đầu nói:
- Nói ta thắng liên tục hai mươi tràng tỷ đấu là có thể thu được Phá Chú thiên thủy rồi!
- Ai, nghe thì dễ dàng, nhưng mà... Nhưng mà đó hoàn toàn là muốn mạng người a!
Điền lão đầu than thở nói.
Ngay lập tức Điền lão đầu mới hướng Lăng Tiếu giải thích về tình huống của Đấu Ngục tràng. Nguyên lai đây chỉ là chỗ vui chơi của các thế lực, chính là để cho những tiện dân đến từ đất phát phối như các ngươi hoặc là người có tội thân tiến vào một cái tỷ đấu tràng mà tiến hành sinh tử bác sát.
Sinh tử quyết đấu này nhưng không cho phép vận dụng bất kỳ vũ khí nào, cũng không cho phép triệu hồi linh thú tương trợ, thuần túy dựa vào thân thể đụng tới, tương đối máu tanh.
Những thứ này chính là tiết mục mà công tử tiểu thư của các thế lực kia yêu thích, đồng thời cũng sẽ có người khan bàn đánh bạc, mua thắng thua.
Ở trên Đấu Ngục tràng, chỉ có đánh giết không chết không thôi, không có chuyện đầu hàng, chỉ có đối phương tử vong rồi mới coi như là thu được thắng lợi, hơn nữa tỷ đấu này là không thể gián đoạn, phải liên tục thắng hai mươi tràng mới có thể thu được phần thưởng, lại tương đương với thảm nhẫn vô tình.
Lăng Tiếu nghe xong giảng thuật của Điền lão đầu, trong lòng đại khái cũng hiểu được rồi.
Không nghĩ tới những người này còn thật triệt để đem những người đến từ bên trong yếu tắc lên đến đây như bọn họ trở thành bù nhìn a!
May mắn là hắn đem Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên, Phong Thanh duyên cùng với Huyền Diệu thu vào trong dược đỉnh, không để cho bọn họ tự mình đi lên Thiên đàn, bằng không bây giờ bọn họ chắc chắn đã phân ra rồi, hơn nữa còn gặp phải đãi ngộ giống như hắn.
Điền lão đầu nhìn Lăng Tiếu không có bất kỳ cảm xúc gì, chi là trong lòng hắn sợ hãi, lập tức vỗ vỗ vai của hắn nói:
- Nếu như sợ mà nói liền cầu xin bọn họ để ngươi lưu lại đi, chết tử tế không bằng sống lay lắt!
Lăng Tiếu biết Điền lão đầu đây là an ủi hắn, liền nghe lời mà gật gật đầu.
Hai ngày sau, một đại bộ phận người ở chỗ này bắ đầu hành trình trở về thành, có một bộ phận người ở lại, mà những người đào quáng còn chưa chết kia cũng phải lưu lại, chỉ có Lăng Tiếu bị mang theo đi.
Ước chừng mười ngày sau, đoàn người này rốt cuộc đến trước một tòa đại thành trì.
Thành này tên là Thạch Thiên thành, là một trong những thành trì mà Thanh Nguyệt cung quản hạt.
Thành này rộng lớn vô cùng, quy mô tuyệt đói không phải là những thành trì Lăng Tiếu trước kia nhìn thấy có thể so sánh được.
Võ giả lui tới từng người cường hãn vô cùng, thực lực Thiên Tôn, Huyền Đế đều tùy ý có thể thấy được, mà Thánh giả cũng không phải là ít, chỉ có thực lực Thánh Hoàng trở lên mới được coi là cao thủ tuyệt đỉnh.
Lăng Tiếu cảm khái:
- Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thành trì bên trong Trung vực so sánh với chỗ này chỉ là cặn bã! Thật không hổ là Thiên vực, Lăng Tiếu ta không có đến uổng phí a!
Lăng Tiếu cũng hiểu được thực lực của người trên Thiên vực tại sao mạnh như thế.
Đều bởi vì trong Thiên vực này trừ thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm ra, càng uẩn hàm rất nhiều lực lượng bản nguyên, đây là lực lượng tinh thuần nhất không chứa tạp chất, bất kỳ võ giả nào hấp thu tu luyện đều có thể gia tăng tốc độ tu luyện.
Huống hồ chỗ này đất rộng của nhiều, các loại dị bảo tầng tầng không dứt, võ giả sau khi thu hoạch được dị bảo có thể nhanh chóng tăng cường thực lực, lại có thể cải thiện thể chất, đời sau của bọn họ đương nhiên cũng không thiếu tư nguyên tu luyện, tốc độ trưởng thành tự nhiên không phải là Trung vực, yếu tắc có thể so sánh được.
Lăng Tiếu thuận theo đám người Thiết Lang vào thành, sau đó liền bị mang đến một chỗ lâu các an trí lại, tùy thời chờ đợi sai khiến.
Lăng Tiếu lại ở bên trong phòng nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này đều có người đưa đến cho hắn một ít linh thảo trấn quý cùng với thịt thú để cho hắn ăn.
Lăng Tiếu biết những linh thảo này đều là tăng cường lực lượng thể chất, chắc là thời gian vào Đấu Ngục tràng sắp tới rồi.
Trên thanh lâu xa hoa nhất, xa xỉ nhất của Thạch Thiên thành.
Một phiến cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình, nhiệt náo hào hoan.
Rất nhiều hào khách ôm ấp giai nhân, tùy ý hát hò uống thỏa thích, quả nhiên là khoái hoạt đến cực kỳ.
Rất nhiều quý nhân ngồi ở chỗ trên cuồng ẩm hảo tửu, mà người đẹp thì là vũ động thân đoạn, dụ xuất ra bước nhảy uyển hcuyeenr, nhạc khúc đinh đông chợt hiện.
Đây cùng với cảnh tượng bên ngoài cả ngyaf chém chém giết giết thật đúng là khác biệt giữa thiên đường cùng địa ngục.
Trên ghế, Thiết Lang, Liễu Kim Hỉ hai người mỗi người đều có người đẹp làm bạn bên cạnh, mà cùng ngồi với bọn họ tất cả đều là tồn tại có thực lực tương đương.
Những người này đều là người cùng trận doanh, thuộc về người bên ngoài rìa của Thanh Nguyệt cung, địa vị cũng không tính là cao.
← Ch. 1677 | Ch. 1679 → |