← Ch.1680 | Ch.1682 → |
Hắn nhìn qua song cửa hướng về phía Đấu Ngục tràng nhìn lại, chỉ thấy bên trong Đấu Ngục tràng đã là tiếng người ồn ào, một bộ cảnh tượng náo nhiệt phi phàm.
Những người này có số lượng khoảng năm vạn, đều là người của danh gia vượng tộc ở trong thành chiếm đa số, đồng thời cũng có một chút tán tu cùng dong binh lợi hại đi đến quan chiến.
Thuận theo tiếng hào giác vang lên, một gã nam nhân cao tráng như tháp xuất hiện ở trên lôi đài.
Người này cao gần ba thước, giống như là người khổng lồ uy vũ, diện mục hung ác dọa người, cơ ngực rắn chắc như thiết, khí thế cực kỳ bá đạo bất phàm.
Hắn vừa mới thượng tràng, lập tức có người kinh hô lên:
- Người này hẳn là Tháp Khắc tiểu cự nhân rồi, nghe nói là tiện dân mà Mông gia bắt tới, nhìn khí thế kia chỉ sợ đã có tu vi Thánh giả đỉnh phong đi, thực lực này chỉ sợ khó có thể thủ được hai mươi liên thắng a!
- Đây cũng không thể nói trước, Mông gia vì bắt tên to con này mà đều chết ba tên trưởng lão Thánh Hoàng, chiến lực cũng không phải là đơn giản a!
- Xem ra người này hẳn là có bí thuật tăng lên chiến lực rồi, bằng không lại làm sao để cho Thánh Hoàng nuốt hận được, chỉ là muốn cùng Man phong tử so sánh chỉ sợ còn kém quá xa rồi, hắn nên mà cầu mong Man phong tử ở vòng đầu sẽ không thượng tràng đi.
- Xác thật là như thế, Man phong tử kia hiện tại hỏa nhiệt vô cùng, hắn rõ ràng có thể thoát ra khỏi thân phận, lại vẫn muốn ở bên trong Đấu Ngục tràng này tê sát, thật sự là một tên điên biến thái.
Bên trong Đấu Ngục tràng tiếng người ồn ào, tiếng huyên náo vang lê không dứt!
Tháp Khắc lên đài đầu tiên thủ đài quả nhiên không thể theo lẽ thường mà luận, chỉ thấy hắn một thân nhục thể giống như tường đồng vách sắt đem người thượng tràng đều dập thành thịt nhão mà chết.
Từng trận máu tanh không chỉ không để cho người cảm thấy ghê tởm sợ sệt, ngược lại để cho những đạt tquna quý nhân kia không ngừng phát ra tiếng kinh hô, còn bạ khởi lên từng trận vỗ tay nhiệt liệt.
Ở bọn hắn xem ra, người trong tràng cũng không phải là người giết người, mà là đem bọn họ nhìn thành tê sát giữa dã thú với nhau, đều không có nửa điểm đồng tình, chỉ có hưng phấn nhìn xem kịch hay.
Lăng Tiếu lạnh lẽo nhìn từng tràng tỷ đấu, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ người của Thiên vực đều biến thái như thế, thích đem người khác làm thành khỉ để xem! Xem ra ở chỗ này không có thân phận thật sự là không được, ta phải đánh ra danh tiếng của ta rồi lại nói.
Sau khi Tháp Khắc liên tục hạ bảy tràng, rốt cuộc còn là gặp phải một tên ngoan độc, nhân gia dựa vào thân pháp linh động để hắn không cách nào bắt tới tung tích của nhân gia, bị nhân gia trực tiếp hao tổn đến chết ở trên lôi đài.
Tháp Khắc bị giết chính là thất bại, liền đến lượt một người khác lên thủ đài rồi.
Thuận theo từng tràng thảm kịch tê sát, trên lôi đài đã thấm đầy mùi vị tinh hồng ác xú, còn may những tàn chi kia sau khi tỷ đấu sẽ có người thu thập, bằng không nhìn đến càng thêm ghê tởm vô cùng.
Sau nửa ngày, rốt cuộc đến phiên Lăng Tiếu đăng tràng rồi.
Hắn bị người mang theo từ thông đạo mà lên, đem lệnh bài có khắc danh tự ở trong tay giao đến người quản sự.
Quản sự kia kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu gia hoa thật trẻ tuổi, lại là tiện dân, đáng tiếc!
Lăng Tiếu sải bước tiến lên Đấu Ngục tràng, ngửi thấy mùi vị máu tanh kia, trong lòng lại là bình tĩnh dị thường.
Căn cứ vào quan sát lúc trước, ở trên lôi đài này sẽ căn cứ vào thực lực của người thủ đài mà an bài ra đối thủ bất đồng thượng tràng.
Giống như lúc trước Tháp Khắc có thực lực Thánh giả, cho nên lúc bắt đầu an bài người xuất tràng cũng chỉ là có thực lực tương đương với hắn, nếu như ở bên trong cùng giai đều không có cách nào thắng được hắn mà nói, mới sẽ dần dần để người cao giai hơn so với hắn xuất thủ.
Như vậy mới để cho tỷ đấu còn có tính thưởng thức, bằng không người thủ đài một chút liền chết, không phải là không thú vị sao?
Khi Lăng Tiếu đứng ở trên lôi đài, người xung quanh đều kinh hô lên.
- Tiện dân thật tuấn tú, cư nhiên đáng thương lên Đấu Ngục tràng, ta sớm biết có người tuấn tú như vậy, nhân gia liền đem hắn mua đến hảo hảo sủng hạnh một phen là tốt rồi.
- Nhìn bất quá trăm tuổi lại có thể từ đất phát phối mà lên, nghĩ đến thiên phú không kém.
- Dáng người nhìn rắn chắc, nhưng mà ở chỗ này còn lộ ra vẻ không được, không biết có thể thủ được mấy tràng.
- Nghe nói đây là người mà Thiết Lang thống lĩnh mang đến, còn cùng với Tất Xa Cao đánh cược rồi, nếu như Lăng Tiếu có thể ngăn đến cuối cùng, Man phong tử sẽ đi tới nghênh chiến hắn!
- Xem ra Thiết Lang rất coi trọng tiện dân này, hi vọng đừng thấy đến máu đã bị dọa đái ra quần.
Trên đài cao, thành chủ Phạm Quan Trường nhìn Lăng Tiếu nhẹ thở dài nói:
- TIện dâ này thiên phú quả nhiên bất phàm, ta nghe Thiết Lang nói không tới trăm tuổi lại liền đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng, thiên phú như vậy bất kể ở đâu cũng là loại biến thái xuất sắc vô cùng rồi.
Phong Hậu Lâm ẩn ẩn thoáng qua vài tia đố kỵ nói:
- Phỏng chừng là tiểu tử vận khí tốt ngẫu nhiên nhận được cơ duyên thật, ở bên trong cung chúng ta hắn cũng không đáng giá được nhắc tới.
Trương Liên Hoa phụ họa nói:
- Đúng vậy, thiên phú của Phong sư huynh so sánh với tiện dân này liền cường đại hơn.
Kỳ thật trong nội tâm nàng đang thầm khen:
- Không nghĩ đến là một người tuấn tú như vậy, nếu có thể thủ đài thành công, bổn tiểu thư liền lưu lại là tốt rồi.
Tất Xa Cao ở trên chỗ ngồi phụ cận cười lạnh nói:
- Có thiên phú thì như thế nào, muốn liên tục qua hai mươi quan cũng chỉ là một con đường chết, có thể có lợi ích gì!
- Thống lĩnh đại nhân, một tên tiện dân bóng bẩy như vậy không biết có thể đỡ được một quyền của Man phong tử hay không a!
Một người ở bên cạnh hắn nịnh nọt nói.
- Thua quá nhanh nhưng cũng khó coi, ta đã phân phó Man phong tử hảo hảo chơi đùa với hắn, tốt nhất là đem lỗ đít của hắn đánh bạo, ha ha!
Tất Cao Xa cười nhẹ nói.
Người ở bên tràng không một ai coi trọng Lăng Tiếu, liền ngay cả Thiết Lang cùng Liễu Kim Hỉ quan chiến đều cảm thấy Lăng Tiếu muốn thủ qua hai mươi quan này quá không có khả năng, đây nhưng là sinh tử chiến tiêu hao a!
Đối thủ đầu tiên của Lăng Tiếu thượng tràng rồi.
Người này nhìn lại chỉ là bộ dạng trung niên, vóc người hết sức cường tráng, trên người còn mang theo rất nhiều vết thương, cả người thấu ra một cỗ lệ khí đằng đằng nồng liệt, rất hiển nhiên hắn là đã trải qua nhiều lần tê sát mới mài luyện ra được khí thế như vậy.
- Tiểu tử da thịt nõn nà cũng dám đến Đấu Ngục tràng, hai chân run rẩy đi, tha hồ kêu thảm đi, ta sẽ hảo hảo mà khoản đãi ngươi.
Trung niên nhân cười lạnh một tiếng, liền hướng Lăng Tiếu lướt qua.
Trên Đấu Ngục tràng chủ yếu là đánh nhau bằng quyền cước, không cho phép vận dụng bất kỳ binh khí nào.
← Ch. 1680 | Ch. 1682 → |