← Ch.1698 | Ch.1700 → |
Thực lực của nguyên lão ở các siêu cấp thế lực tự nhiên không cần phải nói, bọn họ đều là tồn tại nhất phương kiêu hùng, đều là nhân vật thành danh ở thế hệ trước, có đặc quyền ai cũng không dám nói cái gì; về phần Thần dược sư, Thần khí sư có thân phận là vô cùng tôn quý, bất kể bọn họ thân ở chỗ nào đều được người ta tôn sùng, bọn họ có đặc quyền cũng là nên; về phần Thiên Thần Vương kia liền cần được giải thích tốt.
Thiên Thần Vương là chỉ một ngàn tên Thần Vương có thực lực cường đại nhất trong địa vực.
Bọn họ bất luận xuất thân, chỉ nhìn thực lực, người nào nếu là vào được hàng ngũ Thiên Thần Vương chính là tồn tại cường đại nhất bên trong địa vực, bọn họ nhưng là nên có những tư nguyên này.
Đương nhiên mọi người khẳng định không giải thích được Thiên Thần Vương này định ra xếp hạng như thế nào, cùng với làm thế nào để biết được tồn tại của bọn họ.
Bên trong Thiên vực đất rộng của nhiều, các loại Thánh bảo, Thần vật nhiều không đếm hết, tự nhiên có cái có thể giải quyết được chuyện này.
Tỷ như truyền âm thạch, ký lục thủy tinh châu, sinh mệnh thần đồng... Một loạt dị vật ở bên trong Huyền Linh đại lục cùng yếu tắc đều không tồn tại, nhưng mà ở chỗ này lại có.
Phải biết rằng tồn tại của Thần Vương chính là phải dựa vào Sinh mệnh thần đồng kia.
Trong các địa vực dều sẽ có một cái Phong Thần đàn, bất luận kẻ nào chỉ cần đột phá tới cảnh giới Thần Vương, Phong Thần Đàn tự nhiên sẽ giáng xuống Sinh mệnh thần đồng.
Sinh mệnh thần đồng này sẽ ghi ại hết thảy tư liệu của các đại Thần Vương, bao gồm bài danh thực lực của Thần Vương.
Bất kỳ Thần Vương nào muốn trở thành danh xưng Thiên Thần Vương, chính là khiêu chiến Thần Vương được xếp hạng trong một ngàn kia, chiến thắng bọn họ là có thể thay thế được vị trí Thần Vương trở thành Thiên Thần Vương, bên trong Phong Thần đàn tự nhiên sẽ đem tư liệu của hắn sửa đổi, quyền lợi ở các đại không gian trận cùng với trong vực đều sẽ để cho bọn họ miễn phí hưởng dụng.
Những thứ này đều là chỗ thần thông quảng đại ở bên trong Thiên vực, không phải là những địa phương khác có thể so sánh được.
Thuận theo Lăng Tiếu càng ngày càng hiểu rõ thần kỳ của Thiên vực, trong lòng càng cảm khái chính mình là đến đúng chỗ.
Nếu như bây giờ mình còn ở Huyền Linh đại lục, chỉ sợ cả đời đều là ếch ngồi đáy giếng a!
Muốn đạt tới Thần Vương cảnh, Lăng Tiếu còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi.
Bất quá hắn có ưu thế mà người khác không cách nào so sánh được, đó chính là hắn so sánh với bất kỳ Thánh Hoàng nào đều trước một bước tạo thành thần hồn, đây nhất định là tư cách ngày sau có thể thành Thần, hơn nữa sẽ không có bất kỳ bình cảnh nào có thể nói.
Lăng Tiếu cảm thấy chính mình đối với Thiên vực đã có chút hiểu rõ, chỉ là muốn rời khỏi Thạch Thiên thành đi tìm Vân Mộng Kỳ hoặc là sư phụ hắn vẫn còn chưa làm được.
Bởi vì bây giờ trong túi hắn không có tiền.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới ở bên trong Thiên vực sử dụng đều là cực phẩm huyền tinh, huyền tinh phổ thông thông dụng ở bên trong Trung vực hoặc yếu tắc ở chỗ này đều không thể dùng được, trừ phi là những thôn nhỏ trấn nhỏ mới sẽ dùng loại huyền tinh phổ thông này.
Nếu muốn giao dịch bất kỳ thánh vật, thần vật nào mà không có cực phẩm huyền tinh thì không thể.
Hắn ở bên trong chín tầng không gian bình chường thu được một ít cực phẩm huyền tinh, khi ấy hắn cho là đã có một bút cự phú rồi.
Nhưng mà đến chỗ này mới phát hiện ra một điểm cực phẩm Hỏa huyền tinh kia còn là ít đến đáng thương, nếu như hắn đi tìm người, chỉ sợ ngồi qua một hai lần không gian trận liền xài hết rồi, đến lúc đó liền nửa bước khó đi.
Cho nên hắn bây giờ phải nghĩ biện pháp kiếm lấy cực phẩm huyền tinh mới là chính đạo.
Đang ở lúc Lăng Tiếu nghĩ biện pháp kiếm huyền tinh thì cửa phòng của hắn bị gõ vang lên.
Lăng Tiếu dùng thần hồn cảm ứng một chút, phát hiện người đến rõ ràng là Trương Liên Hoa.
- Nữ phong tao này chẳng lẽ không cần hầu hạ sư huynh nàng nữa?
Lăng Tiếu ở trong lòng cười lạnh nói.
Lăng Tiếu mở cửa, mùi thơm đặc nồng kia ở trên người Trương Liên Hoa lập tức xộc vào mũi mà đến, thiếu chút nữa để cho Lăng Tiếu không nhịn được mà nước mắt chảy ra.
- Thật là muốn chết ta rồi!
Trương Liên Hoa giống như là nữ sắc lang lập tức đánh đến trên người Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng tránh ra nói:
- Tiểu thư, đây nhưng không được, nếu là để cho người thấy chỉ sợ gia chủ sẽ trừng phạt tại hạ!
Trương Liên Hoa u oán mà nhìn Lăng Tiếu nói:
- Có phải trách tỷ tỷ những người kia không đến gặp ngươi hay không, ai, thật sự là Phong Hậu Lâm kia quá phiền toái, hắn nhưng là đệ tử nội môn trong cung, nhân gia không đắc tội hắn được a!
Lăng Tiếu mới không thích ngó ngàng tới nàng cùng với nam nhân khác điều tra nhân sinh, bởi vì hắn không nhận thấy nữ nhân ở trước mắt này là món ăn của hắn.
Lăng Tiếu xem như không có chuyện gì nói:
- Phong công tử nhân phẩm xuất chúng, hậu đài đủ cao, cùng tiểu thư là một đôi do trời đất tạo ra.
Lời này của hắn kỳ thật còn có mấy chữ chưa nói xong, đó chính là "Một đôi cẩu nam nữ!".
- Ha hả, ta xem ngươi là ghen tỵ rồi đúng không, kỳ thật ta yêu thích nhất vẫn là ngươi!
Trương Liên Hoa vũ mị nhìn Lăng Tiếu một cái, tay cũng nhẹ nhàng đem cửa phòng của Lăng Tiếu đóng lại.
Lăng Tiếu nhất thời cảm thấy lại chuẩn bị dê vào miệng cọp rồi, phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được.
Trương Liên Hoa nhẹ liếm môi một chút, tay khoác lên vai áo, nhẹ nhàng đem xiêm y không nhiều lắm giật xuống, lộ ra áo lót màu diễm hồng ở bên trong.
Làn da trắng như ngọc kia, bộ ngực ngạo nhân đứng thẳng kia, tiểu phúc quang khiết kia, đôi chân thon dài kia... Không một cái nào là không phô bày ra hấp dẫn cực hạn.
Trương Liên Hoa tính tình phong tao, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận nàng có một dáng người giống như ma quỷ, là vưu vật trên giường mà bất kỳ nam nhân nào đều muốn.
Thuận theo nàng đem áo lót kéo xuống, lộ ra thịt non tráng hoa hao chói mắt kia, để cho hô hấp của Lăng Tiếu đều trở nên dồn dập.
- Thật là muốn mạng già, không được, ta phải rời khỏi nơi thị phi này, bằng không trinh tiết của bổn cung thật muốn bị ô nhục!
Lăng Tiếu nuốt một chút nước bọt ở trong lòng thầm mắng.
Trương Liên Hoa vén lên tóc đẹp một cái, ngọc chỉ từ trên bộ ngực của nàng nhẹ nhàng đi xuống, mặt hiện lên vẻ đào hoa lạc lạc thanh thanh nói:
- Lăng Tiếu, ngươi nói ta có đẹp hay không.
Lăng Tiếu rất muốn dời đi ánh mát, nhưng mà lại phát hiện chính mình giống như bị trúng định thân thuật, ánh mắt không cách nào di động!
Đang ở lúc hắn muốn đáp lời, bên ngoài phòng truyền tới một đạo thanh âm cung kính:
- Lăng trưởng lão, gia chủ mời ngươi ngay lập tức đến đại điện nghị sự!
Lăng Tiếu nghe lời này lập tức bình tĩnh trở lại, thầm thở dài một tiếng "May mắn", lập tức nói:
- Được được, ta lập tức đi ngay!
Ngược lại là thần sắc của Trương Liên Hoa lập tức suy sụp xuống, trong lòng thầm mắng:
- Phụ thân cũng thật là, lúc nào không tìm người, hết lần này đến lần khác lại là lúc này, không phải là phá hoại chuyện tốt của ta sao?
← Ch. 1698 | Ch. 1700 → |