← Ch.1734 | Ch.1736 → |
Lăng Tiếu nắn lấy mông tròn của Ngọc Nhu Phỉ nói:
- Không có biện pháp, ai bảo phu quân ngươi trời sinh chính là nhân vật bị người đố kỵ, chính cái gọi là không bị người đố kỵ sẽ là tài trí bình thường, phu quân của ngươi là thiên tài, chung quy có người nhìn không thuận mắt cũng là bình thường.
Ngọc Nhu Phỉ bị ái lang sờ đến chỗ nhạy cảm, trên khuôn mặt hiện lên vẻ say hồng, đẹp đến mỹ diễm vô phương.
- Chúng ta vào đi, sư nương cùng quân sư còn đợi ngươi.
Ngọc Nhu Phỉ tránh thoát ma chưởng của Lăng Tiếu từ khóc chuyển thành cười nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu, kéo tay của Ngọc Nhu Phỉ hướng về bên trong viện đi tới, đồng thời đối với Tiên Vu Dã kêu lên một tiếng, để hắn cùng nhay tiến vào.
Lúc này Lăng Tiếu liền đem mấy người giới thiệu cho Tiên Vu Dã nhận thức.
Huyền Diệu, Phong Thanh Duyên đều biết bản lĩnh thu nạp người của Lăng Tiếu.
Nghĩ đến đại khối đầu này này chính là trợ thủ mà Lăng Tiếu tìm đến, người mà có thể để cho Lăng Tiếu xưng huynh gọi đệ đều là người mà bọn họ đều đáng giá chân thành đốii đãi nhất.
- Cung chủ, đoạn thời gian này đã đem những thứ ngươi lưu lại liên tục đưa đi giao dịch, bán được hơn hai trăm vạn cực phẩm huyền tinh, đây cũng đủ để chúng ta chi tiêu một đoạn thời gian rồi, mặt khác chúng ta lại dùng hơn một trăm vạn đi một một ít tài liệu, thật không nghĩ đến ở bên trong Thiên vực chỗ nào cũng đều là thánh tài trân quý, đối với tu luyện của chúng ta có trợ giúp rất lớn.
Huyền Diệu hưng phấn mà nói.
Tài liệu mà Lăng Tiếu từ bên trong cửu tầng không gian bình chướng thu được đều là thánh liệu, nhưng mà ở bên trogn Thiên vực lại là không thiếu, có thể bán được hơn hai trăm vạn cực phẩm huyền tinh đã là tương đối không tệ rồi.
Phong Thanh Duyên ở một bên cũng cười nói:
- Không sai, chỗ này thiên địa linh khí nồng đậm vô cùng, ta có nắm chắc một năm sau đạt tới cảnh giới Thánh giả đỉnh phong, trong năm năm đột phá tới Thánh Hoàng!
- Thời gian năm năm vẫn có chút lâu, đợi sư nương đạt đến Thánh giả đỉnh phong, ta lại luyện chế đan dược cho ngươi, để ngươi nhanh chóng tăng lên rồi lại nói.
Lăng Tiếu nói.
- Ừ, vậy càng thêm tốt!
Phong Thanh Duyên thỏa mãn mà cười nói, tiếp theo nàng lại nói:
- Bây giờ ngươi rời khỏi Trương gia rồi, chúng ta có phải bắt đầu đi tìm sư phụ ngươi hay không?
Lăng Tiếu trầm mặc một chút nói:
- Đúng là nên lên đường.
Việc đầu tiên hắn tới Thiên vực cần phải làm chính là trước tìm sư phụ Tà Đế cùng nữ nhân Vân Mộng Kỳ của hắn.
Nhưng mà bọn họ đối với Thiên vực còn chưa đủ quen thuộc a, hơn nữa lấy thực lực bây giờ của bọn họ muốn đi tới chỗ nào đó, chọc đến phiền toái cũng là không dễ giải quyết.
- Tiếu nhi làm sao rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn lưu lại ở chỗ này?
Phong Thanh Duyên nhìn ra Lăng Tiếu có chút do dự lập tức hỏi.
Lăng Tiếu khoát khoát tay nói:
- Đương nhiên là không phải, chỉ là ngươi cũng thấy đấy, Tiếu nhi là một thiên tài bị người đố kỵ, chỉ sợ bất kể đi đến chô nào đều sẽ sinh ra tai họa, lấy thực lực của chúng ta muốn tự do đi lại bên trong Thiên vực chỉ sợ không dễ dàng, huống chi chỉ có hơn một trăm vạn cực phẩm huyền tinh sợ rằng cũng không đủ lộ phí.
Huyền Diệu ở một bên than thở nói:
- Cung chủ nói cũng không sai, không đến Thiên vực thì không biết Thiên vực to lớn, không biết bên trong Thiên vực cường giả như mây, thị phi tranh chấp chung quy sẽ không ngừng, cho nên dù là Thánh Hoàng ở chỗ này cũng bất quá chỉ là vừa mới đăng đường nhập thất mà thôi.
Thần sắc của Phong Thanh Duyên có chút ảm đạm, nàng biết lời nói của Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu đều là sự thật.
Lấy thực lực cùng tài lực bây giờ của bọn họ muốn ở trong Thiên vực bốn bề tìm người, đó là một chuyện tình vô cùng gian nan.
Nhưng mà nàng vẫn nghĩ đến nhanh chóng đi tìm Tà Đế a!
Muốn tìm sư phụ Tà Đế? Hay là muốn tạm thời gia nhập Liệt Viêm thương minh?
Lăng Tiếu một tay vuốt ve vưu vật Nhu Phỉ, hai mắt nhìn lên nóc nhà, trong nội tâm hơi có chút phiền lòng mà nghĩ.
Lăng Tiếu nhẹ thwor dài nói:
- Nhu Phỉ ngươi có muốn đi tìm nghĩa phụ của ngươi hay không?
Đổi lại là dĩ vagnx hắn muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, không có vướng mắc gì.
Nhưng mà bây giờ hắn cần phải suy nghĩ một chút nên làm gì, nếu là lại xảy ra chuyện gì, trêu chọc đến Thần Vương, đó là đại la thần tiên cũng không cứu được mạng của hắn.
Một cái ngón tay như ngọc chỉ vào trong lòng Lăng Tiếu, một đạo thanh âm nhu hòa vang lên:
- Đang suy nghĩ gì sao? Nói ra để thiếp thân chia sẻ một chút!
Ngọc Nhu Phỉ giương lên mỹ mâu nhìn Lăng Tiếu, trên khuôn mặt đều là vẻ hạnh phúc, nàng đang vui vẻ lúc trước bị Lăng Tiếu cường hành từ Sa vực mang về, bằng không nàng sao có thể ở cùng một chỗ với hắn, tận hưởng hạnh phúc làm nữ nhân.
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu nói:
- Đương nhiên là đang suy nghĩ, nhưng mà.... Thiên vực mênh mông, ta nhưng không biết nên tìm như thế nào cho phải!
- Đúng vậy a, Thiên vực mênh mông, lại phân làm ngũ đại địa vực, mỗi một chỗ đều rộng lớn vô cùng, cho dù là Thần Vương cũng không biết cần dùng bao nhiêu năm mới đi hết phương thổ địa này.
Ngọc Nhu Phỉ ứng nói.
- Nghĩa phụ ngươi lúc đó không lưu lại cho ngươi cái biện pháp gì có thể tìm được hắn sao?
Lăng Tiếu lại hỏi.
Ngọc Nhu Phỉ lắc lắc đầu, trong mỹ mâu là vẻ bất đắc dĩ cùng tư niệm hết sức.
- Còn may lúc đó sư phụ cho ta sinh mệnh ngọc đồng, chỉ cần lấy ra ngoài là ta có thể biết phương hướng hắn ở rồi.
Lăng Tiếu nói.
- Vậy cũng tốt, bất quá ta nghĩ đến nên như thế nào tìm hạ lạc của nghĩa phụ, chỉ cần ta ở dong binh hội đưa ra nhiệm vụ, lại họa ra tướng mạo của hắn tin tưởng nhất định có thể tìm được nghĩa phụ.
Ngọc Nhu Phỉ nói, ngừng lại một chút nàng lại nói:
- Chỉ là cái này nhưng cần thù lao không nhỏ mới sẽ có người lưu ý đến a!
- Cái này cũng là ý kiến hay, bất quá... Nếu là người bình thường chỉ sợ thật không có người nào ngó ngàng tới, nếu như lấy danh nghĩa của đại thế lực, hiệu quả kia khẳng định không giống!
Lăng Tiếu đột nhiên cảm khái nói.
Bỗng dưng trong đầu hắn tựa như thoáng qua cái gì, lập tức hưng phấn kinh hô lên:
- Đúng a, lấy danh nghĩa của đại thế lực, nếu như ta gia nhập Liệt Viêm thương minh, dựa vào nhân mạch của bọn họ đi tìm người, chỉ sợ không biết so với chính mình đau khổ đi tìm phải nhanh hơn vô số lần a!
- Phu quân ngươi nói cái gì?
Ngọc Nhu Phỉ không giải thích được hỏi.
Tiếp theo Lăng Tiếu liền đem chuyện tình Liệt Tán mời hắn gia nhập vào Liệt Viêm thương minh nói ra cho Ngọc Nhu Phỉ.
- Ngươi nói bổn cung có nên gia nhập Liệt Viêm thương minh hay không? Chỉ sợ sau khi gia nhập sẽ mất đi không ít tự do!
Lăng Tiếu hướng Ngọc Nhu Phỉ hỏi.
Ngọc Nhu Phỉ trầm ngâm một chút nói:
← Ch. 1734 | Ch. 1736 → |