← Ch.1793 | Ch.1795 → |
Thôn trang vốn ở ngoại vi của Hỗn Loạn chi lĩnh, lại nằm gần Thao Thiên hà.
Những mà vị trí của thôn trang không chút nào thu hút, lại có tầng tầng hùng sơn tuấn lĩnh làm thiên nhiên bình chướng, người bình thường không dụng tâm tìm mà nói, căn bản khó có thể phát hiện được.
Chỉ là cho dù tìm được, cường giả bình thường cũng sẽ không đến làm phiền bọn họ.
Bởi vì bọn họ chỉ là một thôn trang săn bắn bình thường, không có gì tốt đáng giá để đánh cướp.
Bất quá trước kia có một ít lưu khấu không có mắt muốn thương hại thôn dân, cuối cùng đều bị gia gia của Tiêu Linh tiêu diệt toàn bộ.
Chỉ là hôm nay gia gia của Tiêu Linh đã đi ra ngoài, bây giờ lại nên làm như thế nào cho phải đây?
Tiêu Linh đứng thẳng lên, hướng về phía bên ngoài phòng chạy ra, đồng thời không quên nói với Lăng Tiếu:
- Lăng Tiếu ca ca ngươi đừng đi, gia gia nói lưu khấu là người xấu, đợi Linh nhi đuổi bọn họ chạy đi rồi ngươi hãy ra!
- Linh nhi ngươi trở về cho ta!
Lăng Tiếu lo lắng quát lên, tiếp đó liền đuổi theo.
Lưu khấu là thực lực gì, Lăng Tiếu cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà thực lực khẳng định không yếu, hắn làm sao yên tâm để cho Tiêu Linh đi ra ngoài ứng phó.
Quả thật là có lưu khấu đến, tổng cộng có mười mấy người cười trên các loại linh thú hung tợn, đang ở bên ngoài thôn dân đánh giá cái gì.
Nhưng mà dám đi đối mặt với lưu khấu này lại chỉ có một người Tiêu Linh.
Những thôn dân khác lại không biết đã trốn đi đâu rồi, một người cũng không có xuất hiện.
Lăng Tiếu không còn tu vi, nhưng mà lực lượng của hắn lại không phải là người bình thường có thể so sánh được, cho dù là dùng tay không hắn vẫn có thể gọi nhịp với bất luận kẻ nào ở Bán Thần Vương trở xuống.
Hắn không thể phi hành, nhưng mà tốc độ chạy lại không phải chậm.
Khi hắn đi tới bên ngoài thôn trang, Tiêu Linh đã là bị mười mấy người kia vây lại.
- Hắc hắc, tiểu bì nương này thật là xinh đẹp, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nha đầu như vậy a!
Một người cầm đầu cưỡi ở trên một đầu Thiết Giáp thú cười lạnh nói.
Người này có thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, mà những người khác đều có thực lực Thánh Hoàng, không có một ai là Thánh giả.
Bọn họ có lẽ là một cái dong binh phân đội của một cái lưu khấu đoàn đội nào đó.
Chỉ bất quá nihfn bọn họ từng người tràn đầy sát lục chi khí của thảo mãng liền biết không phải là loại thiên lương gì rồi.
- Đúng vậy a, ở bên trong Hỗn Loạn chi lĩnh sinh hoạt đã lâu như vậy rồi, lại không biết ở bên này có món ăn thôn quê như vậy, Phó đường chủ ngươi lần này kiếm lớn rồi.
Một gã Thánh Hoàng nịnh hót đối với tên Thánh Hoàng cầm đầu kia nói.
Đúng vậy, một cái mỹ kiều nương như vậy chỉ sợ ở đăng đèn tìm khắp cũng không thấy được, là thôn dã hương cô điển hình a!
- Trại của chúng ta đã không còn nữa rồi, sau này Đường chủ chính là lão đại của chúng ta, bé con này chính là đệ nhất phu nhân của lão đại, ha ha!
- Ta xem là hàng tốt, bé con này muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn thân hình có thân hình, hơn nữa còn là một xử nữ, Đường chủ kiếm lớn rồi!
Những người này từng cái vây quanh Tiêu Linh không ngừng nói ra những lời ô uế, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ ham muốn nồng đậm, tựa hồ khẩn cấp muốn đem Tiêu Linh đè ngã ở trên mặt đất mà vui vẻ một phen.
Tiêu Linh nhìn bọn họ, nhấp nháy đôi mắt to nói:
- Các ngươi là người xấu, các ngươi đi nhanh đi, bằng không gia gia ta trở về nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
- Ha ha, gia gia ngươi cũng là gia gia tương lai của ta, làm sao lại để cho chúng ta đẹp mặt được, tiểu mỹ nhân, biết điều một chút theo chúng ta đi thôi, bằng không chúng ta sẽ vào tàn sát thôn trang!
Tên Phó đường chủ kia hết sức sảng khoái cười nói.
Mấy ngày này một mực bị người của Liệt Viêm thương minh truy sát, làm hại trốn đông trốn tây, thật vất vả đi nhầm vào địa phương này, nhìn thấy một mỹ nhân như vậy, hắn tự nhiên là tâm tình vui vẻ rồi.
- Ta đi với ngươi làm gì? Ta không thích người xấu như ngươi!
Tiêu Linh bĩu môi nói.
- Nhưng mà ta thích mỹ nhân như ngươi!
Phó đường chủ cười một tiếng, một cánh tay ngưng tụ thành móng cuốt hướng về phía Tiêu Linh trảo tới.
Ngưng hư hóa trảo, là chiêu thức mà bất kỳ võ giả cường đại nào cũng có thể đánh ra được.
Tên Phó đường chủ này nhưng là có thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, lực lượng của cái thủ trảo này nhưng là không tầm thường.
Thực lực của Tiêu Linh chênh lệch với hắn quá xa, muốn né tránh lại là không kịp, bị hư trảo kia kéo đến hướng về phía hắn ôm vào mà đi.
Phó đường chủ kia lộ ra nụ cười dâm đãng, phảng phất đã cảm nhận được cảm giác mỹ nhân đang vuốt ve.
Chỉ là ở lúc này một đạo nhân ảnh nhanh chóng từ một phương hướng lướt gấp lại đây.
- Ta thích con mẹ ngươi!
Một đạo tiếng bạo thanh vnag lên, ẩn ẩn trong đó hàm chứ long uy vô thượng, chấn đến mọi người màng nhĩ phát đau.
Cùng lúc đó, một đạo kim sắc lực lượng trực tiếp oanh hướng Phó đường chủ kia, uy lực của nó tương đối bất phàm.
Phó đường chủ kia nhíu lông mày một chút, phải bỏ qua Tiêu Linh, đối với lực lượng đột nhiên mà đến kia đánh ra.
Oanh long!
Lực lượng giao nhau phát ra tiếng va chạm mãnh liệt.
Khi hết thảy mây khói tiêu tan thì Tiêu Linh đã thoát khỏi vòng bao vây của những lưu khấu kia.
Lúc này nàng đã bị Lăng Tiếu ôm ra bên ngoài trăm thước.
- Linh nhi ngươi trở về trong thôn đi, những người này giao cho ta!
Lăng Tiếu đem Tiêu Linh để xuống, nghiêm túc nói.
Lăng Tiếu cầm Kim Long Thương trong tay, bày ra khí thế uy phong lẫm liệt, để cho Tiêu Linh thấy đến thực sự rõ ràng, nàng không nghĩ đến lúc này hắn lại biến thành một người khác.
- Lăng Tiếu ca ca, gia gia nói ngươi không cách nào vận dụng lực lượng, nhưng mà ngươi làm sao còn có thể làm được như vậy?
Tiêu Linh không hiểu hỏi.
Lăng Tiếu đương nhiên không thể nào khôi phục lực lượng, một kích mới vừa rồi hoàn toàn là lực lượng công kích thuộc tính của Kim Long Thương uẩn hàm mà thôi.
- Cho dù không thể vận dụng lực lượng ta cũng có thể để cho bọn họ không thể ăn được!
Lăng Tiếu lòng tin tràn đầy nói.
- Không, Lăng Tiếu ca ca, vẫn là ngươi đi đi, ta đến ngăn cản bọn họ!
Tiêu Linh lắc lắc đầu kiên định nói.
- Chớ quấy rầy, tin tưởng ca ca!
Lăng Tiếu cự tuyệt một tiếng, đem Tiêu Linh đẩy ra phía sau, tiếp đó đối với những lưu khấu kia quát lên:
- Các ngươi là người của Thị Huyết hay là Hãn Phỉ, lại dạm đến chỗ này giương oai!
- A, xem ra ngươi còn có một chút kiến thức, lại biết sự tồn tại của chúng ta, bất quá... Cái này thì như thế nào, một phế vật như ngươi chẳng lẽ cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân?
Phó đường chủ có chút kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu nói.
Hắn có thể cảm giác người trẻ tuổi ở trước mắt này cư nhiên không có một điểm lực lượng thuộc tính, mà công kích mới vừa rồi hoàn toàn là từ kiện vũ khí trong tay đối phương mà tới.
← Ch. 1793 | Ch. 1795 → |