← Ch.1847 | Ch.1849 → |
Nhớ lúc trước Lăng Tiếu chỉ là trung cấp Thánh Hoàng, lúc này mới ngắn ngủi trong hai năm liền đạt tới cảnh giới Bán Thần Vương, so với tốc độ tu luyện của Thần thể còn muốn biến thái hơn, có thể dùng "không thể nói lý" để hình dung tốc độ yêu nghiệt của hắn.
Lăng Tiếu cùng nhị nữ nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại truyền tới trận trạn hoan thanh tiếu ngữ.
Đây dẫn tớ không ít người đều quan sát tới, còn có người mang theo vẻ hâm mộ cùng đố kỵ nhìn Lăng Tiếu, trong lòng thầm hô:
- Diễm phúc của gia hỏa này thật không cạn!
- Lăng sư đệ, hai vị này là? Cũng không giới thiệu cho sư huynh một chút?
Một gã nam tử bước đi mạnh mẽ uy vũ giống như long hình mang theo ba người đi tới trước đám người Lăng Tiếu hỏi.
Nam tử này một thân khí thế bá đạo dị thường, một đôi tử nhãn mang theo trận rận quang mang tinh dập, cả gười lộ ra uy vũ hiên ngang.
Nam tử này chính là Lôi Thần chi thể Lôi Chính Dương, mà ở phái sau hắn thì là ba tên đệ tử chân truyền khác.
Lăng Tiếu cùng Lôi Chính Dương không quen thuộc, cũng vô cùng ghét cái thái độ từ trên cao nhìn xuống kia của hắn, nhưng mà vẫn cười hướng hắn giới thiệu Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh cũng biết nam tử ở trước mắt này chỉ sợ ở bên trong Thiên Long môn có địa vị bất phàm, nhị nữ cũng là thể hiện ra tố chất của hào môn, đối với hắn hồi lễ vấn an.
- Nguyên lai là hai vị sư tỷ sư muội của Liệt Viêm thương minh, chờ đến khi vào bên trong U Hồn thần đàm liền để Lôi Chính Dương ta bảo hộ các ngươi chu toàn đi!
Lôi Chính Dương nở nụ cười nói.
Lôi Chính Dương là đại biểu thuộc về những Thần thể phái kia, đối với người của Kim tộc đều có một loại địch ý không hiểu, đều mơ tưởng đem người của Kim tộc dẫm ở dưới chân.
Mà Lôi Chính Dương là thuộc về thiên chi kiêu thể, Lôi Thần chi thể có lực công kích cường đại nhất, mà lấy tuổi tác như thế của hắn đạt tới cảnh giới Bán Thần Vương là một tôn yêu nghiệt thực sự.
Sau một chuyến vào U Hồn thần đàm này hắn có nắm chắc nhất cử trở thành Thần Vương, trở thành Thần Vương trăm tuổi, cùng những thiên tài kinh diễm trên lịch sử kia sánh vai rồi.
Đầu hắn mang theo quang hoàn, được rất nhiều đại lão ở bên trong môn thưởng thức, để cho hắn luôn luôn đều mang theo thần sắc mắt cao hơn đỉnh đầu.
Hôm nay hắn nhìn thấy Lăng Tiếu cư nhiên được hai vị tuyệt sắc mỹ nhân vây quanh cười nói, không khỏi sinh ra ý độ kỵ.
Còn nữa hắn đối với họ người họ "Lăng" đều không có hảo cảm gì, cho nên mới tiến lên khiêu khích như thế.
Lời này của hắn thật giống như đem Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh quy đến bên cạnh hắn.
Liệt Như Ngọc bất mãn trừng mắt nhìn Lôi Chính DƯơng nói:
- Ngươi cho ngươi là ai a, chúng ta không cần ngươi bảo vệ, chúng ta muốn bảo vệ cũng là để Lăng Tiếu đến bảo vệ...
Nàng muốn nói thêm ba chữ "Ngươi không xứng" nhưng mà vẫn thu trở về, bởi vì nhân gia là người của Thiên Long môn, tránh cho tổn thất ích lợi của Liệt Viêm thương minh các nàng.
Lôi Chính Dương không nghĩ đến bé con này lại dám phản bác chính mình như thế, bất quá hắn cũng không tức giận, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười nói:
- Ngươi họ Liệt đi, tin tưởng ngươi có quan hệ với Liệt minh chủ, chẳng lẽ ngươi không biết Liệt Viêm thương minh các ngươi có rất nhiều sinh ý đều là thương minh chúng ta chiếu cố sao?
Liệt Như Ngọc không nghĩ đến Lôi Chính Dương này lại nhanh như vậy nói đến một điểm kia, để cho thần sắc của nàng có chút khó nhìn.
Lôi Chính Dương càng nhìn Liệt Như Ngọc càng là động tâm nói:
- Ngươi có thể yên tâm, chỉ cần chúng ta giao hảo, thương minh các ngươi sẽ ở bên trong Thiên Long môn chúng ta nhận được phát triển rất tốt, cái này ngươi hẳn là hiểu chứ?
Ngữ khí uy hiếp của Lôi Chính Dương triển hiện không nghi ngờ, để cho Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh đều là tức tối không dứt, nhưng lại không tốt nói nhiều cái gì, chỉ là hi vọng một đệ tử như hắn không can thiệp được quan hệ giữa hai đại thế lực.
Lúc này Lăng Tiếu ở một bên mới lên tiếng nói:
- Lôi Chính Dương, nghe tên là chính khí cỡ nào, nhưng mà nhân phẩm lại chẳng thành cái dạng gì, cứ gọi là Lôi Chính Âm thì tốt hơn một chút, ngươi cảm thấy như thế nào Lôi sư huynh!
Ba chữ "Lôi sư huynh" mà Lăng Tiếu nói sau cùng kéo ra thật dài, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ chế giễu.
Địa vị của hắn ở bên trong Kim tộc nhưng là tương đương với Lăng Thần cùng Lăng Phi, nhưng mà ở bên trong Thiên Long môn, thân phận của Lăng Tiếu chỉ có thể tạm thời cùng đám người Lôi Chính Dương trở thành đệ tử chân truyền.
Bất quá loại ngụy quân tử giống như Lôi Chính Dương, Lăng Tiếu là nhìn một tên thì ghê tởm một tên, hắn thật không nghĩ đến bên trong Thiên Long môn sẽ nhiều "Phản cốt tử" như vậy, xem ra Thiên Long môn lại không chỉnh lý nữa thì nội bộ sẽ nhanh chóng phân liệt rồi.
Khuôn mặt tươi cười của Lôi Chính Dương trong nháy mắt biến thành màu trái cà, hắn nén giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Chẳng lẽ tai ngươi bị điếc rồi? Nghe không rõ ta mới vừa nói cái gì hay sao?
Lăng Tiếu nghênh đón ánh mắt của hắn mà cười nhạt nói, ý chế nhạo kia triển hiện không nghi ngờ.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh ở một bên nhìn thấy Lăng Tiếu vì hai người mà xuất đầu, trong lòng rất là sảng khoái.
- Càn rõ, ngươi làm sao lại nói chuyện với Lôi sư đệ như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa hay sao?
- Đúng đấy, loại người này không có một cái tố vhaats gì, cư nhiên dám nói như vậy với Lôi sư đệ, thật sự là phản rồi.
- Phải bẩm báo với Hạ Công trưởng lão định đoạt tư cách tiến vào U Hồn thần đàm của hắn, hắn không xứng là đệ tử của Thiên Long môn chúng ta.
Ba người ở phía sau Lôi Chính Dương lập tức nhảy ra ngươi một lời ta một câu quát trách với Lăng Tiếu, trên khuôn mặt kia vẻ phẫn nộ rất nồng, giống như là đã cưỡng gian nữ nhân của bọn họ rồi.
Lăng Tiếu không thèm ngó ngàng tới bọn họ, đối với nhị nữ nói:
- Ta cùng các ngươi đi sang bên kia nói chuyện đi, miễn cho bị một ít tên hề xấu xí ảnh hưởng đến tâm tình.
Nói xong Lăng Tiếu muốn dẫn nhị nữ rời đi.
Lôi Chính Dương rốt cuộc là nổi giận!
- Lăng Tiếu, ngươi đứng lại cho ta!
Lôi Chính Dương quát to, một thân tử khí càng không ngừng liễu nhiễu xung quanh.
Lúc này mười sáu người Lăng Mục Hâm, Lăng Mục Nhân cùng Lăng Nguyệt Lôi trong nháy mắt vây lại chỗ này.
- Lôi Chính Dương ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ở trước khi tiến vào U Hồn đàm cùng chúng ta luyện một chút?
Khuôn mặt kiêu ngạo của Lăng Mục Hâm nhìn Lôi Chính Dương mà khinh thường nói.
Luận đến chiến lực, người của Kim tộc đều sẽ không sợ bất luận kẻ nào.
Bọn họ có uy tăng tăng lên chiến lực, người ở bên trong đồng giai đều sẽ nhượng bộ lui binh.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ một mực cường thế.
Nếu không phải nhân số của bọn họ thưa thớt, huyết mạch cũng trở nên mỏng manh, cho dù là hoàn toàn thống trị Thiên Long địa vực cũng không phải là vấn đề.
← Ch. 1847 | Ch. 1849 → |