← Ch.1872 | Ch.1874 → |
Chỉ là sau khi gặp được một nhóm tiểu linh thú có thể công kích linh hồn như vậy, Lăng Tiếu khó tránh khỏi có chút lo lắng ở dưới mặt đàm sẽ có tồn tại đáng sợ hơn.
Lăng Tiếu chạy tới phương hướng những năng lượng kia càng phát ra nồng đậm hơn.
Rất nhiều tiểu linh thú thỉnh thoảng mà oanh ra hồn lực công kích, đều là bị Lăng Tiếu nhất nhất tránh thoát.
Lăng Tiếu càng hướng xuống, thần hồn của hắn càng phát ra sảng khoái hơn. \lt có thể cảm giác được nước hồ ở chỗ này đối với bất kỳ thần hồn nào đều có công hiệu tăng cường liệu thương.
Lăng Tiếu mừng rỡ, hắn có thể xác định phía dưới này nhất định có thần tuyền tồn tại.
Lăng Tiếu tăng nhanh tốc độ trầm xuống, sau khi cả người tránh quá tất cả công kích của tiểu linh thú, cuối cùng hạ xuống dưới đáy thần đàm.
Thần đàm dũng động từng trận bùn dất, rất dễ dàng bị vùi lấp vào tỏng đó.
Thân thể Lăng Tiếu giống như là đi trên tuyết mà không để lại dấu vết, ở trên đám bùn lầy này không ngừng lướt động, tìm chỗ có thần tuyền.
Quả nhiên hoàng thiên không phụ người có tâm, Lăng Tiếu rốt cuộc phát hiện có một con suối nhỏ, nơi đó dũng động ra từng đoàn lực lượng tinh thuần hạo hãn dung nhập vào bên trong nước đầm kia.
Lăng Tiếu không nhịn được kinh hô:
- Thần... Thần tuyền chi nhãn, ta tìm được rồi!
Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn xông tới thu thần tuyền, một cỗ nguy cơ từ trước đến nay chưa từng có hướng về phía hắn đánh tới.
Thần tuyền chi nhãn ở chỗ này tuyệt đối không phải là lực lượng ở trong nước hồ có thể so sánh được.
Có thể nói lực lượng ở trong nước hồ có thể để cho người ta cảm ngộ ngưng kết thần hồn này đều là một bộ phận lực lượng của thần tuyền chi nhãn này phân tán ra mà thôi, hơn nữa đã là bị loãng đi rồi.
Nếu như những Thánh Hoàng đỉnh phong hoặc Bán Thần Vương kia có thể lấy được một chút thần tuyền này ăn vào, nhất định có thể lập tức ngưng tụ thành thần hồn, hơn nữa còn có thể trợ giúp thần lực, đến lúc đó trở thành Thần Vương không phải là vấn đề.
Hiện nay thần hồn của Lăng Tiếu đã sớm thành, thiếu đúng chính là thần lực thuần túy nhất.
Mà những thần tuyền ở trước mắt này chính là thần vật thích hợp với hắn nhất, chỉ cần đem nó ăn vào tự nhiên có thể rút ngắn rát nhiều thời gian để hắn ngưng tụ thần lực, để cho hắn ở trong thời gian ngắn nhất trở thành Thần Vương/
Đột nhiên phát hiện tồn tại của thần tuyền, Lăng Tiếu đã không che giấu được kíc động lập tức xông qua.
Chỉ là ở lcus này, ở dưới chỗ bùn lầy đột nhiên dũng động lên thứ gì đó, tất cả bùn lấy lập tức ở phái trước Lăng Tiếu tập quyền lên hướng về phía hắn trùng kích tới.
Lăng Tiếu tâm thần nhảy lên, song chưởng đồng thời đánh ra, chuẩn bị đem những bùn đất này chấn bay ra ngoài.
Nhưng mà khi chưởng lực của hắn vừa mới tiếp xúc đến những bùn đất này lại là bị sinh sinh phản chấn trở về, cả người giống như gặp phải điện giật, ngã bay ra xa trăm thước.
Song hết thảy đây cũng còn chưa kết thúc, những thứ bùn lầy kia vẫn lấy một loại tốc độ cực nhanh cuồn cuộn mà đến, tự hồ như có cái gì đó ở chỗ này chui từ dưới đất lên.
Lăng Tiếu lo lắng đến cực điểm, hắn hoàn toàn không nghĩ đến ở dưới bùn lầy lại còn tiềm ẩn tồn tại kinh khủng như vậy.
- Đáng chết, rốt cuộc là hung thú gì!
Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, lực lượng bộc phát đến cực điểm, Hàng Long Chưởng hướng về phía bùn lầy kia lần nữa phách đi.
Oanh long oanh long!
Chưởng lực rốt cuộc đem rất nhiều bùn lầy oanh tản mát ra, nhưng mà lại không cách nào ngăn cản bước chân xông đến của hung thú kia.
Chỉ thấy một đạo hắc sắc cự ảnh kinh khủng chợt hiện, một cái miệng lớn thị huyết đáng sợ hướng về phía Lăng Tiếu cắn xuống.
Lăng Tiếu căn bản không thấy rõ đây là thứ gì, hắn thấy được cái miệng rộng kinh khủng âm sâu kia, còn có răng nanh sắc bén thị huyết.
Tốc độ đi đến của đối phương rất nhanh, rất hung mãnh, cho dù Lăng Tiếu sớm có chuẩn bị nhưng là vẫn khó chạy thoát.
Mắt thấy sẽ bị hung thú này cắn nuốt, thần hồn của hắn trong nháy mắt xông ra, Băng Hỏa kiếm trong tay hội tụ toàn bộ lực lượng hướng về phía cái miệng rộng kia oanh ra một kích dùng hết toàn lực.
Oanh long!
Một băng một hỏa, hai loại lực lượng đồng thời xông vào trong cái miệng to lớn kia, ngăn bản tốc độ hợp xuống của nó.
Lăng Tiếu lại một lần nữa giống như nê ngư trơn trượt chạy ra rất xa, đồng thời Băng Hỏa kiếm trong tay hắn càng không ngừng hướng về phía hung thú kia oanh ra từng vòng công kích.
Rốt cuộc hung thú kia tựa hồ cảm thấy trong lúc nhất thời không cách nào làm gì được Lăng Tiếu, chỉ có thể đình trệ tốc độ lại, lộ ra khuôn mặt của nó!
Đầu của hung thú này là ngư hình biến dị thánh thú, xưng là U Man Xà Ngư, thực lực đã đạt tới thập giai trung cấp, nó có thân hình khổng lồ, nhìn ngư đầu thân rắn rất là quái dị, rất nhiều lân giáp, ngư thứ chớp động hậu trọng, sắc bén, một đôi ngư nhãn đáng sợ mang theo quang mang tà khí lẫm nhiên, cái miệng cá to lớn kia càng không ngừng thổ nạp nước đầm, giảo động xung quanh.
Thấy rõ hình dạng cùng khí thế của đầu hung thú này, Lăng Tiếu đều có chút mềm chân.
Lấy thực lực của hắn muốn ở trong miệng một đầu cao giai hung thú như vậy đoạt thức ăn chỉ sợ là một cái tử lộ.
Nhưng mà thần tuyền đã là gần trong gang tấc rồi, nếu như không lấy, vậy không phải là tiếc nuối vạn phần sao?
- Xà Ngư huynh bình tĩnh một chút, có chuyện gì hảo hảo nói!
Lăng Tiếu đối với U Man Xà Ngư kia nói.
- Nhân loại đáng chết, dám đến địa bàn của ta quấy nhiễu giấc ngủ của ta, đi chết cho ta!
U Man Xà Ngư phát ra thanh âm chói tai, thân hình lại một lần nũa hướng Lăng Tiếu xông tới, tốc độ kia đơn giản là nhanh đến kinh người.
Lăng Tiếu dù là sớm có giới bị, nhưng mà vẫn bị sợ hãi nhảy lên, thân pháp đề thăng tới cực hạn không ngừng lui về phía sau.
Chỗ này là địa bàn của nhân gia, Lăng Tiếu bị trở ngại bởi những nước hồ này, tốc độ lại là trong vô hình bị ảnh hưởng rất lớn.
U Man Xà Ngư kia lại càng vận dùng lực lượng Thủy thuojc tính, tăng thêm áp lực ở phụ cận này để cho Lăng Tiếu là như thế nào cũng trốn không thoát công kích của nó.
Mắt thấy miệng rộng của U Man Xà Ngư kia lại một lần nữa đem hắn bao phủ lại, Lăng Tiếu cả người đều là run lên.
- Con mẹ nó, gia hỏa này thật là đáng sợ!
Lăng Tiếu thầm mắng một câu, Băng Hỏa kiếm trong tay thoát ra, trực tiếp đam vào trong cái miệng của U Man Xà Ngư.
Chỉ là lúc Băng Hỏa kiếm còn chưa đâm vào trong miệng của U Man Xà Ngư thì một ngụm thủy lãng lại là ngạnh sinh sinh đem nó tập quyển trùng kích sang một bên.
Lăng Tiếu lại càng lo lắng không thôi, hắn biết trốn là trốn không thoát, song chưởng đánh ra thiên hoa hừng hực, hi vọng ở lúc miệng của U Man Xà Ngư hạ xuống liền có thể thiêu đốt nó, vậy còn có một tuyến sinh cơ.
Chỉ là thiên hỏa này của hắn cũng là giống như Băng Hỏa kiếm trực tiếp bị thủy lãng áp đén phiên đằng sang một bên, không có cách nào tổn thương đến nó.
← Ch. 1872 | Ch. 1874 → |