← Ch.1931 | Ch.1933 → |
Hậu Lãng Minh có cảm giác hợp ý, nói:
- Đúng vậy, lời này không sai, rất khó tìm được nữ nhân khiến mình thống khổ, tư vị tương tư này quá khó chịu!
Hậu Lãng Minh sau đó uống rượu, thần sắc đau khổ.
Ngay lúc này có một đoàn người đi tới.
Một người trong đó nhìn qua bên này, những người khác nhìn qua và đi theo hắn.
- Hậu Lãng Minh ngươi đúng là khiến ta khó tìm nha!
Âm thanh lạnh lùng của tên nam tử đầu lĩnh vang lên.
Trong mắt tên này có sát ý nồng đậm, xem ra là tới tìm Hậu Lãng Minh quấy rầy.
Những người này đều rất trẻ tuổi, nhất thực lực mạnh nhất là Thánh Hoàng đỉnh phong, có một gã là Thánh Hoàng cao giai và vài tên Thánh Hoàng trung giai.
Tên nói chuyện là Thánh Hoàng cao giai, hắn mới là đầu lĩnh của đám người, trong lòng của hắn là một nữ tử xinh đẹp nhưng gò má sưng lên, từ dáng người và cách ăn mặc là mỹ nữ thượng giai.
Không biết vì sao bị hắn lạt thủ tồi hoa, đánh thành nữ vậy.
Hậu Lãng Minh thấy rõ người tới, lại nhìn qua nữ tử này cực thảm thì âm hàn nói:
- Chu sư huynh ngươi mau thả Cổ Đại ra, có chuyện gì thì cứ kiếm ta, đứng tìm nữ nhân gây sự!
- Ha ha, ngươi còn biết ta là sư huynh, ngay cả nữ nhân của ta mà còn dám đụng vào, đúng là cam đảm lớn!
Tên Chu Thương Thánh Hoàng cao giai cười to.
- Lãng Minh ngươi đi nhanh đi, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nữ nhân kia lên tiếng.
- Tiện nữ nhân, tới bây giờ còn lưu luyến tình nhân, lão tử đánh chết ngươi!
Chu Thương tát Cổ Đại một cái, lại cười dữ tợn, nói:
- Nếu ngươi dám phản bội ta, ta đây sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu, ta sẽ đưa ngươi đi Lan Hoa Phường, để những nam nhân kia ngày đêm giày vò tiện nhân ngươi!
- Chu sư huynh, đánh nữ nhân tính toán là bổn sự gì, mau thả Cổ Đại ra, nàng không có lỗi với ngươi, ta cùng nàng chỉ tương giao với nhau mà thôi!
Hậu Lãng Minh nói mềm, trên người có cảm giác thối lui.
- Ha ha, tương giao mà thôi, thật cảm động, ai không biết Hậu sư đệ ngươi là tình thánh nổi danh, bao nhiêu sư tỷ sư muội đều ái mộ ngươi, làm gì có người nào thoát khỏi tay của ngươi!
Chu Thương cười to lên, nói:
- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, đầu tiên là phải dập đầu nhận lỗi ngay tại đây, tự chém một tay, ta xem tình đồng môn tha cho ngươi, thứ hai là ta sẽ phế ngươi, để ngươi sống không bằng chết, dù náo tới trong giáo cũng không ai làm gì được ta.
- Nếu ta không chọn cả hai thì sao?
Hậu Lãng Minh nói.
- Xem ra ngươi không biết tốt xấu! Người không liên quan cút đi, Liên Hoa Giáo làm việc!
Chu Thương nhìn qua chung quanh quát lên.
Sau khi hắn nói xong thì đám người của hắn vây quanh Hậu Lãng Minh vào trong.
Khách nhân trong tửu lâu cảm thấy không đúng nên đã bỏ đi cả rồi.
Chỉ còn Lăng Tiếu ngồi ở chỗ cũ, hoàn toàn là tửu quỷ, giống như bất tỉnh nhân sự.
- Chu sư huynh, sinh sự trong thành, hẳn là ngươi không sợ trong giáo trừng phạt sao?
Hậu Lãng Minh ánh mắt tìm kiếm đường thoát thân.
Dù hắn không sợ Chu Thương, nhưng mà người ta có nhiều người, trong đó còn có một Thánh Hoàng đỉnh phong, hắn không thể làm gì!
- Hừ, đối phó ngươi cũng xem là sinh sự trong thành sao!
Chu Thương hừ lạnh một tiếng, nhìn qua tên Thánh Hoàng đỉnh phong nháy mắt một cái, sau đó hắn ném nữ nhân trong lòng qua bên cạnh, hai người đồng thời ra tay với Hậu Lãng Minh.
Hậu Lãng Minh sớm có phòng bị, trong tay xuất hiện bạch phiến, muốn ngăn cản hai người.
Ba người cố ý áp chế lực lượng, không dám hủy tửu lâu này, nếu không sẽ bị trong giáo hỏi tội.
Cho nên bọn họ dùng chiêu thức và lực lượng đơn thuần mà thôi.
Hậu Lãng Minh dùng một địch hai, trong nháy mắt đã bị đánh lui, thân thể đụng bàn ghế chung quanh gãy đổ.
Một tiếng chén rượu vỗ lên bàn vang lên, phát âm thanh thanh thúy.
Chỉ có bàn của Lăng Tiếu đang ngồi là không có ảnh hưởng gì cả, mà hắn cũng đang uống rượu.
Hậu Lãng Minh bị một chiêu kích lui, cũng không có đối chiến với hai người, hắn muốn chạy ra khỏi tửu quán.
- Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!
Tên Thánh Hoàng đỉnh phong quát lạnh một tiếng, tốc độ nhanh hơn Hậu Lãng Minh nhiều, trong nháy mắt đã ngăn cản phía sau hắn.
Chu Thương hét to một tiếng.
- Chịu chết đi!
Quyền ảnh từng hồi, mỗi một quyền đều mang theo hàn khí bức người.
Hậu Lãng Minh phản ứng cũng không chậm, một đoàn quang mang từ tỏng tay bắn ra, cây quạt trong tay ngừng lại khóa quyền mang của Chu Thương đánh tới.
Nhưng mà lo này mất kia, tên Thánh Hoàng đỉnh phong đánh lén phía sau, một đám chưởng ảnh bài sơn đảo hải trực tiếp đánh Hậu Lãng Minh thổ huyết.
- Đã nói ngươi không nên uống rượu phạt!
Chu Thương hừ lạnh một tiếng, lại lao qua phía Hậu Lãng Minh, muốn áp Hậu Lãng Minh!
Ai biết rõ Hậu Lãng Minh cố ý lộ sơ hở này, vào lúc quyền chiêu của Chu Thương đánh lên người hắn thì hắn vặn vẹo thân thể né công kích của Chu Thương, trong nháy mắt cây quat của hắn xoay tròn đập lên cánh tay của Chu Thương, tay kia của hắn chế trụ cổ tay của Chu Thương.
Một chiêu này Hậu Lãng Minh nhanh chóng bắt giữ Chu Thương.
Tên Thánh Hoàng đỉnh phong không ngờ tới Hậu Lãng Minh lại dùng kế dụ địch, muốn tấn công Hậu Lãng Minh.
Nhưng mà Hậu Lãng Minh lại lấy Chu Thương ngăn cản trước mặt, nói:
- Ai dám xông lên ta sẽ giét hắn!
Chu Thương lúc này tức giận quát lên, hắn thầm mắng mình quá chủ quan.
Tên Thánh Hoàng đỉnh phong là nhân viên ngoại môn của Liên Hoa Giáo, cũng hiểu quy củ của Liên Hoa Giáo, nói:
- Ngươi nên thả hắn ra, bằng không ngươi giết hắn thì sư phụ hắn không bỏ qua cho ngươi đâu, đến lúc đó giáo quy sẽ khiến ngươi không đất dung thân.
- Ha ha, ta và Cổ Đại cũng không có cái gì, là các ngươi chọc ta, cho dù ta giết hắn cũng là tự vệ, ta tin tưởng sư phụ của ta sẽ đứng về phía ta thôi.
Hậu Lãng Minh cười lạnh, nói thêm:
- Các ngươi thả Cổ Đại ra, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ thả hắn, đây là chuyện của ta và hắn, không liên quan các ngươi.
- Ngươi... Ngươi có gan... Thì giết ta, này... Không được thả tiện nữ này ra!
Chu Thương gian nan nói ra, hắn bị chế trụ mạch môn, không dám phản kháng, bằng không hắn làm gì đó Hậu Lãng Minh cũng có đủ thời gian giết hắn.
- Ha ha, phải không?
Hậu Lãng Minh cười lạnh một tiếng, một tay dùng sức bẽ gãy tay của Chu Thương.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy vang lên, Chu Thương đau đớn kêu lên thảm thiết.
- Có... Có gan giết ta đi... Bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Chu Thương tức giận nói ra.
- Thả người!
Hậu Lãng Minh quát.
Tên Thánh Hoàng đỉnh phong cũng vì nể nang mà thôi, thực sợ Chu Thương chịu tội thêm, huống hồ hắn cảm thấy nữ nhân này cũng không thể làm được cái gì, bỏ qua thì bắt lại cũng chẳng khó khăn gì cả.
- Thả nàng!
Tên Thánh Hoàng đỉnh phong hạ lệnh.
Tên Thánh Hoàng bắt Cổ Đại cũng đành thả nàng ra..
Hậu Lãng Minh nhìn Cổ Đại nói:
- Cổ Đại thật sự xin lỗi, là ta hại ngươi, ngươi nên lập tức rời khỏi nơi này đi.
Cổ Đại nước mắt lưng tròng, lắc đầu nói:
- Không... Ta muốn lưu lại ở cùng với ngươi!
← Ch. 1931 | Ch. 1933 → |