← Ch.1950 | Ch.1952 → |
Nhưng mà Thủy Thần Tháp vẫn nặng nề đè ép Hỏa Kỳ Lân xuống dưới.
Oanh long!
Hỏa Kỳ Lân bị Thủy Thần Tháp trấn áp, nó thét lên đau đớn.
- Mộng... Mộng Kỳ chị dâu, ta... Ta là tử tử ah, ngươi phải nhớ rõ ta a, ta là nghĩa đệ của lão đại Lăng Tiếu mà!
Hỏa Kỳ Lân nhìn qua Mộng Nhiên kinh hô.
- Hắc hắc, nàng không phải là Mộng Kỳ, mà là Mộng Nhiên, là nữ nhân của Huyền Suất ta!
Huyền Suất đắc ý cười cười, hắn bay qua hướng Hỏa Kỳ Lân bên này, âm dương song kiếm cắm vào hai chân trước của Hỏa Kỳ Lân, ghìm chặt nó xuống đất.
Rống rống!
Hỏa Kỳ Lân vốn bị Thủy Thần Tháp đè lên, bây giờ bị song kiếm đâm vào hai chân, nó gào rú kinh thiên động địa, hỏa quang trên sừng bắn thẳng vào Huyền Suất.
Huyền Suất căn bản không thể nhanh chóng ngăn cản cường chiêu này, nhưng mà trong tay của hắn xuất hiện tấm chắn có hoa văn kỳ dị ngăn cản một kích này của Hỏa Kỳ Lân, hắn chỉ bị lui vài chục mét mà thôi.
Một kích của Hỏa Kỳ Lân có thể sánh bằng Thần Vương cao giai toàn lực xuất kích, bây giờ bị đối phương ngăn cản được, có thể thấy tấm chắn này phòng ngự kinh người thế nào.
- Thần thú Kỳ Lân, thần phục Huyền Suất ta đi, ta sẽ làm chủ nhân vĩ đại của ngươi, ngươi sẽ trở thành thần thú vĩ đại nhất!
Huyền Suất sử dụng lực lượng kỳ dị nào đó câu dẫn thần thú.
Vào lúc Hỏa Kỳ Lân sắp thất thần thần thì một tiếng quát từ xa truyền tới.
- Thần phục con mẹ ngươi, nhanh thả huynh đệ của ta ra, bằng không ta sẽ giết sạch các ngươi!
Huyền Suất thân là thiếu tông chủ Huyền Vũ tông và là yêu nghiệt chưa từng có, có được âm dương thể, hơn trăm tuổi đạt tới Thần Vương thấp giai, thiên phú tuyệt đối trác tuyệt.
Chiến lực của hắn không thua gì Thần Vương trung giai, hơn nữa còn là tuần thú sư, nhưng không tính là cao giai mà thôi.
Hỏa Kỳ Lân đã là trọng thương, lại bị Thủy Thần Tháp đè ép, bị thủy hỏa song kiếm ghìm chặt không thoát được, trên người lại bị thương máu tươi đầm đìa.
Có thể nói Hỏa Kỳ Lân tình huống không xong cực điểm, mà Huyền Suất mang theo âm thanh câu dẫn và đầy ngạo khí oai nghiêm, đồng thời phát ra hỏa diễm bổn nguyên, điểm này càng khiến nó thân cận.
Hắn cảm thấy Hỏa Kỳ Lân không cần thần phục hắn, chỉ cần sống chung hòa bình là đủ rồi.
Chỉ cần thật tình kết giao bằng hữu với nó, như vậy nó sẽ giúp hắn tất cả, hắn quá hiểu tập tính của linh thú.
Chỉ tiếc Hỏa Kỳ Lân là thần thú chân chính, nó căn bản không bị Huyền Suất hấp dẫn, bởi vì nó mất quá nhiều máu, dáng vẻ trở nên vô cùng mơ hồ mà thôi.
Nó nhìn qua phía Mộng Nhiên, nó không rõ Mộng Nhiên vì sao muốn bắt nó, nàng không phải nữ nhân của lão đại sao?
Mộng Nhiên tiếp xúc với ánh mắt thương cảm buồn bã của Hỏa Kỳ Lân thì sâu trong linh hồn thức hải biến hóa.
Từng ký ức đã sớm bị tiêu diệt lại xuất hiện trong đầu của nàng.
Nhưng mà đang bị lực lượng quỷ dị nào đó xóa bỏ, cường lực phong ấn nó lại.
Nhưng mà ngay sau đó một âm thanh mang theo long uy vang vọng bốn phía:
- Thần phục con mẹ ngươi, nhanh thả huynh đệ của ta ra, bằng không ta sẽ giết sạch các ngươi!
Bỗng dưng ỏ nơi xa có một thân ảnh vô cùng bá đạo bay tới.
Những thánh thú đang náo động lúc này yên tĩnh lại.
Mà đám Thần Vương cảm nhận được oai nghiêm, bọn họ cảm thấy lực lượng mênh mông đang áp trong lòng bọn họ, khiến bọn họ e sợ.
Một con cự long màu vàng lao qua, không khí bị cắt mở một đường.
Long thủ long khu hoàn mỹ bá đạo khiến tất cả Thần Vương đều phải thở dài.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chân long thần thú chân chính đấy.
Mà trên chân long này có một thân ảnh bất phàm bá đạo đang đứng, gương mặt của hắn anh tuấn phiêu dật, đôi mắt sáng ngời như sao, thân thể tráng kiện oai nghiêm, khí thế bá giả khiến cho người khác phục tùng.
Hắn đứng trên Kim Long càng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn cúng bái.
Hỏa Kỳ Lân bị trấn áp nhìn thấy thì mừng rỡ như điên.
- Rống, lão... Lão đại ngươi đến!
Mà Mộng Nhiên đang ngây ngốc đột nhiên nghe tiếng rống này, thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, ký ức trong thần hồn của nàng bây giờ đang tuôn ra như suối, lực lượng thần bí cũng không cách nào ngăn cản, trực tiếp bị trùng phá tất cả ngăn cản, cuối cùng khôi phục thanh minh.
- Nếu như ngươi thật thích ta, vậy ngươi nên dùng hành động chứng minh đi, nếu có một ngày ngươi có thể vượt qua ta, có lẽ... Ta thật sự sẽ cân nhắc ở cạnhngươi!
- Tử Thiên Tông sao? Ta sẽ đi!
- Mộng Kỳ, gả cho ta đi!
- Ai gả cho nam nhân phụ lòng như ngươi chứ!
- Ngươi không gả cũng phải gả, nếu có nam nhân nào dám động tâm tư với ngươi, ta sẽ giết hắn!
- Tiếu, vì sao ngươi lại đáp ứng nàng, chẳng lẽ ngươi không muốn ở cạnh ta sao?
- Vị tiền bối này đã muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi nên đáp ứng đi, thừa dịp tìm hiểu tình huống trung vực, ngày sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ không chia lìa.
- Thế nhưng mà... Lần sau gặp mặt là bao lâu?.
- Dùng không bao lâu, nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, chúng ta sẽ không xa nhau...
Từng lời thề, từng chấp thuận, từng cảnh không ngừng hiện ra trong lòng của nàng.
Trong đôi mắt dễ thương của nàng đầy nước mắt, nàng nhìn thấy thân ảnh kia và lẩm bẩm.
- Lăng... Lăng Tiếu, phu quân ta!
Lăng Tiếu tạm thời không chú ý tới Vân Mộng Kỳ, mà hứn tức giận nhìn qua Huyền Suất, hắn lại đau lòng vì Hỏa Kỳ Lân đang bị trấn áp, nó là bại gia tử không nghi ngờ, bởi vì bổn nguyên thân cận với nhau, bọn họ đã từng cùng chung hoạn nạn, cùng chia xẻ một khỏa thiên châu, hắn và nó có cảm giác huyết nhục tương liên.
Nó bị thương đại biểu cho hắn bị thương, nó là huynh đệ trọng yếu như tính mạng của hắn.
Ánh mắt tất cả mọi người chấn kinh, Lăng Tiếu cưỡi thập tam thái tử lao qua, mà thập tam thái tử muốn dùng long vĩ nện bay Thủy Thần Tháp.
- Chậm đã!
Lúc long vĩ quét qu Thủy Thàn Tháp, Lăng Tiếu dường như nghĩ tới cái gì đó và bảo nó duwgf.
Thập tam thái tử dừng lại, mà Lăng tiếp theo nhìn qua thân ảnh quen thuộc hắn tìm kiếm bao nhiêu năm qua, trên gương mặt mang theo thần thái vô cùng kích động kinh hô.
- Mộng... Mộng Kỳ, phải.. Phải ngươi không?
Con mắt của hắn mang theo hơi nước, hắn và nàng giống như đã chia ly vài vạn năm, lại giống như tràng cảnh mới gặp nhau ngỳ hôm qua, tất cả rõ ràng rành mạch như vừa diễn ra.
Gương mặt thanh thuần, xinh đẹp, hoàn mỹ như ngọc không nhiễm hạt bụi trần, đẹp không gì sánh kịp, điểm khác biệt duy nhất là giữa chân mày có thêm anh khí, dáng người càng thêm hoàn mỹ thành thục, thân thể đầy hương thơm khiến người ta dung nhập vào trong đó.
Lúc trước lời hứa ba năm năm năm sẽ tương kiến, thế nhưng mà... Hôm nay chớp mắt đã trôi qua hơn năm mươi năm, thời gian tăng lên gấp mười, hắn nhớ nàng tới mức sắp điên lên rồi!
Trời cũng có lòng thương! Trời xanh không phụ người có tâm!
Rốt cuộc hắn cũng tìm được nàng, khí tức quen thuộc này khiến hắn khẳng định đây là Mộng Kỳ, mà không phải là Mộng Nhiên!
Hắn quên đi Hỏa Kỳ Lân bị đè ép, thân hình của hắn như gió lao ra khỏi chân long, bay thẳng đến chỗ Vân Mộng Kỳ.
← Ch. 1950 | Ch. 1952 → |