← Ch.1968 | Ch.1970 → |
Mà Bất Tử Thụ trong thức lại Lăng Tiếu lại thuộc một trong cửu đại thần thụ, cho nên hắn mới có cách nghĩ này, xem có thể dùng nhánh cây đó làm tiễn vũ hay không
Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ một thoáng rồi biến mất, hắn thật muốn đánh chủ ý vào Bất Tử Thụ, dùng tính cách keo kiệt của tên kia, chỉ sợ sẽ cò kè mặc cả ah!
Cho nên, hắn suy nghĩ có nên nghĩ cách khác làm ra thần tiễn vũ hay không.
Dù sao trong tay Mạc Âm Ngưu cũng có không ít thần tài có thể chế tạo thần tiễn vũ, mặc dù không thể phát huy ra uy lực của Cổ Thần khí, nhưng lại có thể đạt tới uy lực của đỉnh cấp thần khí.
Làm xong tất cả, Lăng Tiếu liền dẫn Mạc Âm Ngưu ra động phủ, chuẩn bị mang theo Vân Mộng Kỳ, Bại Gia Tử cùng với Thập Tam thái tử rời khỏi Tà Nhai Cốc.
Vào lúc đó, từng tiếng xé gió từ xa cuốn tới, những khí thế đáng sợ kia đều là bỏ qua khoảng cách không gian, lập tức đã đến trước bọn người Lăng Tiếu.
Người tới rõ ràng là hơn hai mươi tên Thần Vương của Băng Đao Minh, dẫn đầu đúng là Băng Vô Cực, xem bộ dáng của bọn hắn chính là nhắm vào Mạc Âm Ngưu mà đến.
Bất quá bọn hắn cũng không lập tức động thủ, mà nhìn bọn người Lăng Tiếu, đã hiện lên vài phần kiêng kị.
Băng Vô Cực lộ vẻ âm hàn với Mạc Âm Ngưu, tiếp theo ánh mắt dừng lại ở trên người Lăng Tiếu chắp tay nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là trưởng lão Băng Vô Cực của Băng Đao Minh, người đứng phía sau ngươi chính là người Băng Đao Minh chúng ta muốn bắt, kính xin giao hắn cho chúng ta!
Băng Đao Minh là tồn tại ngang với Liên Hoa Giáo, gần với Huyền Vũ Môn, Băng Vô Cực tự báo tông môn, chính là hi vọng người trước mắt có thể kiêng kị vài phần, đừng xung đột với bọn họ.
Đối phương có Chân Long thần thú có thể biến hóa, nếu chọc giận đối phương, tiêu diệt toàn bộ bọn họ, vậy thì chết oan rồi.
Vốn bọn hắn không cách nào bắt được Hỗn Độn thần thú đã là tiền mất tật mang rồi, nếu ngay cả Bồ Đề Thần Cung của Mạc Âm Ngưu cũng không cách nào đạt được, vậy lần này t tổn thất lớn rồi.
- Băng Đao Minh? Là tiểu tông phái gì chưa nghe nói qua, còn có giờ hắn là người hầu của ta, ta không quản giữa các ngươi có gút mắc gì, nhưng đó đều là quá khứ rồi, ngươi hiểu ý của ta không?
Lăng Tiếu lộ ra thập phần kiêu ngạo nhìn Băng Vô Cực nói.
Lúc ở Tiêu gia Lăng Tiếu đã chém người Băng Đao Minh, hắn đối với Băng Đao Minh cũng không có hảo cảm gì cả.
Nếu không phải thấy đối phương nhiều người, hắn đã tiêu diệt toàn bộ rồi.
Trên thế giới này căn bản không có ai đúng ai sai, có chẳng chỉ là nắm đấm của ai lớn hơn, đủ cứng hơn thì sẽ là đạo lý.
Nếu không phải bọn hắn kiêng kị bên phía này có Chân Long thần thú, chỉ sợ bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện vậy rồi.
- Cái này... Điều này sao có thể, vị tiểu huynh đệ này ngươi nói đùa gì vậy!
Băng Vô Cực có chút giật mình nói.
- Sao hả? Ngươi vẫn không rõ lời của ta sao? Huyền Vũ Tông ta cũng không để vào mắt, huống chi Băng Đao Minh nho nhỏ ngươi, cút cho ta!
Lăng Tiếu khí phách lộ ra ngoài mà quát.
Người khác thích lấy thế đè người, hắn cũng muốn thử loại cảm giác 'trang Bức' áp người này là thế nào
.
Người Băng Đao Minh bị Lăng Tiếu quát như vậy, trên mặt nguyên một đám đều đỏ lên.
Người Băng Đao Minh bọn hắn ở Thiên Huyền Địa Vực nào từng bị quát như vậy, cho dù là Huyền Vũ Tông cũng phải cho bọn hắn vài phần mặt mũi a.
- Sao hả? Muốn cùng chúng ta động thủ sao? Thập tam đâu!
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, tiếp theo gọi Thập Tam thái tử ra khỏi hàng.
Thập Tam thái tử tiến lên trước một bước, cũng không nói cái gì, phát ra một tiếng long ngâm với đám người Băng Đao Minh.
Rống!
Long ngâm sóng âm đáng sợ chấn tới người Băng Đao Minh.
Nguyên một đám bị sóng âm chính diện trùng kích đến chấn cho bay ngược ra ngoài, chỉ có mấy người tu vị cao giai Thần Vương là lui lại mấy bước, nhưng màng tai cũng chảy đầy máu
Mà rất nhiều núi cao sau lưng bọn họ cũng bị chấn cho sụp đổ, có thể thấy một tiếng Long ngâm này của Thập Tam thái tử khủng bố cỡ nào rồi.
Băng Vô Cực đã sớm nhìn ra Thập Tam thái tử có lẽ chính là đầu Chân Long thần thú kia biến hóa, nhưng nghe một đạo sóng âm trùng kích này, hắn mới mới xác định được.
Hắn bị chấn cho lỗ tai chảy máu, đồng thời tâm tình cũng cực kỳ sợ hãi.
- Rút lui cho ta!
Băng Vô Cực nào còn gan khiếu chiến bọn người Lăng Tiếu, quát với mấy người phía sau mình một tiếng, liền lập tức chạy trốn.
Hắn cũng không dám ỷ vào nhiều người đi khiếu chiến v ới một đầu Chân Long thần thú còn cường đại hơn cả Hỗn Độn thần thú.
Bằng không chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Thập Tam thái tử muốn truy kích, lại bị Lăng Tiếu ngăn lại.
Hắn cũng không có thời gian đùa với bọn chúng, trước tiên vẫn nên quay về Liên Hoa Giáo rồi nói sau.
Chuyện giữa hắn cùng với Vân Mộng Kỳ cũng phải giải quyết nữa.
Hắn nhất định phải mang theo Vân Mộng Kỳ cùng quay về Thiên Long Địa Vực, hắn cũng không muốn sẽ tách ra với Vân Mộng Kỳ.
Chỉ là thân phận Vân Mộng Kỳ có chút phức tạp, muốn Liên Hoa Giáo thả người cũng không phải đơn giản như vậy.
Trên đường phản hồi Liên Hoa Giáo, Lăng Tiếu bảo Ngọc Nhu Phỉ đi ra làm quen với Vân Mộng Kỳ.
Ngọc Nhu Phỉ sớm đã biết rõ sự tồn tại của Vân Mộng Kỳ, nàng cảm thấy nữ nhân có thể khiến Lăng Tiếu nhớ mãi không quên khẳng định phi thường xinh đẹp xuất sắc, nhưng sau khi gặp gỡ Vân Mộng Kỳ, vẫn cảm thấy Vân Mộng Kỳ còn hoàn mỹ hơn cả Lăng Tiếu hình dung, quả thực là bất luận nam nhân nào thấy qua đều sẽ không cầm lòng được mà thích nàng, mà bất kỳ nữ nhân nào thấy nàng đều sẽ sinh ra cảm giác tự ti.
Mà Lăng Tiếu lúc trước cũng nói qua với Vân Mộng Kỳ bên cạnh hắn đã có không ít nữ nhân, Ngọc Nhu Phỉ là một trong đó.
Vân Mộng Kỳ nhìn thấy Ngọc Nhu Phỉ cũng bị bộ dáng thùy mị và dáng người hấp dẫn của nàng chấn kinh, trong lòng nàng thầm khen:
- Tốt cho một tỷ tỷ xinh đẹp, khó trách có thể khiến Tiếu say mê!
Hai nữ đều yêu Lăng Tiếu, các nàng lần đầu gặp mặt tự nhiên sẽ không khiến Lăng Tiếu khó xử, đều rất tự nhiên ở cùng một chỗ, cuối cùng lại xưng hô tỷ muội với nhau.
Lăng Tiếu mới đầu là sợ Vân Mộng Kỳ không cách nào hợp với nữ nhân ở bên cạnh hắn.
Bởi vì Lăng Tiếu hiểu rõ cô nàng này nhìn như rất dễ nói, nhưng mà đáy lòng lại là một người vô cùng kiêu ngạo.
Hôm nay xem ra giữa bọn họ phân ly mấy chục năm, tình ý hết thảy đã là đầy đủ để san bằng bất kỳ trở ngại nào rồi.
Lăng Tiếu bây giờ cân nhắc duy nhất chính là nên thuyết phục Liên Hoa giáo như thế nào mà thôi.
Lấy hiệu quả lúc trước ở một tháng kia hắn ở Liên Hoa giáo liên tục luyện chế thần đan, đương kim Liên Hoa giáo giáo chủ khẳng định là dễ dàng giải quyết, chỗ mấu chốt vẫn là lão giáo chủ của Liên Hoa giáo, cũng chính là sư phụ của Vân Mộng Kỳ.
← Ch. 1968 | Ch. 1970 → |