← Ch.1985 | Ch.1987 → |
Nhưng mà hai người bọn họ đồng dạng là bại rất thảm.
Chỉ bất quá trong ba chiêu bọn họ liền không có bất kỳ lực chiến đấu nào nữa rồi.
Lăng Tiếu tựa hồ như một tôn chiến thần oai nghiêm đứng ở chỗ đó, để người không dám nhìn thẳng!
- Xem ra trừ ta đi lên thì không ai có thể áp được hắn rồi!
Niếp Đao sâu kín mà nói một tiếng, rốt cuộc không đợi Tuân Quân nói chuyện liền hướng về phía trên lôi đài lướt tới.
Bởi vì chỉ còn một danh ngạch nữa, nếu như hắn không thượng tràng vậy cũng sẽ không có người tiếp tục thượng tràng rồi.
Để Lăng Tiếu lớn lối lâu như vậy cũng là lúc kết thúc tràng đùa bỡn này rồi!
Niếp Đao rốt cuộc thượng tràng rồi!
Ở sau khi Lăng Tiếu liên tục chiến hai mươi tám trận, chiến thắng hai mươi chín người, hắn rốt cuộc phải thượng tràng.
Có thể nói lúc trước hắn không đếm xỉa đến Lăng Tiếu mà bây giờ lại là bị Lăng Tiếu bức đến thượng tràng, có một chút ý tứ trước sau mâu thuẫn.
- Ta thừa nhận ngươi có tư cách để cho ta xuất thủ!
Niếp Đao bình tĩnh mà nhìn Lăng Tiếu nói, ngừng một chút hắn lại nói:
- Người trẻ tuổi xuất sắc giống như ngươi ta thật không đành lòng đem ngươi hủy đi, đi theo ta đi, ta tin tưởng đây là quyết định sáng suốt nhất của ngươi!
Thần sắc của Lăng Tiếu hơi cứng lại, tiếp theo lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc đối với trưởng lão trọng tài nói:
- Trưởng lão ngươi nhận ra hắn sao? Chẳng lẽ hắn là môn chủ của chúng ta, lại để cho ta đi theo hắn? Hoặc là hắn có bệnh hồ ngôn loạn ngữ đi?
Dáng vẻ của Lăng Tiếu rất là vô tội, tựa hồ thật sự không nhận ra Niếp Đao!
Mà hắn xác thật không nhận thức Niếp Đao, bởi vì lúc trước hắn đi tới muốn nhận thức nhân gia thì nhân gia căn bản không để ý đến hắn.
Cho nên hắn bây giờ xác thật không nhận thức người này, chỉ bất quá là nhớ kỹ người này mà thôi!
Đương nhiên Lăng Tiếu nhớ kỹ hắn chính là bởi vì bản thân Lăng Tiếu là một người thù dai.
Ai đắc tội với hắn, hắn nhất định phụng hoàn lại gấp mười!
Mà hài tử Niếp Đao đang thương này không nghi ngờ là đang bị ngôn ngữ sắc bén của Lăng Tiếu lăng nhục, mà không biết nên phản bác như thế nào!
Muốn nhân gia đi theo ngươi, chẳng lẽ ngươi là môn chủ sao?
Xác thật ở bên trong Thiên Long môn chỉ có môn chủ mới là đương gia lớn nhất chỗ này, mọi người đều coi như là đang đi theo hắn, nghe theo sắp xếp của hắn mới đúng.
Niếp Đao nói ra như vậy không nghi ngờ là đang tuyên thệ ngươi chính là môn chủ của Thiên Long môn hiện tại sao?
Niếp Đao tự nhiên là không dám thừa nhận một điểm này, ít nhất bây giờ hắn không thể thừa nhận.
Niếp Đao xanh mặt rồi, người của Thần thể phái ở dưới tràng đều là xanh mặt rồi.
Lời này của Lăng Tiếu đơn giản là quá khi phụ người!
Niếp Đao nhẹ hít một hơi nói:
- Ngươi rất biết nói chuyện, nhưng mà như vậy sẽ để cho ngươi giao ra đại giới càng nhiều!
Lăng Tiếu bĩu môi nói:
- Ít nói lung tung đi, mau báo tên lên, đây là một danh ngạch cuối cùng rồi, chớ làm mất thời gian của mọi người, nếu như ngươi là nói lời thừa, làm phiền ngươi đi xuống dưới mà nói đi, bổn Thần sư không có thời gian để ý đến ngươi, ta còn phải đợi đánh xong để kết thúc công việc mà nghỉ ngơi!
Lần này Niếp Đao rất là thức thời mà im lặng, hắn sợ lại tiếp tục nói, chính mình còn chưa đánh với Lăng Tiếu đã điên lên rồi.
- Muốn đánh liền báo tên lên, không báo liền cút xuống!
Lăng Tiếu thấy Niếp Đao im lặng mà không nói, lập tức lại lên tiếng quát trách nói.
- Nhớ lấy ta gọi là Niếp Đao, hôm nay người bại là ngươi!
Niếp Đao nhăn nhẹ lông mày một chút đáp.
- Rất nhiều người đều đã nói những lời này, nhưng mà ta vẫn hảo hảo đứng ở đây!
Lăng Tiếu khinh miệt mà nói một tiếng, sau đó đối với trọng tài trưởng lão kia nói:
- Có thể bắt đầu!
Sau khi thanh âm của trọng tài vừa dứt, chiến đấu lại không giống như ngày thường là lập tức bắt đầu tiến công.
Hai người chỉ là đối mặt mà đứng, ai cũng không xuất thủ, phảng phất lâm vào trong đối mắt không giới hạn.
Hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, trong mắt của riêng mình chỉ có đối thủ, lại không có vật khác!
Người ở xung quanh tất cả đều an tĩnh lại, không có bất kỳ người nào phát ra nửa điểm âm thanh.
Một cái thời thần! Hai cái thời thần! Lúc đến cái thời thần thứ ba rốt cuộc có động tĩnh rồi!
Phanh phanh!
Ở trong không gian giữa hai người bạo liệt lên, phát ra tiếng trầm muộn liên tục.
Cuối cùng hai người cùng trong lúc nhất thời lui về phía sau hai ước, tựa hồ lần đầu tiên giao phong hai người đều là ngang tài ngang sức!
Người bình thường căn bản nhìn không ra là vừa mới rồi bọn họ giao thủ như thế nào, nhưng mà người có nhãn giới chân chính sẽ biết được hai người bọn họ vừa mới rồi đã dùng ý niệm bắt đầu giao chiến.
Chỉ bất quá là còn chưa phân ra thắng bại mà thôi!
- Rất mạnh, bất quá hẳn là lão gia hỏa đi!
Lăng Tiếu thầm nghĩ ở trong lòng.
Lần đầu nếm thử, hắn tựa hồ có thể phát hiện được Niếp Đao là một cái đoạt thể trọng tu giả.
Mà Niếp Đao cũng hiểu rõ được Lăng Tiếu so với trong tưởng tượng của hắn còn phải cường đại hơn không ít, là một đối thủ đang giá hắn chân chính nhìn thẳng.
- Làm nóng người đã xong, bây giờ liền bắt đầu đi!
Niếp Đao sâu kín mà nói một tiếng, hai bàn tay hắn giơ lên, hai thanh hỏa diễm đao trong nháy mắt ở trong lòng bàn tay của hắn ngưng kết mà thành!
Hỏa Diễm đao dị thường linh động lại rất chân thật, nó là một loại bổn nguyên thiên hỏa ngưng tụ àm thành, Thần thể bình thường dính vào đều khó ở trong lúc nhất thời đem nó khu trục ra ngoài thân thể.
Si mị thiên châu ở trong thức hải của Lăng Tiếu có dấu hiệu động đậy, nhưng mà bị hắn cường hành áp chế xuống an tĩnh.
Niếp Đao xuất thủ, hắn lấy chưởng hóa đao, mang theo cảnh giới đao pháp giảo phó đến trên tỷ võ tràng đều là đao mang đầy trời, một mảnh đỏ rực, đem nhiệt độ tăng lên rất nhiều.
Bá bá!
Vô số đao kình xoay tròn càng không ngừng thổi quét, đem hết thảy không khí ở chỗ này đều cắt thành hư vô.
Đao mang chưa tới lại đã cắt đến thân thể lạnh lẽo rồi!
Lực lượng một chiêu này của Niếp Đao đã là đạt tới độ siêu phàm, tuyệt đối không phải là trung cấp Thần Vương bình thường có thể tiếp được.
Lăng Tiếu cười lạnh một chút nói:
- Vừa mới rồi ở trong ý niệm, chiêu này của ngươi đã bị ta phá rồi!
Khi thanh âm của hắn vừa dứt, Lăng Tiếu song quyền hóa thành vẻ đỏ bừng, từng cái quyền mang càng không ngừng oanh ra, mỗi một quyền đều mang theo quyền ý cuồn cuộn đem chút ít đao mang kia đập thành phấn toái.
Oanh long oanh long!
Đao liệt quyền toái, rất nhiều hỏa diễm hừng hực càng không ngừng văng tung tóe ra!
Lúc này Niếp Đao thừa dịp nhập vào bên trong những hỏa diễm này, bước ra thân pháp cảnh giới hướng về phía Lăng Tiếu giết tới.
Hắn là Phong Hỏa song trọng thuộc tính đồng tu, hơn nữa trải qua hai thế làm người đã đem ý cảnh lĩnh ngộ đến cảnh giới thâm tầng.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà bắn bách chiến bách thắng!
← Ch. 1985 | Ch. 1987 → |