Vay nóng Tima

Truyện:Thần Khống Thiên Hạ - Chương 0301

Thần Khống Thiên Hạ
Trọn bộ 2767 chương
Chương 0301: Phệ Huyết Ma Đao (2)​
0.00
(0 votes)


Chương (1-2767)

Siêu sale Lazada


- Hừ, các ngươi trốn được không?

Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, nhướng mày, tụ hình châm liền đâm về phía tinh thần thức hải mấy người này.

Ah ah ah!

Ba tiếng kêu thảm thiết cơ hồ đồng thời vang lên.

Trước khi đến Tử Thiên Tông, Lăng Tiếu vì luyện chế tam phẩm đan dược, lợi dụng tinh thần lực phân cách thú đan, đối với "Khống Kỹ" đã nắm giữ được sơ bộ, có thể đồng thời phân tâm vài loại, đồng thời châm thương thức hải ba người.

Bất quá cũng vì vậy nên tinh thần lực Lăng Tiếu tiêu hao cực lớn, may mắn hắn vừa đột phá cao giai Huyền Sĩ không lâu, thức hải cũng đã được mở rộng, bằng không hắn đã lập tức thoát hư ngất đi rồi.

Phải biết rằng lợi dụng tinh thần lực công kích so với trực tiếp lợi dụng huyền lực công kích còn hao tổn hơn nhiều lắm.

Cũng may mắn là tinh thần thức hải của Lăng Tiếu khá lớn, tinh thần lực đủ mạnh, bằng không hắn cũng không làm được thế rồi.

- Thu điểm tích lũy của bọn hắn.

Lăng Tiếu thần sắc hơi có chút tái nhợt, nói với Võ Tư Tuyết và Hoa Hiểu Quế.

Dứt lời, hắn cũng không để ý tới hai người nữa, lập tức ngồi xuống khôi phục tinh thần lực.

《 Khống Thần Quyết 》 diệu dụng vô cùng, là bí pháp công kích tinh thần thế gian hiếm thấy, năng lực khôi phục của nó cũng đặc biệt nhanh..

Lăng Tiếu chỉ tốn hơn nửa canh giờ, tinh thần lực đã khôi phục hơn phân nửa.

Lúc hắn mở to mắt ra lại hiện phát Võ Tư Tuyết và Hoa Hiểu Quế đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ kinh ngạc theo dõi hắn.

Lăng Tiếu sờ sờ mặt, phi thường rắm thí nói:

- Chẳng lẽ bản thiếu gia lại trở nên quá mức đẹp trai rồi sao?

- Oa, lão đại ngươi thật sự rất đẹp trai, ngươi làm sao khiến bọn hắn mất đi sức chiến đấu thế?

Hoa Hiểu Quế sùng bái khen.

Võ Tư Tuyết thì hơi trầm mặc, không nói gì, trong nội tâm tựa hồ còn có gì đó không bỏ xuống được..

- Ngươi không cần sùng bái ca, ca chỉ là truyền thuyết.

Lăng Tiếu đứng lên trêu ghẹo nói, tiếp theo đi qua cầm chuôi Phệ Huyết Ma Đao kia lên.

Trong lúc nhất thời, trên chuôi đao liền truyền đến một hồi khí tức tà ác, tựa hồ muốn chui vào trong cơ thể Lăng Tiếu vậy.

- Thực tà môn.

Lăng Tiếu tranh thủ thời gian bảo vệ chặt tâm thần, vận kình chống cự khí tức tà ác kia.

- Chuôi Phệ Huyết Ma Đao này là một vị lão tổ tông của Hạ gia thu hoạch được trong một lần ra ngoài du lịch, nghe nói lúc đó chỉ là tam giai đê giai, chỉ là về sau lão tổ tông Hạ gia không ngừng mà dùng máu nuôi nấng, chuôi Ma Đao này rõ ràng có thể tự động thăng cấp, chỉ là không biết thế nào thanh huyền khí này lại truyền cho Hạ Hậu Sử, có thể là Hạ gia đặc biệt coi trọng hắn, đương nhiên Hạ Hậu Sử cũng là tăng tôn tử dòng chính của vị kia lão tổ tông kia.

Võ Tư Tuyết ở một bên giải thích nói.

- Rõ ràng có thể tự động thăng cấp, cái này... Thật bất khả tư nghị.

Lăng Tiếu vẫn là lần đầu nghe nói huyền khí có công năng này.

- Cái này cũng không có gì thần kỳ cả, nghe nói vào thời xa xưa, một ít kiếm giả lợi hại lợi dụng máu tươi của mình dưỡng kiếm, về sau khiến kiếm khí của mình đạt tới Thông Linh chi cảnh, cũng chính là Linh Khí trong truyền thuyết.

Võ Tư Tuyết đến từ đại thành, đối với một ít bí văn vẫn có hiểu rõ nhất định.

- Thì ra là thế, đao này ta thu.

Lăng Tiếu nhẹ gật đầu, tiếp theo thu chuôi Phệ Huyết Ma Đao kia vào trong Không Gian Giới.

- Ta thấy vẫn nên trả lại cho hắn đi, bằng không bị lão tổ tông Hạ gia biết được, chỉ sợ...

Võ Tư Tuyết khuyên.

- Không có việc gì, hắn không biết là ta làm đâu.

Lăng Tiếu nói một tiếng, tiếp theo đi đến bên cạnh Hạ Hậu Sử đã ngất đi, tìm ra ngọc đồng của hắn rồi bóp nát đi.

Lăng Tiếu làm như vậy coi như đã tận tình, bằng không để mấy người bọn hắn nằm ở chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị linh thú phân thây thôi.

- Đi thôi, tin tưởng điểm tích lũy của bọn họ cũng đủ cho các ngươi trở thành ngoại môn đệ tử.

Lăng Tiếu hô lên với hai người.

Hai người nhẹ gật đầu, liền đuổi theo bước chân Lăng Tiếu rời đi.

Cũng không lâu lắm, trên không trung nơi trước kia liền xuất hiện vài đầu Thanh Phong Hạc, chấp sự cứu viện đã tới rồi.

Mạc Khắc từ trên Thanh Phong Hạc nhảy xuống, dò xét tkhí tức mấy người một chút, phát hiện đều không chết thì mới thở dài một hơi

- Chỉ hôn mê bất tỉnh thôi, đều mang về đi.

Mạc Khắc nói với mấy chấp sự khác một tiếng, mỗi người khiêng một người liền rời đi.

Bọn hắn cũng không biết người được cứu về mỗi người đều đã biến thành ngu ngốc hoặc nhược trí cả rồi.

Ở Võ Minh Thành, trong một vùng núi đẹp và tĩnh mịch.

Trong một động tphur, một đạo nhân ảnh xếp bằng trên giường đá.

Người này dáng người gầy yếu, mặt xương gầy, cặp mắt lõm sâu, toàn thân không có chút khí tức, ngồi yên tĩnh tọa như người chết vậy.

Bỗng nhiên, hắn chậm rãi mở đôi mắt âm u ra, hai đạo tinh mang lóe ra năng lượng như thực chất.

- Khí tức Ma Đao rõ ràng không thấy nữa!

Lão giả phát ra thanh âm khàn khàn tức giận nói.

Tiếp theo, hắn từ trong động phủ nhanh chóng bắn ra, tốc độ nhanh như quỷ mị, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, liền biến mất trong động phủ.

Trong một tòa đại viện hùng vĩ phong cách cổ xưa, một lão giả tuổi trên năm mươi đang cầm một quyển sách đọc lấy.

Người này chính là đương đại gia chủ của, Hạ Quý Đức.

Đột nhiên, truyền đến một hồi liệt phong, đại môn bỗng nhiên bị đánh tan.

- Ai?

Lão giả kia lập tức kinh hô lên.

Một đạo thân ảnh quỷ mị dừng lại ở trước người hắn.

Hạ Quý Đức thấy rõ người tới, lập tức cuống quít hành lễ nói:

- Bái kiến gia gia!

Người này chính là lão giả ngồi trong hang động lúc nãy.

- Phệ Huyết Ma Đao đâu rồi?

Lão giả kia chất vấn nói.

Hạ Quý Đức trong nội tâm hoảng hốt, có chút cà lăm đáp:

- Ở... Ở trong tàng khí thất...

BA~!

Trong đôi mắt lão giả hiện lên vẻ giận dữ, trong tay vung lên, cái bàn ở phụ cận lập tức bị chấn cho chia năm xẻ bảy.

- Ngươi còn lừa gạt ta đến khi nào?

Lão giả âm trầm nói.

Hạ Quý Đức hoảng hốt, lúc này mới quỳ xuống trước mặt lão giả, cầu khẩn nói:

- Gia gia thứ tội, ta... Ta đã tự làm chủ ban thưởng cho Hậu Sử rồi, hắn được Tử Thiên Tông chọn lựa đi tranh cử ngoại môn đệ tử, cho nên...

- Hỗn đãn!

Lão giả lại nổi giận mắng, tiếp theo trừng mắt nói với Hạ Quý Đức:

- Ngươi đứa nhỏ này sao lại hồ đồ như thế, Phệ Huyết Ma Đao tuy rằng bất phàm, nhưng người không phải hắc ám thuộc tính sử dụng sẽ bị nó làm mất bản tâm, khiến cho cuối cùng đọa nhập ma đạo hậu quả không thể lường được, lúc trước không phải ta đã hạ cấm lệnh không cho bất cứ kẻ nào sử dụng thanh Ma Đao này sao? Vì sao ngươi lại không nghe.

- Hài nhi biết tội, ta... Ta sẽ phái người đi Tử Thiên Tông mang Ma Đao về.

Hạ Quý Đức dập đầu nói.

- Đã muộn, chỉ sợ Ma Đao đã đổi chủ rồi.

Lão giả nặng nề thở dài nói.

- Cái gì!

Hạ Quý Đức lúc này càng thêm kinh hoảng.

...

Ở bên ngoài Tử Phong Cốc, thời gian một tháng đã đến!

Một chỗ cắm trại bên ngoài cốc, mười một gã chấp sự phân biệt chờ mọi người trở về.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2767)