← Ch.091 | Ch.093 → |
Thần Nam múa đao xông lên phía trước, vừa xông vào trong đám binh lính là dấy lên cơn sóng máu.
Những người binh sỹ bình thường làm sao có thể chống lại được Thần Nam khi đã nghịch chuyển huyền công. Lúc đầu hắn chỉ là một đao chém một người nhưng sau đó nhìn thấy những binh lính này vẫn cứng đầu xông lên, đao pháp của hắn lập tức trở nên tàn nhẫn hung bạo, mạnh mẽ hơn, cứ mỗi lần chém ra là bốn năm cái đầu người rơi xuống.
Lúc Thần Nam xông vào đám người, những xác chết nằm rạp phía sau lưng hắn. Trong số một trăm người thì một nửa đều đã chết mất mạng. Trên mặt đất máu tuôn xối xả, máu bốc hơi lên mù mịt, cả quảng trường là mùi máu tanh ngòm. Tóc Thần Nam đều đã nhuộm thành màu máu đỏ tươi, khi hắn chém đầu vô số những tia máu từ trên không trung xối xuống, lúc này hắn giống như một con ma khát máu.
Trên người Thần Hi sớm đã nhuốm đầy máu tươi, cô bé run lên trong lòng Thần Nam. Thần Nam cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra mắt cô bé không ngừng máy động.
"Thần Hi không được mở mắt! Lúc này nhất định phải nghe lời ca ca!" Thần Nam ra lệnh.
"Dạ!" Thần Hi lí nhí đáp.
Thần Nam tay cầm đao lại tiếp tục xông lên phía trước. Lúc này ba tên công tử quý tộc đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, đối diện với Thần Nam giống như một con ác quỷ, bọn chúng đã sợ tới vỡ mật. Ba tên chia làm ba hướng kinh hoàng bỏ chạy.
Viên tướng trẻ tuổi lại lệnh cho quân binh xông lên trước, ngăn cản Thần Nam, nhưng lúc này tất cả binh sĩ trong lòng đều sợ hãi. Mặc dù bị ép xông lên nhưng không có một tên nào dám ra tay.
Thần Nam cười ha hả, tung người nhảy lên, bay ngang ra xa năm trượng, vượt qua đám binh sỹ đang ngăn cản hắn, đuổi theo một tên công tử quý tộc. Hắn cười nhạt nói: "Hôm nay cho dù lão thiên vương tới cũng không thể bảo vệ tính mệnh của ngươi!"
Lời nói cuồng ngạo lạnh lùng không chỉ khiến cho tất cả đám binh sỹ cảm thấy khiếp đảm mà còn khiến cho tất cả những người tu luyện đứng xem trận chiến cũng phải sợ hãi.
Lúc này Long Vũ đã xông qua sự cản trở của đám binh sỹ tới trước mặt viên tướng trẻ kia nói nhỏ với hắn ta điều gì đó. Viên tướng trẻ trước mặt Long Vũ mặc dù không mang bộ dạng cung kính nhưng cũng tỏ ra lễ độ.
"Ta xem ngươi chạy tới đâu?" Thần Nam còn chỉ cách tên công tử quý tộc có ba trượng. Tên công tử quý tộc sợ tới kinh hồn bạt vía, hắn vội vàng chạy vào trong đám binh sỹ. Hắn ta vừa chạy vừa thét lên: "Mau bảo vệ bản công tử! Kẻ nào làm bị thương hắn sau này bản công tử sẽ thưởng vạn lạng vàng."
Trọng thưởng ban ra tất sẽ có kẻ dũng phu lĩnh mệnh. Không ít binh sỹ xông tới phía Thần Nam. Nhưng như vậy cũng làm sao có thể ngăn cản được mãnh hổ. Trường đao trong tay Thần Nam chém xuống mạnh mẽ, vô số đầu người lăn lông lốc trên mặt đất. Rõ ràng là cuộc chém giết đơn phương.
Tên công tử quý tộc và Thần Nam rượt đuổi trong đám hai nghìn quân lính. Lúc này Thần Nam đã chém chết không biết bao nhiêu người.
"Cho dù là thiên binh vạn mã ở trước mặt ta, cũng không thể ngăn ta giết ngươi!" Lúc nói câu nói này Thần Nam đã đuổi tới sau lưng tên công tử quý tộc kia, giọng nói sắc lạnh giống như tới từ địa phủ u tối. Hắn chém mạnh một đao ra phía trước, vào lưng tên công tử quý tộc kia. Lưỡi đao cắm vào trong xương của gã khiến hắn đau đớn nát tim gan kêu lên thảm thiết.
Thần Nam dưới sự chú ý của hàng nghìn quân binh, nhấc tung gã ta lên không trung, sau đó tay giơ lên chém xuống biến hắn đứt thành hai đoạn, máu phun xối xả.
Giờ này khắc này, Long Vũ và viên tướng trẻ kia đều phẫn nộ nhìn Thần Nam. Hai tên công tử quý tộc cũng đang đứng cạnh bọn họ. Từ thái độ của hai kẻ đó có thể thấy rằng chúng có chút kiêng nể Long Vũ.
Thần Nam nhận thấy thân phận của Long Vũ tại Tấn quốc cũng không phải là tầm thường, ít nhất cũng không kém hơn so với mấy tên quý tộc công tử kia.
Lúc này thần thái của Long Vũ khác xa so với ngày thường. Nàng ta tỏ ra đoan trang vô cùng. Nàng ta nghiêm mặt nói với Thần Nam: "Thần công tử xin hay bình tĩnh, đừng quá xúc động! Hãy cất trường đao trong tay đi, lại đây nói chuyện!"
Thần Nam không đáp lại, đeo trường đao vào lưng, bước nhanh về phía trước. Nhìn thấy Thần Nam lại gần, hai tên công tử quý tộc kia tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Thần Nam đứng lặng yên trước mặt bốn người, trên mặt không bộc lộ chút tình cảm gì nhìn bốn bọn họ.
Viên chỉ huy vô cùng phẫn nộ. Hôm nay thủ hạ của hắn ta tử thương hơn trăm người. Hắn ta lạnh lùng nói với Thần Nam: "Ngươi tại sao lại tới đô thành Tấn quốc hành hung trên phố, hơn nữa lại chống lại luật pháp giết vô số quân binh. Ngươi có biết đó lại đại tội giết cả gia tộc không?"
Đột nhiên Thần Nam nhanh như chớp rút trường đao từ sau lưng ra. Một đạo điểu quang đột nhiên xuất hiện, lưỡi đao lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt cắm vào ngực một tên quý tộc công tử. Tiếp theo hắn không rút đao ra khỏi người tên công tử quý tộc mà liên tiếp vung xác hắn lên, chém mạnh xuống đầu tên công tử quý tộc còn lại. Tên công tử quý tộc bị nhấc lên dường như lưng bị chặt. Tên công tử còn lại thì bị chém bay đi nửa cái đầu.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Mọi người đều không ngờ rằng có thể ra một biến cố đáng sợ như vậy. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai tên công tử quý tộc đã bị Thần Nam giết chết, xác còn nằm dưới chân hắn.
Hành động này của Thần Nam diễn ra ngay trước mắt của quân đội Tấn quốc khiến cho viên tướng trẻ kia vô cũng phẫn nộ. Hắn ta nhanh chóng lùi lại mười mấy bước, sau đó thét lớn: "Tất cả mọi người xông lên, bắt lấy hắn cho ta. Nhất định không được để tên hung đồ này chạy thoát."
Hai nghìn quân binh vây chặt lại, nhưng không một ai dám xông lên phía trước. Một người uy hiếp cả nghìn người, điều này khiến viên tướng trẻ vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn cũng không có cách nào để hạ lệnh cho đám binh sĩ này xông lên được.
Long Vũ kinh ngạc vô cùng. Nàng không thể tin Thần Nam trước mắt chính là người nàng quen, người luôn luôn tươi cười tinh nghịch, thích trêu đùa. Thần Nam ở ngay trước mặt nàng, đã cầm đao giết người, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho nàng cảm thấy thật xa lạ...
Thần Nam từ khi nghịch chuyển thần công, trong lòng liền nổi cơn sát khí, tuy nhiên trong đầu hắn thì vô cùng tỉnh táo. Tình thế trước mắt hắn nắm rõ trong lòng bàn tay và cũng biết hậu quả của những việc mà hắn đã làm.
Trong ranh giới của thiện ác, khi cánh cửa thiện trong tim một người đóng lại, thì cánh cửa ác liền mở ra. Trong lúc này trong lòng Thần Nam xuất hiện một cảm giác lạ. Huyền công gia truyền sao lại quái dị như vậy. Sau khi huyền công nghịch chuyển khiến cho hắn thích chém giết, rốt cuộc là con người chế ngự huyền công hay là huyền công chế ngự con người?
← Ch. 091 | Ch. 093 → |