← Ch.018 | Ch.020 → |
Trường thương được bắn ra từ hậu nghệ cung phóng xuyên qua mắt trái của cự long, xuyên qua cả trán, vết thương trí mạng đó đã khiến cự long chết tức khắc ngay tại đường trường.
Long kị sĩ cùng cự long cùng lúc rơi xuống mặt đất, may mà có cự long ở dưới làm chổ đệm, nên tính mệnh hắn cũng không đến nỗi nguy hiểm nhưng cũng đã bị trọng thương khiến hắn hôn mê ngay lập tức.
Chúng nhân quan chiến sau một lúc chấn kinh, liền phát ra một tràng hoan hô chấn động đất trời.
Vào lúc chúng nhân đang hoan hô, ở sâu trong hoàng cung, huyền tổ hoàng đế tức thị là lão nhân đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, ngữa mặt lên trời tán thán:" quả nhiên đúng như ta sở liệu.... . chính thực là khiến người không thể tin được.
Trải qua trận chiến ở hoàng cung, Thần Nam danh động Sở quốc, ngay sau đó tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp đại lục, đại bộ phận tu luyện giả đều biết rằng tại Sở quốc có một người thanh niên loan cung xạ thiên long(giương cung bắn hạ thiên long), Thần Nam nhất chiến thành danh.
Kể từ ngày đó, số người ra vào kì sĩ phủ tấp nập không ngừng, võ quan trong triều, cao thủ trong quân đội, đều đến bái phỏng Thần nam, thậm chỉ có không ít người đến cửa cầu thân.
Sau khi Thần Nam khiến long kị sĩ đại bại, địa vị của kì sĩ phủ lại lần nữa được nâng cao, mỗi một vị kì sĩ đều được mọi người bội phần tôn kính. Điều này khiến làn gió tu luyện trong Sở quốc đại thịnh.
Phía trong hoàng cung Sở quốc, hoàng đế Sở Hãn cùng trưởng công chúa Sở Nguyệt chính thực đang mật nghị
Sở Hãn nói:"Ba vị long kị sĩ đó đã trở lại Thiên Dương quốc chưa?"
Sở Nguyệt nói:"Bẩm rồi, chính đang trên đường trở về."
Sở Hãn than thở:"Ba vị đó đều là thanh niên tuấn kiệt, đều là những bậc kì tài khó có được, đáng tiếc lại không phải là người của Sở quốc ta, cho nên ta quyết không cho bọn họ đi về nơi ấy được, bằng không hai mươi năm sau Thiên Dương quốc sẽ lại có thể sản sinh ra nhiều hơn ba vị tuyệt thế cao thủ."
Sở Nguyệt cười nói:"Phụ hoàng suy nghĩ rất đúng, con đã cho phi cáp truyền thư, khi bọn ho quay về đến biên cảnh thiên dương quốc, thì đó cũng là ngày mệnh chung của bọn họ.
Sở Hãn gật đầu nói:"Bọn họ đều bị trọng thương trong người, việc đó lại càng dễ xử lý, bất quá sự việc của gã Thần Nam mới tương đối phiền phức a!"
Sở Nguyệt chau mày nói:"phụ hoàng, chúng ta trước buổi thọ yến đã đem Nạp Lan Nhược Thủy ban hôn cho Tư Mã Lăng Không, phải chăng có phần cẩu thả quá không? Thần Nam nếu như sau khi biết được sự việt này ắt hẳn trong tâm sẽ sinh oán phẫn."
Sở Hãn nói:" Ta chỉ nghĩ hắn chỉ có thể giải khai hậu nghệ cung mà thôi, ai có thể ngờ rằng hắn lại là một tam cấp võ giả đã đạt đến cảnh giới kiếm khí xuất thể chứ?"
Sở Nguyệt nói:"Hôm qua con đã đến hỏi thăm một số kì sĩ có tu vi cao thâm trong kì sĩ phù, bọn họ quả quyết rằng Thần Nam rất có tiềm chất, nếu như thêm thời gian vị tất đã không thể vượt qua được cả Gia Cát Thừa Phong tiền bối."
Sở Hãn ca thán:"Chỉ qua vài ngày nữa là tới ngày đại hôn của Tư Mã Lăng Không, đến lúc đó Thần Nam nếu như không chịu được sự đả kích, việc đó thật sự bất diệu mà! Nói không chừng hắn sẽ bội phản rời khỏi đại Sở, lánh đến một nước khác, Sở quốc ta chẳng những tổn thất đi một vị kì tài, mà còn gây cho Sở quốc ta sự nhạo báng."
Sở Nguyệt nói:" đã như vậy hiện tại cần khẩn trương thu hồi lại hậu nghệ cung, nếu như hắn chính thực muốn phản bội lại Sở quốc ta, bị hắn mang hậu nghệ cung rời đi, điều đó thật sự là không tốt mà."
Sở Hãn nói:" Không cần, nếu làm như vậy, chẳng phải là bức hắn phản Sở hay sao. Với lại nếu như đoạn phong ba đó xảy ra, cũng đã lường trước được không có biến cố quan trọng gì phát sinh."
Sở Nguyệt trầm ngâm nói:"phụ hoàng đưa ra quyết định như thế, kì thật mãy may không có lấy một điểm bất thỏa. Hắn mặc dù tiềm chất cực tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là một cá nhân tu luyện giả, làm sao có thể cùng một đại gia tộc thực lực hùng hậu mà so sánh."
Sau đó Sở quốc hoàng đế phái người đến kì sĩ phủ ban thưởng cho Thần Nam, ban cho năm vạn kim tệ, trăm xấp tơ lụa, ngoài ra còn phong hiệu cho hắn làm hộ quốc kì sĩ. Điều này có thể nói là thiên đại vinh diệu, kì sĩ vốn dĩ tôn quý, lại được phong hiệu là "hộ quốc", địa vị lại càng được tôn vinh.
Toàn bộ kì sĩ đều hướng về Thần Nam để chúc mừng, lão độc quái bắt đầu đùa giỡn nói:" tiểu tử ngươi thật sự là tài giỏi, một thương, một côn, một tiễn, liền trở thành "hộ quốc" phong hiệu, quả thật là còn gì bằng nữa!"
Lão vu bà chen chúc trong đoàn người, hướng về Thần Nam nói:"tiểu hỏa tử, ta phải đề tỉnh ngươi một điều, sau này nếu ngươi cần đi đến vùng tây đại lục, nhất định phải cẩn thận. Ngươi tại hoàng cung diễn võ trường đã hạ sát tọa kị của lão quỷ Long kị sĩ Kiệt Sâm là con hắc long cự long của tây phương, Kiệt Sâm tính cách cô độc, không lai vãng với người ngoài, không có lấy một bằng hữu, duy nhất đối với con hắc long này thì coi trọng như tính mệnh, bây giờ ngươi lại đêm nó ra bắn chết, lão quỷ đó sớm muộn gì cũng đến tìm ngươi."
Thần Nam gật đầu, hắn sớm đã đoán ra được con hắc long đó không thể là tọa kị của vị long kị sĩ kia được.
Kể từ ngày đó Thần Nam vô cùng vinh hiển, khiến Tư Mã Lăng Không đang thụ trọng thương cũng vô cùng thống hận, mặc dù hắn cũng đã được trọng thưởng, nhưng chẳng thể so sánh với Thần Nam được
Năm ngày sau kể từ hoàng cung đại chiến, một tin tức chấn động lan đến tai Thần Nam.
" Hoàng đế đã đứng ra ban hôn cho Tư Mã Lăng Không cùng Nạp Lan Nhược Thủy, hôn lễ sẽ được cử hành vào năm ngày sau.... ."
Khi Thần Nam cùng lão độc quái nghe thấy tin tức đó liền há hốc mồm, hắn thần sắc đại biến, tâm loạn như ma. Hắn ban đầu cho rằng Hoàng đế dù cho có không ban hôn Nạp Lan nhược thủy cho hắn, cũng không thể trong thời gian ngắn lại ban hôn cho Tư Mã Lăng Không, nhất định sẽ kéo dài thời gian quyết định chuyện hôn sự của hai gia đình.
Thế mà sự thật lại không như vậy
Hắn vì hoàng gia lập được đại công như thế, hoàng gia lại không chiếu cố đến nữa phần cảm thụ của hắn, lại có thế nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ mọi việc sẽ có kết quả như thế này.
Thần Nam song nhãn quang mang lấp lánh, trên mặt ẩn ẩn hiện hiện một cố bạo lệ chi khí.
Lão độc quái hoảng hốt kêu lên:" Tiểu tử người sao......."
"a........." Thần Nam hét vang một tiếng, âm ba như tiếng sấm liên tục khuấy động cả vùng trời kì sĩ phủ, chúng nhân xung quanh trong phạm vi mười dặm đều nghe được một thanh âm đầy phẫn nộ.
Thần Nam nộ khí xung thiên, diện mục hung ác, trên thân thể hắn kim quang đại thịnh, kim mang bên ngoài cơ thể hừng hực bùng cháy như ngọn liệt diễm.
Lão độc quái hoảng sợ nhìn Thần Nam liền từ trong phòng phóng ra ngoài sân.
"xoạt"
Một đạo kiếm khí kim sắc kích xuyên qua mái nhà.
"xoạt"
"xoạt"
.......... .
Vô số đạo kiếm khí từ trong phòng phóng xuất ra xuyên khắp các bức tường, kiếm khí quang mang rực rỡ đoạt mục, tung hoành kích phá, tựa như thiểm điện lấp lánh tại không trung, trong tiếng động ầm ầm, trọn cả tòa nhà liền sụp đổ.
Thần Nam đứng thẳng người trên đống gạch vụn, một lúc lâu sau cũng không nói ra câu nào.
Lão độc quái cẩn thận từ từ bước về phía hắn, nói:" Thần Nam....... . ngươi không sao chứ?"
Nộ hỏa trong lòng Thần Nam đã tạm lắng lại, sắc mặt dần dần khôi phục lại như cũ.
"Ai, nếu như nói không sao thì thật sự là dối người, không thể tưởng được hoàng thượng lại có thể đối xử với ta như thế."
Lão độc quái nói:" Năm ngày trước hoàng thượng ban cho ngươi phong hiệu hộ quốc kì sĩ, nhưng lại không có một lời nào đề cập đến sự việc của Nạp Lan Nhược Thủy, dụng ý thật sự đã quá minh bạch......"
Chính tại lúc này, các kì sĩ trong kì sĩ phủ nhộn nhịp kéo đến biệt viện của Thần Nam, nhìn thấy đống ngói vụn trên mặt đất trước mắt, bọn họ tịnh không cảm thấy kì quái, biết rõ vì sao mà Thần Nam lại phát nộ. Bọn họ từ lâu đã biết sự việc giữa ba người Thần Nam, Nạp Lan Nhược Thủy, Tư Mã Lăng Không, hôm nay nghe thấy hoàng đế lại ban hôn cho Tư Mã Lăng Không và Nạp Lan Nhược Thủy, cũng nhôn nhao lên vì Thần Nam mà cảm thấy bất bình.
"ai, Thần Nam vừa mới vì Sở quốc lập được đại công, vậy mà không thể ngờ rằng......."
"Nhân sinh bất đắc ý thập chi bát cửu.... ."(Nhân sinh thế sự, chuyện không như ý mười phần thì cũng hết tám chín phần, )
" Tiểu hỏa tử hãy phấn chấn lên đi."
.............
Chúng nhân xôn xao mở miệng khuyên giải an ủi Thần Nam.
Sở Nguyệt cũng đã nhận được bẩm báo, chau mày nói:" hy vọng hắn sẽ không gây ra tai vại gì đó."
Thấm thoắt ba ngày đã trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày đại hôn của Tư Mã Lăng Không và Nạp Lan Nhược Thủy. Hôm nay Tư Mã Lăng Không thương thế cũng đã thuyên giảm, mấy ngày gần đêu hắn mặc dù không được vinh hiển như Thần Nam, nhưng cuối cùng cũng có lại được mỹ nhân, hắn có thể tưởng tượng được bộ dạng bi phẫn của Thần Nam lúc này, nghĩ đến chuyện đó khóe miệng hắn liền lộ ra tia tiếu ý, hắn quyết định đi đến kì sĩ phủ đễ xem sao.
Tư Mã Lăng Không hớn hở đắc ý, nhìn thấy ai cũng vui vẽ chào hỏi, hắn quẹo trái rẽ phải đã đi đến ngoại viện của Thần Nam, đúng lúc này Thần Nam vừa đi ra, buộc phải cùng hắn đối mặt.
" Đây không phải là hộ quốc kì sĩ sao, ngài muốn đi đến đâu thế? Tiểu đệ chính đang muốn đến bái phỏng hộ quốc kì sĩ đại nhân." Tư Mã Lăng Không mỗi câu đều thêm hai chữ "hộ quốc" trên mặt lộ ra sắc cười vô cùng nhạo báng.
Thần Nam nộ hỏa xung thiên, trong mắt hàn quang lấp lánh, nhưng lại từ từ bình tĩnh trở lại.
"Tư Mã Lăng Không ngươi hãy tạm thời đắc ý, hoàng đế mặc dù ban hôn cho ngươi, nhưng người được xem trọng tịnh không phải là ngươi, mà là xem trọng phụ thân ngươi, là gia tộc của ngươi, ngươi bất quá chỉ là một tên nhị thế tổ mà thôi!"
Tư Mã Lăng Không cười lạnh, nói:" vô luận ngươi nói như thế nào, sự việc đã không thể cải biến nữa rồi, hai ngày sau Nhược Thủy cùng ta thành thân, nhưng tân lang không phải là ngươi, hắc hắc."
"Tư Mã Lăng Không ngươi cút khỏi đây nhanh cho ta, ta không muốn gặp mặt ngươi."
"Được rồi, hộ quốc kì sĩ đại nhân đã ra lệnh, ta đành phải cáo từ vậy, bất quá hai ngày sau mong ngài nhất định phải đến tham gia hôn lễ của ta nhé, ừm, đến lúc đó có thể đến náo động phòng, hắc hắc.
Thần Nam khí sắc tái nhợt, nhìn Tư Mã Lăng Không từ từ đi xa, hắn một chưởng kích ra đánh vào phía sau đại môn.
Lúc Thần Nam xuất hiện trước mặt lão độc quái, lão đầu kinh hãi kêu lên.
"Này, tiểu tử ngươi vì sao khí sắc trông khó coi như thế, sinh bệnh rồi ư?"
"lão đầu biến thái, ta hỏi ông, Nhược Thủy sống ở đâu?"
"Ngươi.... . ngươi muốn làm gì? Tiểu tử ngươi không nên làm ẩu, nếu như muốn cướp cô dâu, ta khuyên ngươi nên quyên đi là vừa. Hai ngày nay trưởng công chúa điều động hàng loạt võ sĩ tu vi cao thâm đến tể tướng phủ để bảo hộ Nạp Lan Nhược Thủy, ngươi không có một nữa phần cơ hội nào đâu."
Thần Nam sắc mặt biến động, thầm thán trưởng công chúa quả nhiên tuyệt vời, lại có thể tiên đoán được hắn khả năng sẽ thực hiện hành động này.
Màn đêm bảo phủ như làn nước, vạn vật trở nên tĩnh lặng, lúc này đây quả thật là một đêm khiến người không ngủ được.
Thần Nam trằn trọc không yên, suy nghĩ đi suy nghĩ lại:" Ta nên làm như thế nào đây? Có lẽ giữa ta và Nhược Thủy chưa nói ra những tình cảm trong lòng mình, nhưng tình cảm giữa hai bên thật sự vẫn có. Chẳng lẽ phải mở to mắt ra nhìn nàng xuất giá với cái thằng hỗn đản đó ư, nhìn nàng rơi vào trong hố lữa đó sao? Cuối cùng hắn song nhãn xạ xuất hai đạo thần quang, tự mình nói:"thật sự khiến ta điên cuồng mà, ta không muốn phải lưu lại một chút di hận nào!"
Mặc dù hắn đã đưa ra quyết định, nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn một nỗi bất an.
" Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã xảy ra biết bao nhiêu sự tình không ngờ đến như thế này, sau khi giải quyết sự việc ta nhất định phải nhanh chóng li khai khỏi chốn này.
Cuối cùng hắn cũng chìm vào trong giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Nam đi đến biệt viện của lão độc quái.
Thoáng thấy nụ cười trên gương mặt hắn, lão độc quái vô cùng hồ nghi, nói:"tiểu tử, mấy ngày trước trông ngươi khó coi lắm mà, sao đột nhiên có sự biến chuyển như thế?"
Thần Nam nói:" Vào phòng lão rồi hãy nói chuyện."
Đi vào trong phòng, hắn phóng nhanh đến điểm hơn mười đại huyệt trên người lão độc quái, lão độc quái mặc dù công phu không đến nỗi kém, nhưng bởi vì lão không tính tới sự việc này thôi, và cũng căn bản vô phương cùng vị cao thủ này so sánh.
"Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Ngươi.... ."
"Xuỵt, không cần phải hét lên, ta chỉ là muốn cùng ông thảo luận vui vẽ mà thôi."
"Muốn thảo luân vui vẽ, cũng không cần phải điểm huyệt đạo của ta chứ?"
"Bởi vì ta muốn cùng ông bàn về một sự việc kinh thiên động địa, ta sợ ông không nguyện cùng ta thảo luận, vì vậy đành phải dùng hạ sách đó."
"Nói đi, rút cuộc đó là chuyện gì?"
"Ta biết ông về độc thuật thật sự quán tuyệt Sở quốc, muốn cùng ông thảo một phương thuốc được không?"
"Thuốc như thế nào?"
"Không cần phải thương hại đến tính mệnh của chúng nhân, sau khi phục dụng khiến công lực toàn thân tạm thời không sử dụng được."
Lão độc quái nghe xong, lập tức kinh hãi kêu lên:" tiểu tử ngươi cần nó để làm gì, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gây ra một trường đại náo?
"Không cần hỏi, ông rút cuộc có hay không loại thuốc như thế?"
Lão độc quái nghe thấy câu này toàn thân chảy mồ hôi lạnh, nói:" Thần Nam ngươi không nên làm liều như thế, đế đô có biết bao cao thủ như vậy, ngươi không có khả năng thành công đâu.
Thần Nam song nhãn nhìn thẳng vào lão độc quái, nói:" cao thủ tuy nhiều, nhưng ta có hậu nghệ cung, không một ai có thể cản được ta."
Lão độc quái run rẩy nói:"ngươi nếu như gây đại náo ở đế đô, dù cho có thể đào thoát được, cũng dẫn đến việc bị Sở quốc truy sát đến cùng."
"Không cần lão phải quan tâm, lão đầu biến thái ông có có loại phương dược đó hay không?
"Không...... không có."
"Nói láo, nhìn vào biểu tình của ông cũng biết được rằng ông không nói ra sự thật, ta tưởng bằng giao tình giữa chúng ta, ông không đến mức không thể cho ta sao?"
"Không phải là ta không cho ngươi, ta thật sự không nhẫn tâm nhìn ngươi đi vào trong hố lửa như thế."
" Ta đã nói là không cần ông quan tâm, ta tuyệt đối không có gặp nguy hiểm, ta chỉ muốn loại phương dược của ông để thi hành mà thôi."
Lão độc quái đau khổ gương mặt căng ra nói:"ngươi không có nguy hiểm gì, ta thì khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, sau khi sự việc đó xảy ra, ngươi đã tẩu thoát được, ta làm sao mà lo liệu đây, khẳng định sẽ đến tra xét ta đầu tiên?"
Thần Nam trầm ngâm, nói:"không liên quan, sau khi ông cấp giải dược, ta sẽ làm ông ngất xỉu, đến lúc đó ông có thể nói là ta đã cưỡng ép lấy đi."
"Không được." Lão độc quái liên tục trừng mắt nói:" phương pháp đó thật vụng về, nếu là như vậy, sau này bị tra ra, ta muốn chạy cũng không thể chạy được."
Thần Nam nói:"làm sao xử lý chuyện này? Ngày mai đã là ngày cưới của Nhược Thủy, ta nếu như không có khả năng cứu nàng mang nàng rời đi trước hôn lễ, nàng nhất định tự sinh tự hủy.
" Ngươi không nghĩ hành động nguy hiểm này là không thể được sao? Ngươi thật không thể......." lão muốn nói ra hai từ "bỏ qua", nhưng cuối cùng vô luận như thế nào cũng không thể mở miệng nói ra được. Lão nhìn vào thần sắc kiên quyết của Thần Nam, cuối cùng thở dài nói:" được rồi, ta đành phải chơi một canh bạc vậy. Ngươi đã từng đưa cho ta một cuốn độc kinh, đối với ta mà nói, đó thực là một ân huệ to lớn, dù cho muốn tính mệnh của ta, ta cung giao cho ngươi, hôm nay ta phải lấy tính mệnh này ra để báo đáp."
Thần Nam mỉm cười nhìn lão độc quái, nói:"thật sự lấy tính mệnh ra để báo đáp sao? Điều đó thật tốt, sau khi ta nhận được phương dược của lão, ta sẽ hạ sát lão, để tránh lão sau này bị nghiêm hình khảo vấn hành hạ."
Lão độc quái la lên:"Xú tiểu tử ngươi thật sự ác độc mà, một chút tình cảm vậy mà cũng không có. Ai, xem ra không thể ở lại đế đô này nữa rồi, ta sau khi giao phương dược cho ngươi, lập tức rời xa đế đô, đi đến nước khác."
Sau khi huyệt đạo của lão độc quái được giải khai, liền hỏi:" ngươi rút cuộc dự định sẽ hành động như thế nào?"
Thần Nam nói:" ta dự định sẽ động thủ ngay trong hôn lễ ngày mai.
"Ngươi...... ngươi điên à, đại tướng quân Tư Mã Trường Phong cùng tể tướng Nạp Lan Văn Thành đều là Sở quốc trọng thần, hai người đó kết thành thân gia với nhau, nhất định sẽ mời hoàng thượng đến tham gia hôn lễ, lúc đó Tư Mã phủ chắc chắn như tường đồng vách sắt vô cùng kiên cố. Ngươi chọn lúc đó để động thủ, quả thật...... quả thật là tự tìm tử lộ mà, còn hơn không như hiện tại ngươi trực tiếp đi đến tể tướng phủ cướp người ư."
"Hắc hắc......." Thần Nam cười lạnh nói:"đã làm náo loạn, tất nhiên phải là một trường đại náo, ta nhất định phải trước mặt hoàng đế, trước mặt văn võ bách quan, cứu thoát Nạp Lan Nhược Thủy. Ta phải khiến Sở quốc nhan diện tẫn thất, ba vị long kị sĩ của Thiên Dương quốc đã không đạt được điều đó, ta sẽ thay thế bọn họ mà hoàn thành, ta muốn Sở quốc phải nhớ lấy đòn giáng trả này của ta.
Lão độc quái nghe thấy mà ngẩn người, lẩm bẩm nói:"ngươi điên rồi...... ngươi điên rồi, nếu như sự kiện này được truyền đến các quốc gia khác, nhất định sẽ khiến Sở quốc nhan diện tẫn thất, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phải sự phong cuồng báo phục, ngươi quả thật là một tên điên mà!"
Thần Nam cười nhạt nói:"Ngày đó ta tại hoàng cung liên tục chiến đấu với hai vị long kị sĩ, trông dường như thoải mái, kì thật nguy hiểm đến cực điểm, ta lấy mệnh đấu mệnh, bảo trụ được tôn nghiêm của Sở Quốc, nhưng kết quả như thế nào?"
Lão độc quái nói:"Sự việc này quả thật hoàng thượng xử lí không chính đáng, trong khi ngươi lập được đại công hiển hách, lại đem Nạp Lan Nhược Thủy ban hôn cho kẻ khác, đích thực khiến lòng người nguội lạnh."
Thần Nam nói:"Lão cũng cảm thấy lòng nguội lạnh sao, lão nói ta có thể nuốt trôi được việc đó chăng? Cao thủ trong đế đô, ta cố kị nhất là những kì sĩ trong kì sĩ phủ đã đạt đến cảnh giới của một tu luyện giả, nếu như có thể khiến họ tạm thời vô pháp động thủ, áp lực của ta đã giảm đi được rất nhiều."
Lão độc quái nói:"khi mới tiến vào kì sĩ phủ, nhìn thấy ngươi có vẽ trung thực hiền lành, không tưởng được chỉ sau một thời gian, ngươi đã hoàn toàn thay đổi từ một người bình thường trở nên như vậy, không chỉ đột nhiên bản thân có một công lực khủng bố, còn biến thành một kẻ điên cuồng. Chính thực là xui xẻo, vì sao lại để ta gặp gở với ngươi?" lão thở dài, tiếp tục nói:"vì ngươi vẫn còn nhân tình, hôm nay tại trù phòng ta sẽ bỏ "gia vị" vào, khiến bọn họ giờ ngọ ngày mai mới phát tác.
"Biến thái lão đầu tử thực sự cảm tạ lão."
"Ai, đã sống nhiều năm ở tại đế đô này, thật sự là không muốn bỏ đi mà. Tiểu tử ngươi có dự định như thế nào, sau khi đại náo tại Tư Mã phủ, ngươi định sẽ mang Nạp Lan Nhược Thủy bỏ trốn đến đâu?"
"Ta vẫn chưa biết, chỉ cần rời khỏi Sở quốc là được."
" Cái tên tiểu tử ngươi thật sự hồ đồ, nếu như chạy đến các nước thuộc địa của Sở quốc, ngươi cũng như tự mang đến họa sát thân. Để ta chỉ cho ngươi biết một nơi để đi, đã nghe qua Tự Do chi thành chưa?"
Thần Nam cảm thấy rất rõ, tỉ mĩ hồi tưởng lại một lúc, hắn đã nhớ ra được, những ngày tháng gần đây, hắn tại hoàng gia điển tịch thất đã xem qua vô số thư tịch, đối với địa mạo của đại lục cũng đã có sự giải thích mặc dù không phải là cực kỳ chuẩn xác, những đã hiểu rõ được đại khái về điều này.
Tiên ảo đại lục và Ma ảo đại lục dính lại làm một, ở nơi giáp giới của nó đã tạo nên cao đại sơn mạch liên miên bất tuyệt, khiến cho phương viên mười vạn dặm quanh không có nhà cửa dân cư. Ở trong ngọn đại sơn mênh mông này, mặc dù hiếm có dấu chân người, nhưng hung cầm mãnh thú lại rất dễ gặp, ở nơi này không chỉ có rồng của tây phương, viễn cổ cự nhân còn sót lại, mà vẫn còn rất nhiều cường đại yêu thú chưa được nghe đến, thậm chí vẫn có các tinh quái trong truyền thuyết.
Sau này sự gắn liền giữa phương đông và phương tây càng lúc càng chặt chẽ, mọi người xuyên qua nơi trùng trùng điệp điệp hiểm trở này, cuối cùng ở trong đại sơn đã khai phá được một con đường nối liền đông tây phương. Đáng tiếc là sau việc này, lại thuận tiện cho đông tây bùng nổ ra những trận chiến tranh đại quy mô, con đường đó đả trở thành con đường của chiến tranh, nơi đây máu lưu thành sông, khô cốt vạn thiên, vô số anh hồn chôn vùi tại nơi đây.
Sau khi chiến tranh giữa đông phương và tây phương kết thúc, con đường hoang phế này rất lâu sau mới dần dần khôi phục lại sự thông hành. Do ở trên đường vừa xa vừa nguy hiểm, ven đường dần dần nảy sinh một ít khách điếm, cung cấp thức ăn sinh hoạt cho những người vãng lai dừng chân. Sau này thấy sự qua lại giữa đông tây phương tăng lên nhiều lần, một số địa phương dần dần hình thành thôn xóm, rồi sau đó qua hàng ngàn năm phát triển, trên con đường này đã xuất hiện một đại thành thị phồn hoa, đó là Tự Do chi thành.
Tự do chi thành không thuộc về bất cứ quốc gia nào, là một thành trì độc lập, bởi vì nó có vị trí địa lí đặc biệt, là con đường tối quan trọng nối liền các thành thị trọng yếu của đông tây phương, cho nên sự phồn hoa của nó không thua kém gì Sở quốc Bình Dương thành.
Tự do chi thành còn có tên là tội ác chi thành, nó là một thành trì độc lập, không bị bất cứ một quốc gia nào khống chế, cho nên các phạm nhân quan trọng bị truy nã đều dồn dập kéo đến đây, khiến nơi này ngư long hỗn tạp. Bất quá phàm là người đến đây đều không dám tiếp tục làm điều gì sai trái, bởi vì nơi này có rất nhiều cường giả, chấn nhiếp những người không chịu an phận thủ thường này. Cho nên tự do chi thanh mặc dù đã bị gọi là tội ác chi thành, nhưng rất ít tội ác được phát sinh, người dân cư trú tại nơi này đều phải tuân thủ theo thành quy.
Tội ác chi thành mặc dù vẻn vẹn chỉ là một thành trì, nhưng nơi đây ẩn cư rất nhiều tu luyện giả cường đại, khiến làn gió tu luyện của tự do chi thành rất đậm. Ngoài ra nơi đây còn có Thần phong học viện vang danh đại lục, nó cùng với tự do chi thành tồn tại lâu đời trong lịch sử, có thể truy nguyên đến hàng ngàn năm trước, trên đại lục những học viện có thể so với nó chỉ có một vài, Thần phong học viện liên tục sản sinh ra từng lớp tuyệt thế cao thủ.
Bởi vì tất cả các nguyên nhân đó, tự do chi thành vang danh đại lục, trở thành một viên minh châu diệu nhãn trong đại lục.
Nháy mắt hồi tưởng, Thần Nam dĩ nhiên minh bạch tự do chi thành là một nơi như thế nào.
"Ta biết địa phương đó, đích thực là một địa phương tốt."
Lão độc quái nói:"Hơn nữa, nó đơn giản là thiên đường, ngươi không biết đến sự phồn hoa của nó đâu, đổ trường, phong nguyệt trường....... chính là khiến người phải hoài niệm mà, ta đã mười năm rồi chưa đến nới đó."
Thần Nam nói:" lão đã già như thế này mà thật chẳng đứng đắn, râu thì bạc trắng cả rồi, vậy mà trong đầu vẫn còn có cái ý nghĩ thất thất bát bát.
"Bởi vì ta có một trái tim còn trẻ mà, hắc hắc.........." lão độc quái đắc ý cười nói:"biết rõ chưa? Khắp nơi tự do là hoàng kim, chỉ cần bản lỉnh cao cường, sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, có thể ở những sơn mạch quanh đó đi săn những cường đại ma thú, sử dụng những ma tinh trân quý trong nội thể ma thú để đối lấy tài sản kếch xù; cũng có thể trở thành một vị tự do liệp thủ đi truy bắt tội phạm, đến đổi lấy các khoản tiền thưởng....... bất quá nếu như ngươi đi đến đó, hãy cứ ít gây ra chuyện, dẫu sao bản thân ngươi cũng là một tên đào phạm.
Thần Nam biết ma thú vốn là sinh vật của ma ảo đại lục, khi sinh ra đã có thể thi triển năng lực ma pháp, ma thú cấp thấp chỉ có thể thi triển những ma pháp đơn giản, như tuyết thỏ chỉ có thể phún thổ băng tiễn, hỏa hồ chỉ có thể phún thổ hỏa diễm. Chỉ có cao đẳng ma thú mới có khả năng thi triển các loại ma pháp cường đại như lôi thú phong ra các loại lôi điện. Trong nội thể ma thú đều có kết thành một viên ma tinh hạch, ma thú đẳng cấp càng cao, thì ma tinh trong nội thể càng trân quý, ma tinh hạch là vật liệu trân quý để nghiên cứu ma pháp không thể ly khai của các ma pháp sư, cho nên giá của nó cũng vô cùng đắt đỏ.
Khuôn mặt lão độc quái giống như trư ca, nói:" Tự do chi thành mĩ nư như vân, nhất là nữ sinh của thần phong học viện, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm."
Thần Nam thầm chửi:"Cái lão đầu tử biến thái này thật sự là già rồi mà chẳng đứng đắn được chút nào."
Lão độc quái thao thao bất tuyệt:"số học sinh có năng lực tiến nhập vào Thần phong học viện rất ít, bởi vi những yêu cầu của nơi đó rất hà khắc, chỉ có thanh niên đạt đến giai vị cảnh giới cường giả mới có thể tiến nhập. Nhưng những học viên phi chính quy thì lại rất nhiều, bởi vì Thần Phong học viện danh vang đại lục, rất nhiều vương công quý tộc của các quốc gia đều dựa vào quan hệ, đem con cái của mình tống nhập vào Thần Phong học viện. Như trong đó nếu gặp phải một vị hoàng tử hay công chúa thì rất ư bình thường, nghĩ đi nghĩ lại, thật khiến người kích động a, nhiều công chúa, quận chúa, hầu môn quý nữ như vậy, nếu có thể tiến vào, quả thật là hạnh phúc đến chết mà.
Thần Nam ra sức kí một cái lên đầu của lão độc quái, nói:" ông thật là cái lão hoa si, còn không mau nghĩ đến những sự việc trước mắt."
Lão độc quái trông như trái banh bị xì hơi, lập tức ủ rủ, mày chau mặt ủ nói:" được rồi, một lúc nữa ta sẽ đến trù phòng nêm "gia vị", sau đó ta sẽ suốt đêm rời khỏi đế đô, khi đi cũng không thể cùng ngươi chào hỏi, hy vọng có thể gặp lại ngươi tại tự do chi thành."
"Biến thái lão đầu, cảm tạ lão!" Thần Nam chuyển thân rời khỏi.
Khi màn đêm buông xuống, lão độc quái đã trốn khỏi đế đô.
Vầng minh nguyệt đã cao quá chân trời, dưới ánh nguyệt quang, Thần Nam cảm thấy tâm linh tĩnh mịch, hắn đã chuẩn bị cho trận đại chiến
← Ch. 018 | Ch. 020 → |