Vay nóng Tima

Truyện:Thần Mộ - Chương 027

Thần Mộ
Trọn bộ 285 chương
Chương 027: Thần Chi Tả Thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-285)

Siêu sale Shopee


Hừ, tên bại hoại chết tiệt vô liêm sỉ kia, đợi sau khi vết thương của sư phụ ta lành lại, sư phụ ta nhất định sẽ đến đây, đến lúc đó ngươi chết cũng chẳng có đất chôn đâu.

Tiểu bào chủ đột nhiên nhắc tới sư phụ của cô, điều này làm cho Thần Nam không khỏi giật mình thảng thốt. Công phu tuyệt thế của Gia Cát Thừa Phong cho dù không bằng Lão Yêu Quái nhưng cũng không có nghĩa là không thể đến đây được. Nghĩ đến việc hai cao thủ tuyệt thế này bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến tận cửa nhà mình, trong lòng hắn chợt thấp thỏm không yên, bất quá cho dù khí lực mạnh mẽ như Lão Yêu Quái cũng không thể phá được Khốn Thần Chỉ Lực của hắn ta, nghĩ tới điều này nên hắn có vẻ an tâm một chút.

" Cái Lão Yêu Quái này sao tới bây giờ vẫn luôn luôn không chịu xuất đầu lộ diện? Rốt cuộc lão có còn hay không muốn đi theo ta?

Tiểu bào chủ nói "tên thối tha kia, ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế?có phải là đã biết sợ rồi không, nếu biết sợ hãy mau chóng thả ta ra, có thể ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

"Thả cái đầu nhà ngươi, nếu còn không biết điều thì ngay bây giờ ta sẽ xử ngươi ngay tại chỗ đấy"

Tiểu Bào Chủ mặc dù căm giận vô cùng nhưng trong lòng cũng rất sợ hãi, cô tức đến run người, leo ngay lên lưng con Hổ Vương Tiểu Ngọc nói: "Tiểu Ngọc chúng ta đi thôi, chúng ta hãy tránh xa cái tên đốn mạt này "

Thần Nam nói " Ta không cho phép ngươi cưỡi con sắc hổ này bay loạn khắp nơi, vừa mới mời được một nữ tử kỳ lạ khó hiểu đến đây, ngươi không muốn lại gây ra những điều kinh khủng nữa đấy chứ?"

" Ta không như thế, Tiểu Ngọc chúng ta đi"

Hổ Vương Tiểu Ngọc cùng Tiểu Bào Chủ bay thẳng lên trời.

Thần Nam hét lớn " Khốn Thần Chỉ Lực của ngươi sắp phát tác rồi, nếu ngươi cứ bay nhảy lung tung, đến lúc mà phải chịu đau đớn thì đừng có mà đến tìm ta "

Tiểu Bào Chủ mặc dù căm hận vô cùng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cuối cùng đành phải cưỡi Tiểu Ngọc miễn cưỡng quay trở lại.

Tất Hạo ở bên cạnh chợt nở một nụ cười chế giễu, chẳng may đúng lúc đó bị Tiểu Ngọc nhìn thấy, một tiếng hổ gầm vang trời làm cho hắn ta sợ quá vội chạy trốn vào vùng đồng hoang.

Thần Nam ở phía sau nói lớn "Này, không cần thiết phải chạy nhanh thế đâu"

Tất Hạo không ngoảnh đầu lại, mải miết chạy và nói "ta có việc gấp, ta đi trước đây"

Tiểu Bào Chủ ở phía sau cũng hét lớn "đồ con chuột nhát chết, ngươi còn chưa nói một lời từ biệt với ta "

Thanh âm của Tất Hạo từ xa xa vọng lại "Tạm biệt, Tiểu Ma Nữ, không, vĩnh biệt không bao giờ gặp lại nữa"

Tiểu Bào Chủ tức giận nói "đồ con chuột nhắt, ngươi chạy không thoát đâu, ta cũng sẽ đến Thần Phong Học Viện"

Lập tức một thanh âm bi thương từ phía xa vọng lại " Thánh Thần ơi, cứu ta với "

Thần Nam cười ha hả nói lớn "hãy xem đi, con tiểu nha đầu như ngươi dường như so với cả một cơn đại hồng thuỷ hay một con quái vật hung dữ còn khiến người run sợ hơn... ôi"

Tiểu Bào Chủ trợn mắt nhìn Thần Nam với ánh mắt hung dữ, rồi ôm con hổ vương nay đã biến thành một con mèo nhỏ đi về phía trước

"Đồ đốn mạt, ta nhất định sẽ đến Thần Phong Học Viện "

"Ngươi đến đó làm gì?"

"Ngươi không nghe nói con mụ già ấy ở Thần Phong Học Viện sao? ta sẽ đến đó để trả thù."

Thần Nam nói:" bình tĩnh đi, ngươi đi đến đó thì sao chứ? bà ta là một pháp sư cấp hai vô cùng lớn mạnh, ngươi đánh lại được bà ta sao?"

" nếu không phải vì tên thối tha nhà ngươi đã phong tỏa công lực của ta thì ta đâu đến nỗi khốn đốn thảm hại như thế này. Ta mặc kệ ta nhất định sẽ đến Thần Phong Học Viện. Bây giờ ta không đánh nổi bà ta cũng không có nghĩa là sau này ta cũng không đánh được bà ta."

"Đừng đi, ta thật không muốn có thêm rắc rối gì nữa"

" Không được, nhất định ta phải đi, nếu không thì ở trong Tội Ác Thành ta cũng sẽ đem lại cho ngươi vô số phiền toái "

Thần Nam trau mày một lát, hắn thật sự lo sợ Tiểu Bào Chủ ở đây sẽ gây ra cho hắn nhiều rắc rối.

" Thôi được, đợi vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đến Thần Phong Học Viện xem thế nào "

Tiểu Bào Chủ nghe xong nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Từ sau khi thu phục Tiểu Ngọc không lúc nào Tiểu Bào Chủ không muốn chạy trốn nhưng lại sợ trên đường đi Khốn Thần Chỉ Lực lại phát tác. Cô nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ đến Thần Phong Học Viện. Cô nghe nói từ lâu rằng Thần Phong Học Viện có vô số các cao thủ trong đó cũng có những cao thủ tuyệt thế cũng ẩn nấp ở đây. Cô muốn vào Thần Phong Học Viện để cốt nhờ những cao thủ ở đó trợ giúp cô thoát khỏi sự cấm chế trong cơ thể. Chỉ có điều cô không biết là loại chỉ pháp này ngay cả sư phụ của cô là Gia Cát Thừa Phong với công phu cường hãn cũng vô phương hoá giải được.

Bước vào trong Tội Ác Thành, cảnh tượng phồn hoa đẹp đẽ, người ta khó có thể tưởng tượng ra đây lại chính là một thành trì nằm trong vùng thâm sơn, trên phố từng đoàn người chen nhau nối gót, đông vui tấp nập, tiếng kẻ mua ngươi bán sôi động ồn ào.

Trong thành có nhiều chủng tộc khác nhau, trên đường phố chỉ thoáng nhìn đã thấy nhiều màu tóc, tóc đen, tóc vàng, tóc xanh, tóc đỏ...

Sau khi vào thành, Tiểu Bào Chủ vô cùng vui mừng đầu tiên cướp từ tay một tên bán hàng một xâu kẹo đường hồ lô, rồi quay đầu đi thẳng.

Người đó vội vàng thảng thốt gọi với theo " tiểu cô nương vẫn chưa trả tiền cho tôi "

Tiểu Bào Chủ quay đầu lại nói "hãy đòi tên đi theo ta đây này "rồi chỉ vào Thần Nam.

Thần Nam ngay lập tức cốc lên đầu cô một cái, đau đến mức Tiểu Bào Chủ suýt khóc, cô quay đầu chạy vội về phía trước, chỉ còn Thần Nam bị người bán hàng chặn lại, đành ngoan ngoãn trả cho anh ta tiền.

Thần Nam khó khăn lắm mới giữ được Tiểu Bào Chủ và nói "chịu thua cô rồi, Tiểu Ác Ma, cô đừng có như trẻ con như thế thấy cái gì cầm cái đấy, cô không thấy đỏ mặt à, còn ta thì thấy xấu hổ lắm."

Tiểu Bào Chủ sắc mặt vô cùng tức giận, hằm hằm nói " tên tiểu tử chết toi nhà ngươi bắt ép ta mặc bộ quần áo rách tả tơi này, lại còn làm cho mặt mũi ta bẩn lem luốc, chắc chắn mụ già ấy sẽ cười chế giễu ta thử nghĩ xem thế có tức không?"

" Ta quyết không nghe theo sự sắp đặt của tên tiểu tử thối nhà ngươi, ta sẽ đi mua một bộ y phục mới, ta cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ "

Những câu nói cuối cùng Tiểu Bào Chủ dường như gào lên làm cho mọi người qua đường ai cũng trố mắt nhìn cô, quả thực một công chúa hoàng gia như cô đây là lần đầu tiên bị đối xử tệ bạc đến thế, nên làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm ức.

Thần Nam gượng gạo nhìn những người xung quanh rồi cười cười, sau đó vội kéo Tiểu Bào Chủ đi nhanh lên phía trước, tới một chỗ ít người qua lại, hắn lộ rã vẻ hung hăng tức tối, véo mũi Tiểu Bào Chủ nói "nếu không muốn cái mũi này biến thành mũi lợn thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, biết điều một chút đi "

Tiểu Bào Chủ mặc dù mồm cứng đờ nhưng kì thực cô cũng thấy sợ hãi. Sau khi cô mua sắm một đống những vật phẩm đồ đạc thì dường như cơn tức giận cũng như nỗi sợ hãi trong lòng đã tan biến hết. Cuối cùng hai người nghỉ lại ở một nhà trọ.

Buổi tối, Tiểu Bào Chủ lại bị Khốn Thần Chỉ Lực phát tác, trong cơn đau đớn cô chửi rủa gào thét, Thần Nam đã giúp cô thông suốt kinh mạch, hoá giải đau đớn cho cô.

Lúc Tiểu Bào Chủ đi gột rửa hết những phong trần bụi bặm, mặclên mình một bộ y phục mới rồi bước vào phòng. Cả căn phòng lúc đó dường như sáng rực lên, mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt đầy đằn tuyêt mỹ, tấm thân mượt mà như toả ra sức hấp dẫn mê lòng người.

Thần Nam gội rửa xong, cảm thấy tất cả những mệt mỏi dọc đường như đã biến mất hẳn. Đến lúc thấy Tiểu Bào Chủ sắc nước nghiêng thành bước vào, hắn cảm thấy đẹp lòng đẹp mắt, không thể không nhìn cô một hồi lâu. Trong thời khắc ấy hắn suýt nữa thì quên hết sạch những nguy hiểm mà Lão Yêu Quái sẽ gây ra.

Tiểu Bào Chủ cảm nhận đựơc nét mặt khác thường của hắn, cô giật mình thảng thốt và lo sợ hắn sẽ "sôi máu súc vật" lên

" Tên đốn mạt nhà ngươi có ý xấu gì, chớ có nhìn ta như thế, ta sẽ đi đặt một phòng nữa, hôm nay bổn công chúa ta nói gì thì nói cũng không thể bị ngươi bắt ép ở cùng phòng với ngươi."

"Như thế sao được, ở đây có rẩt nhiều kẻ xấu. vì để đảm bảo an toàn vẫn là luật như cũ một phòng hai giường "

"Trời, thế gian này còn ai xấu xa hơn ngươi đây "

"Ta là người tốt..."

"Đồ vô liêm sỉ, ta đã đến Tội Ác Thành rồi, ngươi còn lo ta bỏ trốn sao? nếu muốn bỏ trốn ta cũng có rất nhiều cơ hội, ngươi không đi đặt phòng để ta đi »

Nói xong Tiểu Bào Chủ ôm Tiểu Ngọc chạy ra ngoài.

Nhưng cô vừa chạy đến giữa sân rồi nói « Tiểu Ngọc hãy hiện hình, chúng ta mau đi thôi «

Một tiếng hổ gầm rú khiếntất cả mọi người trong nhà trọ đều bị kinh động nét mặt thất sắc. Lúc Thần Nam chạy ra thì Tiểu Bào Chủ và Hổ Vương đã bay vọt lên không trung.

« Này Tiểu Ác Ma ngươi đi đâu đấy? »

" Ta thấy ở cùng một kẻ đốn mạt như ngươi là quá nguy hiểm. Ta và Tiểu Ngọc đi tìm chỗ khác ở "

" Tiểu Ác Ma ngươi không sợ Khốn Thần Chỉ Lực phát tác à?"

"Tên đốn mạt, kẻ thối tha, đồ chết giẫm" Tiểu Bào Chủ văng ra bao nhiêu lời chửi rủa rồi cuối cùng nói:" Đến lúc đó ta sẽ đến tìm ngươi, tên đốn mạt ta ngày ngày chửi rủa ngươi cho ngươi gặp đen đủi. Tạm biệt."

Trong nháy mắt một luống sáng biến mất phía trên nhà trọ.

Mặc dù trong nhà trọ có rất nhiều người chạy ra hỏi này hỏi nọ nhưng Thần Nam như không nhìn thấy gì không nghe thấy gì.

" Tiều nha đầu này cảnh giác ghê thật, Tiểu Ác Ma này...."Thần Nam không hề sợ Tiểu Bào Chủ trốn đi, hắn tìn rằng trước khi Khốn Thần Chỉ Lực phát tác Tiểu Bào Chủ nhất định sẽ ngoan ngoãn quay về.

Sáng sớm tinh mơ, sau khi Thần Nam ăn xong bữa sáng hắn bắt đầu đi lòng vòng xung quanh Tội Ác Thành. Tội Ác Thành rất rộng lớn, mất cả nửa ngày trời mà hắn cũng mới đi quanh được một nửa thành ở phía đông thôi.

"Lão Độc Quái đã đến đây rồi, ta làm sao mới có thể tìm thấy lão ta. Thôi kệ, lão này cứ ẩn hiện, không biết chừng đang ẩn náu ở đâu đó để thảnh thơi vui sống, không cần dốc sức tìm lão ta nữa, khi nào bất chợt gặp được lão thì tính sau "

Buổi trưa hắn bước vào một quán rượu, ngồi ở một cái bàn tầng hai cạnh cửa sổ, rồi gọi đồ nhắm và một hũ rượu. , vừa uống hắn vừa nhìn dòng người đi đi lại lại trên phố.

Thần Nam trong lòng có bao nhiêu ưu tư " một thành trì xa lạ, đường phố xa lạ, cảnh vật xa lạ, đời người luôn phải trải qua những điều lạ lẫm..."

Sau khi đã nốc cả chục ly rượu vào bụng, hắn hơi ngà ngà say rồi tự nhiên nói "Đời ngươi như một giấc mộng, ai có thể ngờ ta lại là người của vạn năm trước, vượt qua thời gian xa xôi vạn dặm ta lại sống lại "

" Không biết Tiểu Ác Ma chạy đi đâu rồi, không thể để cô ta gây thêm rắc rối nào cho ta nữa, ha ha... ta đã bắt nạt cả công chúa, thật không ngờ."

Trong cơn say chếnh choáng mông lung, trong lòng hắn thật sự có trăm ngàn mối ưu tư, một người từ ngàn vạn năm trước sống lại chui ra từ ngôi thần mộ cổ xưa, Điều này làm cho chính hắn cũng thấy khó tin được. Lăng Viên Thần Ma ngoài an táng những cao thủ vô địch của nhân gian, những cao thủ tu luyện hàng đầu của các giới khác, mỗi toà phần mộ còn lại chôn cất một vị thần hoặc ma từ viễn cổ. Nhưng trước khi hắn chết công lực bình bình vậy mà lại được chôn cất ở đây, trong đó nhất định phải có ẩn tình. Từ phần mộ nhỏ bé mà không có bia mộ của hắn có thể nhận ra rằng hắn ta người đã chết dường như không giống những người trong những ngôi mộ khác. Trong làn sương khói dày đặc, hắn không nhìn rõ, nhìn không ra, mà nghĩ cũng chẳng hiểu nồi được điều gì.

Hắn sống ở một thị trấn nhỏ biên giới phía tây nước Sở, hắn đã không ngừng điều hoà tâm tính và khí chất, hắn từ chỗ u mê dần dần thoát khỏi những bóng âm trước đây, dần dần hắn đã làm cho bản thân trở thành một con người hiện đại.

Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, hắn lại đang cố che giấu một sự tang thương đau khổ, mặc dù nếu nói về mặt tâm lý hắn không thể được con là đã lão luyện nhưng hắn vẫn chưa thật sự là con người của hiện tại, trong sâu tthẳm trái tim hắn khó có thể tránh khỏi một cảm giác mang chút bi thương. Để mà có thể tiếp tục sống tốt hơn, hắn chỉ còn cách chôn sâu tất cả những cảm giác ấy vào tận đáy lòng.

" Con người ư? tướng mạo thì đơn giản, nội tâm thì phức tạp, ngoại hình và tâm tính mỗi người hoàn toàn khác nhau, mỗi người bất đắc dĩ đều phải diễn kịch, che giấu những sự thật và được bao bọc bằng một vẻ giả tạo " Thần Nam dần dần say thật, có thể chỉ khi hắn trong trạng thái say bí tỉ như thế này, hắn mới thật đúng là Thần Nam. Những chuyện trước kia cứ từng cảnh từng cảnh một hiện lên trong tâm trí hắn. Những bóng người Vũ Hinh, Đạm Thai Tuyền và những người khác cứ lần lượt lướt qua trước mắt hắn.

"trèo đèo lội suối, khám phá tìm tòi những điều mới lạ, dốc lòng tu luyện khí công, nhìn thấu sinh tử lành dữ, tranh giành quyền lực thiên hạ, mưu toan cướp ngôi chiếm giang sơn.... Đời kiếp này ta sẽ đi đâu về đâu. Có lẽ việc đầu tiên ta phải làm là tìm ra bí mật của Thần Ma Lăng Viên, nếu ngay cả việc bản thân mình ra đời như thế nào cũng không biết thì ta làm sao có thể yên tâm được. Thần Ma Lăng Viên.... Thần Ma... suốt đời này ta phải tìm ra dấu tích của Thần Ma, nó sẽ khiến cuộc đời ta không còn nhàm chán "

Men rượu bốc lên, Thần Nam cứ dần dần mê man, rồi nằm bò nhoài lên bàn. Trong men say chếnh choáng, hắn cảm nhận thấy có mấy đôi nam nữ đang lên trên lầu và đến gần chỗ hắn ta.

" Con mèo say bí tỉ này sao lại chiếm một chỗ đẹp gần cửa sổ thế này, ông chủ có thể lôi tên tiểu tử này đi đuợc không, bọn ta muốn ngồi ở đây " Đây là giọng nói của một thanh niên trẻ, mặc dù lời nói mang tính chất thương lượng nhưng lại mang giọng điệu cái khẩu khí của kẻ ra lệnh.

"Hay là chúng ta ngồi ở cái bàn còn trống ở bên cạnh kia "

Vài đôi nam nữ khác gật đầu đồng ý, và họ cùng đi về hướng cái bàn còn trống kia.

mấy thanh niên nam nữ gọi rượu và đồ nhắm xong, họ cùng nhau vừa uống rựu vừa bàn luận sôi nổi.

"Đề thi kỳ này quá khó, chúng ta phải đi tìm cánh tay trái thần(thần chi tả thủ) đang bị thất lạc "

" ta cảm thấy những lão cổ hủ trong học viện chúng ta dường như đang cố tình làm khó chúng ta "

" Thì đúng là thế, đây chỉ là vật có trong truyền thuyết, có thật hay không lại là một chuyện khác "

" các ngươi không nghe kỹ rồi, những lão cổ hủ ấy sau cũng đã có bổ xung, vẫn còn có những đề thi khác để có thể lựa chọn "

" Trời ơi! Ta thực sự muốn giết hết những lão cổ hủ ấy đi, tại sao ta không nghe thấy gì, nếu mà không tìm thấy một chút manh mối nào về cánh tay thần, chẳng phải ta là học kì nay sẽ không đạt sao?"

"Ồ, ta cũng không nghe rõ "

" Nhưng truyền thuyết này đúng là làm kinh động mọi người, hàng ngàn năm trước có hai vị thần đánh nhau ở trong dãy núi gần đây, mọi người nói xem có thật như vậy không?"

" Quá khoa trương, những ngọn núi cao ấy đã lún sập, dòng nước thì bị chệch hướng, sông hồ khô cạn, dường như không thể tưởng tượng đó là hậu quả của một trận đại chiến "

" sao không thể tưởng tượng đựơc, họ đều là thần thánh không phải là người, huống hồ là một trận giao chiến kinh trời giữa hai vị thần "

" Các ngươi thử nói xem trong cánh tay đứt đoạn ấy đang nắm giữ vật gì mà lại làm cho hai vị thần tranh giành nhau đánh nhau một trận không kể sống chết"

" Nhất định là một vật gì đó phi phàm lắm, có thể là vật được hai thần vô cùng coi trọng, thế thì chúng ta rất khó có thể tưởng tượng ra?

" Chúng ta nếu thật sự tìm ra được cánh tay thần ấy, đoạt được vật thần trong cái tay vị thần ấy không biết chừng chúng ta sẽ có những cơ may không đoán trước được"

"Hãy nằm mơ đi, bao nhiêu cao thủ cũng đang đi tìm kiếm, đâu đến lượt chúng ta, chúng ta chỉ có thể mong ước tìm được manh mối gì đó, từ những cổ vật có trong tay chúng ta sẽ có được điểm kỳ học này"

" Những lão học giả lúc này đang biên dịch những văn tự trên cuộn giấy da cừu cổ, nếu thời gian muộn một chút, chúng ta sẽ không chọn nhầm đề thi như thế này "

" Thì đúng là như thế, thì cũng vừa hay khéo như thế"

" Vài ngàn năm trước, những người để lại những văn tự này chắc hẳn đã có may mắn chứng kiến trận đại chiến giữa hai vị thần, nhìn thấy một vị thần chặt đứt cánh tay trái của vị thần kia, đúng là làm cho mọi người khó có thể tưởng tượng ra được"

"Vị thần này đúng là quá đen đủi, cả một đời ở trong sơn mạch tìm kiếm cũng không tìm thấy tung tích của cánh tay trái"

" Các ngươi cho rằng những bút tích trên tấm da cừu ấy là có thật hay sao? Sao ta lại thấy đó như là thần thoại "

" Câu chuyện về thần thánh đương nhiên là thần thoại rồi "

"Những cư dân bản địa của Tội Ác Thành đều nói là ở đây đã từng xảy ra trận thần chiến, đương nhiên là thời gian trôi quá xa rồi những gì lưu truyền lại đều là những truyền thuyết có đôi chút không giống thực tế, không hề có một chút manh mối gì có giá trị. Nhưng suy nghĩ lại thì những bút tích trrên tấm da cừu có lẽ là có thật"

"Nghe nói có rất nhiều người tu luyện từ Đại Lục đã đến đây, trong tương lại không xa Tội Ác Thành nhất định sẽ rất náo nhiệt "

" Đúng thế, nhưng cũng mang đến cho kì thi của chung ta rất nhiều rắc rối "

" Không ngờ trận chiến đấu của các thần thánh đã trải qua mấy ngàn năm rồi mà vẫn gây được một làn sóng quan tâm lớn đến vậy"

"Nhìn chiến trường ấy, chỉ cần nghĩ qua đã làm cho người ta hồn phách kinh động. Nếu ta có phép thần thông thì trên trời dưới bể ai có thể ngăn cản được ta "

"Nằm mơ à? nếu ngươi có phép thần thông ngươi sẽ làm gì?"

" Việc đầu tiên ta muốn làm đó là cầu hôn công chúa nước Sở, nghe nói cô ấy là một tuyệt sắc giai nhân sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành "

" ha ha...." mấy người ở bên cạnh cười lớn.

"Các ngươi không đựơc cười, Sở Nguyệt đúng là một tiên nữ tuyệt trần, ngay cả các cô gái nhìn thấy nàng ấy cũng phải động lòng, nghe nói nàng ấy còn có một cô em gái. Bây giờ mới tròn mười sáu tuổi, dung mạo thì không hề thua kém nàng ấy, nếu mà thêm hai năm nữa, chắc chắn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp tuyệt trần"

" Các cô ấy có đẹp đến mấy thì cũng là ở ngàn dặm xa xôi, ta tin rằng những cô nương trong học viện của chúng ta cũng xinh đẹp không kém công chúa nước Sở"

" Bọn háo sắc các ngươi nói nhỏ một chút đi. Nếu mà những kẻ xấu bụng nghe thấy thì chắc chắn sẽ gây ra phiền thoái lớn "

"Đúng thế, đúng là họa từ miệng mà ra "

" Chúng ta mau ăn thôi, ăn xong mau chóng còn xuất phát lên đường "

Mấy đôi nam nữ trẻ tuổi ấy đi xuống dưới lầu, Thần Nam ngẩng đầu lên, mặc dù hắn vẫn mê man mơ màng nhưng vẫn nghe rõ những lời của cuộc đối thoại ban nãy.

"ông chủ, tính tiền "

"tôi đến đây "

"đây không cần trả lại đâu "

Thần Nam tiện tay quăng ra một đồng tiền vàng làm cho ông chủ quán rượu vui cười hồ hở."đợi một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi "

Ông chủ nói: "xin ngài cứ hỏi "

" vừa nãy có mấy người, bọn họ là học viên của Thần Phong Học Viện đúng không?"

" ngài quả là có con mắt tinh tường, mấy người đó quả đúng là thiên chi kiêu tử của Thần Phong Học Viện "

" Thiên chi kiêu tử? không phải là học viên sao?"

Ông chủ quán rượu cười rồi nói " chắc ngài không phải là người bản địa, cũng không phải là tu luyện giả đúng không?"

Thần Nam ậm ừ một tiếng.

" chả trách mà, tôi nói cho ngài biết, những thanh niên trẻ tuổi ấy có thể bước vào Thần Phong Học Viện đều là những người không đơn giản, không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là người có giai cấp địa vị lớn mạnh, ẩn bên trong là ngoạ hổ tàng long... Ở Đại Lục có rất nhiều nhân vật làm mưa làm gió đều là ra từ Thần Phong Học Viện, thì nói ngay mấy thanh niên nam nữ vừa nãy, có một người là hoàng tử của một tiểu bối, còn có cả công chúa của một nước lớn."

Thần Nam nghiêng ngả liêu xiêu đi về phía quán trọ, vào phòng xong hắn nằm vật ngay xuống giường.

Cách âm giữa các phòng trong nhà trọ không tốt lắm, phòng kế ngay bên cạnh có tiếng đối thoại cao giọng của hai người, giọng nói truyền sang rành rọt lọt vào tai Thần Nam.

" dạo này có nhiều việc kỳ quái thật đấy"

" sao thế?"

" Những con bồ câu bay lượn trên không "

"cắt đi, cái đó có gì đâu. Dạo này cánh tay bị đứt của thần từ cổ xưa đang được bàn tán sôi nổi, ngươi cho rằng ai cũng nhàn rỗi không có việc gì làm mà thả chim bồ câu ra chơi à? Đó đều là chim đưa thư, chuyển tin tức về hướng Đại Lục"

" việc chim bồ câu bay lượn trên trời coi như bỏ qua, hôm nay tôi còn nhìn thấy một con hổ bay lượn trên trời"

" nằm mơ giữa ban ngày à? »

« cái gì mà mơ giữa ban ngày, ngươi quên là tối qua có một tiếng hổ gầm, mười phần thì chắc đến tám, chín phần là tôi nhìn thấy một con hổ biết bay nếu không thì trong thành làm sao có hổ xuất hiện đây »

« Ngươi... ngươi đúng thật là nhìn thấy một con hổ biết bay sao? »

« chính xác một trăm phần trăm, ở phía đông thành huớng kia kìa, cứ cách một lúc nó lại xuất hiện một lần «

.......

« Tên Tiểu Ác Ma đã huyênh hoang thế sao.... »

Thần Nam rửa lại mặt mũi, ra khỏi nhà trọ đi về phía đông thành.

Lúc đi qua con đường bao quanh con sông trong thành hắn thấy có năm sáu người đang vội vã lật đật chạy lên cầu.

hắn chặn một người lại hỏi « có chuyện gì thế? »

người đó nói « ở phía đông thành xuất hiên một con hổ biết bay, cô nương cưỡi trên mình nó đang đi cướp bóc của cải «

« cái gì? » Thần Nam kinh ngạc há hốc mồm, hắn không ngờ Tiểu Bào Chủ lại đi làm cái việc cướp giật ấy.

Người đó dáng vẻ cũng rất kinh hãi, nói xong vội chạy vào trong thành.

Trên đường Thần Nam cũng gặp mấy người đã « gặp phải nữ tặc », nhìn những ngưòi đó trông rất thảm thương, toàn thân cháy đen thui vừa nhìn đã biết đó là do bị Tiểu Ngọc phun lửa điện thiêu cháy.

« con nha đầu này thật quá là ngông cuồng »

Thần Nam nhìn thấy Tiểu Bào Chủ đang mặc một cái áo rông thùng thình ở đằng xa, trên mặt trùm một cái khăn che mặt, cưỡi trên lưng hổ vương, bay lượn đi lượn lại trong không trung.

« cướp đây, hãy mau giao nôp tiền bạc ra đây »

Ở dưới mặt đất, mọi người run sợ lập cập, lôi hết tiền bạc đặt xuống đất, như thể đang gặp ma quỉ muốn mau chóng trốn thoát.

Thần Nam cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cuời, đường đường là một Tiểu Bào Chủ của nước Sở, cành vàng lá ngọc lại đi làm cái việc du đãng này.

« Tiểu Ác Ma, ngươi làm gì đó? »

« A! kẻ đốn mạt đến rồi, Tiểu ngọc bay lên cao một chút «

Tiểu Bào Chủ nhanh chóng nhặt nhạnh những vật trên mặt đất rồi ra lệnh cho Tiểu Ngọc bay nhanh lên không trung.

« Tiểu Ác Ma, ngươi... vẫn còn ăn cướp à? ngươi không sợ tin này truyền đến tai của lão hoàng đế à? »

« đồ thối tha, tên đốn mạt, kẻ ác ôn, đồ chết giẫm.... . » Tiểu Bào Chủ đầu tiên văng ra một loạt những lời chửi rủa chua ngoa, sau đó lại nói « ta muốn có mặc, ta muốn có ăn, ta cần thuê nhà trọ, nhưng tất cả tiền bạc đều trong tay tên khốn ngươi, ta không có tiền, đương nhiên là phải tự mình kiếm tiền »

« cái gì? ngươi... ngươi đang kiếm tiền? ngươi đang ăn cướp, ngươi đang phạm tội đấy, ngươi không có tiền có thể nói với ta «

« chà! ta không bao giờ đi cầu xin kẻ thối tha nhà ngươi, ta phải tự lực cánh sinh, tự minh kiếm ăn «

« ta xin cô, cô đừng có làm ô uế vấy bẩn từ ngữ « Tự Lực Cánh Sinh », tự mình kiếm sống nữa. Nhưng từ ngữ đó còn ý nghĩa tốt đẹp hay không, những hành vi cướp giật côn đồ của ngươi chẳng có gì khác nhau đâu »

« nói bậy, ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, không phải là hoàn toàn kiếm tiền cho mình »

« cái gì? kiếm tiền, nói thẳng ra là cướp giật cho xong, ta hỏi cô, cô đã cứu giúp được mấy người nghèo rồi? »

« ta chưa thấy người nào nghèo cả, những người đi trên đường này toàn những ngừời giàu có »

« ngươi.... » Thần Nam không nói lên lời nữa, mãi sau mới nói « ngươi thật là tàn ác, không bỏ qua một ai »

« tên thôí tha nhà ngươi mau cút đi, đừng làm chậm trễ việc kiếm sống của ta »

« ngươi.... ngươi đã cướp giật của bao nhiêu người rồi, ngần ấy tiền còn chưa đủ tiêu sao? »

« không đủ, ta phải tiêu rất nhiều, à, ta quyết định bây giờ cướp của ngươi, ngươi hãy bỏ tất cả tiền bạc trong người ra mau »

Thần Nam thấy thật tức cười liền cười lớn nói « con Tiểu ác ma ngươi tham tiền đến phát điên rồi, lại còn muốn cướp của ta nữa à? có bản lĩnh thì tự ngươi đến mà lấy này:»

« ta không đùa giỡn với ngươi đâu, nếu mà ngươi không ngoan ngoãn bỏ tiên trong túi ra, thế mà bảo lúc ta cần tiền cứ bảo với Thần Nam »

« ngươi.... »

« sợ rồi à, mau đưa hết tiền ra đây »

« ta sợ ngươi mới lạ đấy »

Nói xong bèn quay lưng bắt đầu nhặt hết những chiến lợi phẩm của Tiểu Bào chủ.

Tiểu Bào Chủ ở trên không trung hét lớn « đồ đốn mạt vô liêm sỉ, ngươi làm gì đấy? đây là tiền của ta kiếm được, ngươi không đưựoc động vào, mau bỏ xuống »

Thần Nam cười nói « dạo này ta đang rất thiếu tiền, ngươi có thể viện trợ cho ta một chút được không? »

Tiểu Bào Chủ vô cùng tức giận, cưỡi con Tiểu Ngọc bay lên bay xuống, nói với Thần Nam với giọng chửi bới rất chua chát và cũng như uy hiếp hắn ta: « đồ đốn mạt chết giẫm kia, ngươi là một tên đạo tặc, một tên cướp, ngươi đã cướp tiền của của ta, vậy mà nói lúc nào ta cần tiền thì hãy đến bảo với tên Thần Nam ngươi sao »

« Nếu ngươi dám nói như vậy, thì khi Khốn Thần Chỉ Lực phát tác đừng có mà đến tìm ta »

« đồ vô liêm sỉ, đồ hạ lưu, tên bỉ ổi.... . ta nguyền rủa ngươi sau khi vào thành sẽ bị cướp giật... »

Tiểu Bào chủ sau khi mắng chửi hằm hằm xong lại cưỡi con Tiểu Ngọc như một luồng điện bay nhanh về phía xa, trong nháy mắt đã biến mất vào khoảng không.

Thần Nam thở dài nói « đúng là một con bé rắc rối làm người khác đau đầu, đã làm ra những việc bẩn thỉu, không biết có còn gây ra chuyện gì mất mặt nữa không. Nhưng cũng thật là cô ta cần nhiều tiền như thế để làm gì. Lẽ nào.... »

Hắn nghĩ đến việc Quan Hạo dốc sức kiếm tiền « lẽ nào con tiểu ác ma muốn gia nhập vào Thần Phong Học Viện? »

« lẽ nào cái học viện này đúng như lời đồn thổi bên ngoài là nơi ngoạ hổ tàng long. Ôi tối nay ta sẽ đi xem thế nào »


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-285)