← Ch.094 | Ch.096 → |
Lão nhân nhãn mục lạnh nhạt lướt qua Dương Lâm, sau đó nhìn chằm chằm vào Thần Nam, một cỗ áp lực vô hình to lớn hướng đến hắn, ba động khủng bố đó làm cả quảng trường rung động theo.
"Ngươi chính là chàng thanh niên dùng Hậu Nghệ cung bắn chết thiên long? Hừ, cũng không tệ, không ngờ lại đến Tấn quốc của ta giương uy." Giọng lão trở nên gắt gỏng hơn: "Có phải ngươi xem thường Tấn quốc ta không có người?"
Thần Nam không kiêu ngạo cũng không khiếp sợ, đáp lời: "Mọi chuyện ta làm hôm nay, mọi người trong trường này đều thấy, mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội! Việc ta giết mấy vị quan binh đó cũng chỉ là tự vệ mà thôi."
Lúc nghe đến chỗ "mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội", những sợi gân xanh trên đầu lão nhân hằn lên, lão tức giận nói: "Lại còn giảo biện, hôm nay ngươi tại kinh đô của Tấn quốc sát hại nhiều nhân mạng như thế, lão phu tuyệt sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi đây. Ta không hề có quan chức gì tại Tấn quốc, hiện tại ta sẽ bằng thân phận của mình mà lấy mạng tên cuồng đồ nhà ngươi. Nhớ lấy tên họ của lão phu là Đào Nhiên, để có chết cũng không phải là tên quỷ hồ đồ." Xem ra Đào Nhiên rất cố kị bởi thân phận Hộ Quốc Kì Sĩ Sở quốc của Thần Nam.
Thần Nam đối với tình thế trước mắt rõ như lòng bàn tay, biết rằng lão nhân này đối với hắn đã động sát tâm, dù có nói gì cũng sẽ không buông tha hắn. Bất quá Thần Nam sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào, hắn lạnh lùng hạ thấp giọng, cười nói: "Bớt lấy tuổi tác ra mà dọa ta đi, lão đúng là hồ đồ, hay lão là ông trời chăng? Ta đang là Hộ Quốc Kì Sĩ của Sở quốc, nếu như tại kinh đô Tấn quốc bị lũ vô sỉ vây đánh đến chết, lão nói xem sẽ có hậu quả gì? Tại nước Sở thân phận của ta tuy không trọng yếu gì, nhưng vì thể diện của quốc gia, Sở quốc tuyệt đối không dễ dàng gì mà bỏ qua, Tấn quốc hãy đợi đến lúc bị công thành đi!"
Đào Nhiên hơi biến sắc, nhưng sau cùng lão cũng hạ giọng cười nhạt, nói: "Để ta làm thử chuyện động trời nhé, vì một mình ngươi mà Sở quốc sẽ phát động một trường chiến tranh sao? Hừ, hôm nay ta sẽ thử giết ngươi xem có bị làm sao không!"
Thần Nam biết rằng kế dọa nạt đã thất bại, lập tức thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
Đào Nhiên lộ xuất ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, cao giọng nói: "Hôm nay không giết tên hung đồ như ngươi, thiên lý khó dung, lão phu sẽ thay trời hành đạo." Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ trên người lão xuất hiện, lão cử chưởng phách về hướng Thần Nam.
Sức mạnh như dời non lấp biển, cuồn cuộn trong quảng trường, lực lượng đó như nộ hải cuồng phong. Tuyệt đối không phải là lực lượng mà Thần Nam có thể kháng cự. Dương Lâm đứng bên cạnh hắn lập tức cử song chưởng thay Thần Nam nghênh tiếp, Thần Nam cũng cử đao dụng toàn lực phách ra.
Nhưng lực lượng gần với cảnh giới ngũ giai này, hai người bọn họ không có đủ sức để kháng cự. Đại lực đó bao la như trường giang cuộn sóng, lại liền mạch như đại hà, xung phá qua chưởng lực và đao mang của hai người, kích thẳng đến.
Dương Lâm thì còn miễn cưỡng trụ được, chứ Thần Nam thì tuyệt đối vô pháp tiếp nhận một kích này. Dương Lâm lập tức kéo hắn lùi về sau, nhưng đang lúc lui lại thì Thần Nam lại đẩy tay Dương Lâm đang nắm ra, lập tức xoay người lại. Hắn không thể để Thần Hi đang ở trước ngực trúng phải cỗ đại lực đó, lỡ như có chút sai lầm nào, hắn sẽ phải ân hận suốt đời.
Vì vậy mà hắn bị chậm lại, chưởng lực dữ dội của Đào Nhiên đã kích đến, sau lưng Thần Nam bị một cỗ lực lượng cường đại hung mãnh đập tới. Hắn thổ ra một ngụm tiên huyết, văng lên không trung tới bảy, tám trượng mới rơi xuống, phun ra từng ngụm, từng ngụm lớn huyết dịch.
Thần Nam cảm giác dường như ngũ tạng đã bị vỡ nát, không ngừng ho ra máu, hắn không cần biết thương thế bản thân nghiêm trọng đến mức nào, cũng không cần biết còn có thể sống được hay không. Ngược lại hắn rất đỗi vui mừng, nếu như bản thân xoay chuyển không kịp lúc, Tiểu Thần Hi e rằng khó có thể thoát khỏi.
"Ca ca..." Lúc này Thần Hi trong lòng hắn đã mở mắt ra, nước mắt ướt đẫm gương mặt, đôi tay nhỏ hoảng loạn bụm miệng hắn lại, nhưng tiên huyết vẫn cứ theo bàn tay đó tuôn ra ngoài.
Thần Hi tựa hồ đã ý thức được điều gì, nó ôm chặt lấy cổ Thần Nam, nức nở khóc: "Ca ca... ca không được bỏ rơi muội... ca đã nói phải chăm sóc cho muội suốt đời suốt kiếp này mà... hu hu..."
Tiếng khóc thê lương của tiểu nữ hài làm những người quan chiến bên ngoài có cảm giác đau xót trong lòng, đối với hai người bọn Thần Nam nhất mực đồng tình.
Dương Lâm lo lắng nhìn Thần Nam, chưởng lực ban nãy không ai có thể hiểu rõ bằng hắn, đó là một kích toàn lực của lão quái vật đã tiếp cận ngũ giai cảnh giới, nếu như là cao thủ tầm thường thì sớm đã vong mạng. Hắn không biết Thần Nam đã bị trọng thương đến mức nào, cũng chẳng biết hắn còn có khả năng sống sót được hay không.
Thần Nam lại ho ra thêm năm, sáu ngụm tiên huyết nữa, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói được. Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, nặn ra một nụ cười, vỗ về: "Thần Hi ngoan, đừng khóc! Ca không việc gì đâu, không phải ca đã từng thề, phải được trông thấy muội vui vẻ mà trưởng thành, sau này còn xem muội lấy chồng hạnh phúc như thế nào nữa chứ. Trước khi đó thì ca ca tuyệt sẽ không rời khỏi Thần Hi, quyết không bỏ rơi Thần Hi cho dù..." Nói đến đây hắn gần như lại muốn phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng vẫn cố gắng ép trở xuống.
Thần Hi vừa khóc vừa nói: "Ca ca không được gạt muội, ca ca vĩnh viễn cũng sẽ không được rời xa muội..."
Thần Nam cố gắng lên tinh thần, làm ra bộ vui vẻ: "Ca ca vĩnh viễn sẽ không rời khỏi muội, Thần Hi đừng sợ! Là ca ca không tốt, vừa mới đưa muội rời khỏi núi thì đã để muội chịu nhiều ủy khuất rồi, để muội phải chứng kiến nhiều tội ác tại nhân gian như vậy. Bất quá khi nhỏ mà phải chịu khổ nạn không hẳn là xấu, nó sẽ làm cho muội được phú quý vinh hoa lúc trưởng thành. Thần Hi đừng khóc, đừng sợ, ca ca vĩnh viễn ở bên cạnh muội, vĩnh viễn bảo vệ muội... khụ khụ..." Hắn lại ho lên kịch liệt, liên tiếp thổ ra ba ngụm máu lớn.
Đào Nhiên kinh dị nhìn Thần Nam, lão không ngờ được Thần Nam sau khi chịu một kích đó lại có thể đứng dậy được, thật quá sức tưởng tượng, lão cũng không dám tin một gã hậu sanh vãn bối lại có thể cường hãn như thế.
"Ca ca..." Thần Hi khóc khản cả tiếng, nhè nhẹ vuốt lên má Thần Nam.
Thần Nam ôn nhu nói: "Thần Hi, muội tuy là một nữ hài tử, nhưng cũng đã học được tính kiên cường rồi."
"Muội sẽ chỉ khóc vì ca ca thôi!"
Câu nói của Thần Hi suýt chút nữa đã làm Thần Nam rơi lệ, hắn nhẹ giọng vỗ về: "Tốt rồi, đừng khóc nữa, bây giờ ca ca phải vận công liệu thương đây!"
Thần Hi cố kìm nén không phát ra tiếng khóc, thút thít một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại, ngoan ngoãn không để phát ra tiếng động nữa. Vào lúc này hơn một trăm vị cao thủ của Tiên Võ học viện đã tiến nhập vào trong trường, đa số trong đó đều là học sinh, bọn họ bao vây Thần Nam và Dương Lâm vào giữa.
Tiên Võ học viện tọa lạc tại phía nam cách Tấn quốc đô thành hai mươi dặm, học viện tại Đông đại lục có địa vị thần thánh, trong các quốc gia có rất nhiều võ tướng tốt nghiệp tại nơi này. Tuy nhiên, nơi đây dù có địa vị siêu nhiên, nhưng chung quy vẫn thuộc đất Tấn quốc, tự nhiên sẽ có những mối quan hệ với thượng tầng giai cấp của Tấn quốc. Hôm nay do học viện nhận được phi cáp truyền thư từ trong nội thành, vội gấp rút phái người đến trước để tróc nã tên siêu cấp "hung nhân" bản lĩnh cường hãn này.
Thần Nam nhắm hai mắt lại, âm thầm kiểm tra thương thế của bản thân, ngũ tạng của hắn không ngờ đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, tính mệnh khó toàn! Hắn cười thảm: "Được lắm, ta thử liều một phen xem sao. Không ngờ có lúc nội trong một ngày, ta không chỉ bị bức nghịch chuyển huyền công, mà lại còn bị bức phải thi triển Nghịch Thiên Thất Ma Đao!"
Đây là một bộ công pháp thảm liệt, bá tuyệt thiên địa, có tên là Nghịch Thiên, là một môn tuyệt học thuộc loại cấm kỵ trong huyền công gia truyền của hắn. Nghịch thiên chi pháp, cải thiên chi mệnh. Trong truyền thuyết đã từng có một cái thế ma nhân trong hoàn cảnh sắp chết, đã liên tiếp tung ra bẩy đao, sau này đã phá không thành tiên.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |