← Ch.107 | Ch.109 → |
"Con rồng tham ăn ngươi, ngay cả Mạnh Bà thang cũng muốn uống nữa hả?" Thần Nam không khách khí gõ luôn lên đầu nó, "cốc", tiểu long bất mãn hạ giọng lẩm bẩm: "Còn chưa nếm mà..."
Hiển nhiên nơi đây và U Minh địa phủ trong truyền thuyết còn có khác biệt, Mạnh Bà tịnh không xuất hiện, mấy đạo ma ảnh trên Nại Hà kiều giương nanh múa vuốt, nhảy bổ vào Thần Nam.
Đó là những linh thể pha trộn hữu hình và vô hình, ở phương đông được coi là quỷ phách tu luyện thành công, còn ở tây phương được coi là vong linh.
Tử Kim thần long cầm chắc song tiết côn lên nghênh đón, long giác được tế luyện mấy ngàn năm, là linh khí khó gặp, cực kỳ thích đối phó với quỷ vật, là khắc chế trời sinh với chúng.
Quỷ phách gầm vang, lắc lư nhưng cuối cùng cũng bị tử kim song tiết côn đánh gục, triệt để bị tiêu diệt, tan vào hư vô.
"Đây không phải là U Minh địa phủ trong truyền thuyết nhưng âm khí cực nặng." Sắc mặt Tử Kim thần long có vẻ khó coi, lão du côn đã cưỡi lên lưng hổ, hiện tại không thể thoái lui.
Thần Nam và Tử Kim thần long đi trước, Long Bảo Bảo lắc lư theo sau, cả nhóm thận trọng tiến tới, một nhịp cầu bị hoàng vụ che khuất, căn bản không nhìn rõ cảnh tượng, nhưng khí tức nặng nề khiến họ hiểu rằng bờ bên kia tuyệt đối hung hiểm đến mức khó tưởng tượng.
Đi được nửa Nại Hà kiều, lúc đó dòng nước vàng đục đột nhiên dấy lên sóng lớn, trải ra tử vong khí tức, "ầm", lao thẳng vào Thần Nam và con thần thú.
Hắn tung ra một chưởng, cơn sóng bị hất đi, thủy hoa vàng rực rớt xuống cầu. Nhưng một cỗ khí tức âm u từ làn nước dưới cầu bay lên, tiếng rú cao vút chói lói vạch ngang bầu trời khiến Nại Hà kiều rung động kịch liệt.
Ma ảnh cao lớn từ dưới nước bật lên, đó là một nam tử trần trụi, mái tóc xám buông xuống vai, cặp mắt đỏ lòm quét qua, cơ nhục trên thân thể tráng kiện nổi lên cuồn cuộn, kinh ngạc nhất là y có ba cái đầu, trừ một chiếc đầu người ở giữa, hai bên là đầu trâu và dê, ngoài ra còn một chiếc đuôi dài như đuôi rắn.
"Đây là quái vật gì nhỉ?" Tiểu long thấp giọng hỏi.
Lão du côn cầm song tiết côn chặn trước người đáp: "Tà môn, đúng là tà môn! Dáng vẻ tên này rất giống một đại ma vương trong truyền thuyết, nhưng hắn đã lạc phách, không thể làm người giữ cầu ở đây được."
Long Bảo Bảo hiếu kì: "Thật ra là đại ma vương nào trong truyền thuyết?"
"Hình như A Tư Ma Đức hay loại đồ chơi nào đó, ta không nhớ rõ, chỉ biết là một trong bảy mươi hai ma vương trong tây phương thần thoại." Một đại ma vương được Tử Kim thần long coi là "loại đồ chơi nào đó" đủ thấy lão du côn cuồng vọng cỡ nào.
"Gọi A Đức được rồi." Long Bảo Bảo nhìn nam tử ba đầu trên không nói: "A Đức ngươi vì sao chặn đường, định khai chiến với chúng ta sao."
Dựa vào cảm giác, Thần Nam biết nam tử không phải tử vật nhưng cảm giác không rõ ràng lắm. Ánh mắt đối phương nhìn bọn hắn trừ băng lãnh và sát khí không còn cảm tình gì, cơ hồ một cỗ máy sát lục.
Điều đó khiến hắn không hiểu, Tử Kim thần long đã sống mấy ngàn năm, chắc chắn không nhìn nhầm, nam tử vì sao lại giống ma vương trên thiên giới?
Nam tử ba đầu lại gào lên, để lại tàn ảnh trên không, lao bổ xuống, lãnh phong u u tràn ra. Thần Nam chưa động, Tử Kim thần long đã đằng không lao lên, vũ động song tiết côn nghênh đón.
"Ta đánh, đánh, đánh... bất kể ngươi là thất thập nhị ma vương gì đó, gặp long đại gia cũng thành chỗ cho ta trút giận." Từ lúc đến cùng đất cấm, Tử Kim thần long luôn có cảm giác bức bối khó tả, hiện tại thấy đối tượng chặn đường, lập tức công kích điên cuồng.
"Choang, choang, choang..."
Tử Kim thần long hóa thành nhân hình và tam đầu ma vương lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên không, hai bên quấn lấy nhau. Khiến người ta kinh hãi là hai tay nam tử ba đầu như được làm từ thép, liên tục giao kích với tử kim song tiết côn của con rồng du côn mà không mảy may thương tổn, vang lên những tiếng choang choảng.
"Quái vật gì nhỉ? Mà lại đao thương bất nhập, ngang nhau với lục giai thần long, đáng sợ thật." Thần Nam cảm thán, chưa bước vào cấm địa, mới ở ngoại vi đã gặp cường địch cỡ này, trời mới biết bên trong còn những quái vật biến thái thế nào.
"Giận rồi, long đại gia giận rồi." Tử Kim thần long gầm lên, tử kim song tiết côn rùng rùng bốc lên tử kim đại hỏa, tử khí cương diễm nhảy nhót, khí tức cương mãnh tuyệt luân bùng lên, lão du côn gần như phát điên, chiến ý lên đến cực điểm.
"Choang."
Tử ảnh vắt qua trời, song tiết côn ngoan độc địa bổ vào đầu trâu trên vai trái tam đầu ma vương, quái vật rống lên thê thảm, huyết thủy tanh nồng phun ra.
Tử Kim thần long được đà, tấn công như cuồng phong bạo vũ.
"Choang."
"Grào......"
...
Dần dần, Tử Kim thần long chiếm thượng phong, từng đạo công kích sắc bén xé tan phòng ngực của tam đầu quái vật, khiến nó gầm rống lên miên.
Sau cùng, lão du côn tung một côn đánh nát chiếc đầu dê của quái vật, huyết thủy đỏ lòm cùng não phun trắng xóa, trận chiến kết thúc, tam đầu ma vương phát ra tiếng kêu thê thảm, thoát khỏi vòng chiến, nháy mắt đã lặn mất trong làn nước vàng rực.
Trong làn nước dưới cầu hình như còn ma quái, thò đầu khỏi sóng nước nhưng biết nhóm trên cầu lợi hại nên không quái vật nào dám xông lên.
Lần này, cả bọn bình tình bước qua Nại Hà kiều, một biển hoa màu máu xuất hiện. Mọi đóa hoa cơ hồ như nhỏ ra một giọt máu tươi, nhưng bầu không khí có phần đè nén, rõ ràng hoa nở ngập đất mà tử khí trầm trầm, căn bản không thấy chút sinh khí nào, nhưng đóa hoa hình như chỉ nở vì tử vong.
Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, hắn nghĩ tới một loại vong hồn chi hoa trong truyền thuyết – Bỉ Ngạn hoa.
Bỉ Ngạn hoa được coi là tiếp dẫn chi hoa, mùi hương có ma lực, đủ khả năng thức dậy kí ức kiếp trước, lúc hoa nở không thấy lá, có lá không nở hoa, hoa lá đời đời chia cắt, không bao giờ cùng mọc. Hoa nở mở lối xuống hoàng tuyền, là phong cảnh duy nhất trên đường đến đó. Từ xa nhìn lại như một tấm thảm máu trải ra.
Nhưng người xuống tử vong quốc đều đi theo chỉ dẫn của loại hoa này mà đến U Minh chi ngục.
Bỉ Ngạn hoa nở ở bên bờ kia, Nại Hà kiều có ngăn cản người?
Tuy nhiên, Bỉ Ngạn hoa ở đây lại cách xa hoàng tuyền và Nại Hà kiều, không giống với truyền thuyết, nhưng bọn họ lại đáng tới gần U Minh chi địa!
Giống truyền thuyết chỉ là những đóa hoa màu máu không có lá, mỗi cành chỉ có hoa đỏ rực như tơ chất chồng, như vô số huyết trảo đang múa may.
Mặt đất đầy hoa đỏ quả thật đẹp đẽ mà tà dị, đẹp đến đáng sợ, chết chóc! Khí tức tử vong tỏa ra vô tận khiến ai nấy lạnh ngắt cõi lòng.
Trên đời có hai loại tà hoa, một là tử vong chi hoa, một là Bỉ Ngạn hoa. Cả hai loại hoa này, Thần Nam đều đã thấy, lần trước hắn vào tử vong tuyệt địa trong Thập vạn đại sơn tại miền trung Thiên Nguyên đại lục đã thấy tử vong hoa, loại hoa chuyên ăn vong linh chi khí, hút hồn phách người chết, tà ác vô cùng, nhưng nếu không tiếp cận sẽ không nguy hiểm gì.
Bỉ Ngạn hoa lại khác, nó cũng hút vong linh khí tức nhưng chỉ cần nhìn thấy nó coi như đang xuống với vùng đất tử vong, sinh mệnh sẽ đi đến điểm kết thúc, nên không ai muốn thấy loại hoa này.
"Lẽ nào đấy chính là Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết?" Thần Nam cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Trên trần thế có một hoa mĩ lệ tên Bỉ Ngạn hoa nhưng cùng tên mà bản chất khác nhau, tuy lúc hoa nở cũng không có lá song không có tử vong khí tức. Biển hoa màu máu trước mắt lại phát ra tử vong khí tức nồng nặc, chắc chắn nó là tiếp dẫn chi hoa chân chính, là loại hoa tà ác trên đường xuống tử vong quốc.
Hiển nhiên Long Bảo Bảo biết loại hoa trong truyền thuyết này, thấp giọng nói: "À, thần dạy, loại hoa này nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa lá đời đời không cũng trổ, là sinh tử ma hoa"
"Ồ, xem ra chúng ta đã vào một nơi âm u, tà dị rồi, các ngươi phải cẩn thận, hiện tại có lẽ chúng ta không còn đường rút, chỉ còn nước tiến lên."
Lời Thần Nam không sai, quay đầu lại nhìn thì Nại Hà kiều đã biến mất, chỉ còn nước sông vàng rực đang gầm gào, cuồn cuộn chảy, trên không của dòng sông lại có cấm chế, ngăn cả cả nhóm nhảy qua.
Tiểu Phượng Hoàng có vẻ khiếp đảm: "Trước mặt còn xuất hiện gì nữa không, chúng ta đi được bao xa?"
"Không sao, ngươi cứ ở yên cạnh ta là được." Thần Nam an ủi Tiểu Bất Điểm đoạn tiếp tục tiến tới.
Bỉ Ngạn hoa màu máu ánh lên vẻ yêu diễm cùng cực, nhìn từ xa như có một tầng huyết vụ mờ mờ lẫn giữa các đóa hoa. Thần Nam bước vào giữa đám hoa tà dị, chợt thấy không ổn, cảm giác nguy hiểm từ từ trải ra trong lòng.
Hắn cảnh giác ba con thần thú: "Các ngươi cẩn thận, ta thấy có gì đó không ổn..."
← Ch. 107 | Ch. 109 → |