← Ch.214 | Ch.216 → |
Phật Tổ bình thường vẫn tường hòa giờ như nước đang sôi, mọi đỉnh núi lay động, mười mấy đỉnh đổ sập, vô số vết nứt lan xa mấy dặm, từ trung tâm là Linh sơn phảng phất có hỏa sơn dưới lòng đất bùng phát khiến Phật Tổ cực độ hỗn loạn, các tăng phật bay lơ lửng trên không.
Linh mạch dưới lòng Linh sơn. Đại Long đao ảo hóa thành ngọn núi phát ra trận trận long ngâm xung kích vào long mạch trong vùng sâu địa quật, linh khí như biển bị nó không ngừng hút lấy, những vết nứt trên mình thanh sơn dần tan đi, ngọn núi rõ ràng dần.
Linh căn long mạch trong địa quật bất cam, giãy giụa kịch liệt, linh khí hùng hậu rung lên tạo thành địa chấn cho Phật Tổ.
Cự long do linh khí trong địa quật hóa thành liên tục đổi màu, từ xanh sang tím, lục rồi hóa thành kim long, phát ra hào quang rực rỡ, nhe nhanh múa vuốt chống lại Đại Long đao.
Nhưng Đại Long đao như một cái động không đáy, nguồn linh khí vốn không đáp ứng, ngọn núi xanh biếc dần hóa hình thành rồng nhưng chỉ là nửa con.
Đại long xanh biếc hơn ngàn thước tuy không sánh được với cái đuôi kim long nhưng nó đang nuốt dần thân thể đối phương, đương nhiên đó không phải huyết nhục chi thân mà là linh khí bản nguyên thuần tịnh nhất.
Lúc Đại Long đao hiển hóa long hình thân thể, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đều thấy khó chịu, áp lực kinh hồn khiến chúng bất an, thậm chí sợ hãi.
Nhưng lúc thấy thân thể tàn phá của thanh long liên tục được tu bổ, chúng lại hưng phấn như thế thân thể mình trọng thương đang phục nguyên.
Thần Nam cũng vô cùng vui mừng, thấy vết thương trên mình thanh long dần lành lại, hắn biết thần binh uy chấn tam giới sắp tỏa hào quang.
Kim long không ngừng giãy giụa nhưng cuối cùng gầm lên trầm trầm, cả long thân rung lên, thanh long do Đại Long đao hóa thành đã hút được một phần mười của nó.
Trên tầng không Linh sơn, Thanh Thiện cổ ma đang dùng đại pháp lực định sơn thúc địa, khiến mọi đỉnh núi rung chuyển yên tĩnh lại, mặt đất dừng nứt toán, dần lành lại.
Lão không muốn linh cơ vạn năm của Phật môn bị hủy nên cố ổn định cảnh vật trong vòng hơn trăm dặm của Phật Tổ rồi hóa thành tia chớp bay vào địa quật, định hàng phục long đao, khiến cự long do linh khí nguyên hóa thành yên ổn lại.
Trong lúc này, kim long run lên càng dữ dội, Đại Long đao tăng tốc hút nguyên khí.
Thanh Thiện cổ ma đại nộ, dùng đại pháp lực cách long đao và kim long ra rồi thi triển pháp tắc lĩnh vực, diệt sát động tối om phát ra khí tức kinh nhân chặn trước Đại Long đao.
"Ầm, ầm, ầm."
Đia quật rung lên kịch liệt, cự long do linh khí hóa thành rúng động, nứt toác ra, cơ hồ nổ tung.
Thanh Thiện cổ ma đại nộ, lần trước linh căn phá toái, lão phải dùng thông thiên đại pháp lực ép tụ hợp lại, ai ngờ bị Đại Long đao tấn công một đòn đã không chịu nổi, sắp nổ tan.
Thanh long do Đại Long đao ảo hóa lạnh lùng nhìn Thanh Thiện cổ ma, không hề hành động gì, cổ ma đành bỏ qua việc hàng phục long đao bởi không còn thời gian nữa.
Lão dấy lên cuồn cuộn ma khí, bao lấy nguồn linh khí sắp nổ tung, vô tận ma khí như bức tường sắt đen ngòm chặn cự long đang tan nát lại.
Sắc mặt Thanh Thiện đèn sầm, dị thường cật lực, lần này là linh khí trong hơn trăm vạn dặm vuông tụ lại, nếu không có tu vi gần đạt mức Thần Hoàng ắt không làm nổi.
Nguồn linh khí như biển tạm thời ngừng lại nhưng cự long sắp vỡ vụn trong ma khí đen ngòm lại muốn xông ra, giãy giụa kịch liệt, không muốn bị phật thỏ trói buộc.
Một tràng long ngâm vang vọng thiên địa, thanh long đang lơ lửng hóa thành đoạn đao, bề mặt vấn vít vụ khí màu xanh, phát ra thần quang xanh biếc.
Vô tận sát khí tràn khắp địa quật, đoạn xông lên mặt đất, bay lên mây cao. Từ xa nhìn lại, Phật Tổ đang xông lên một làn khí xanh, sát ý lạnh lùng khiến lòng người buốt lạnh.
Lại một tràng long ngâm truyền khắp trăm dặm, đoạn đao dài gần ngàn thước như một tia sét khổng lồ tránh qua Thanh Thiện cổ ma, trực tiếp phá bức tường sắt, đánh tan ma khí đang phong tỏa nguồn linh khí.
Thanh Thiện cổ ma vừa kinh vừa nộ, bức tường ma khí bị phá vỡ, linh khí bị cấm cố không còn chịu khống chế, tức thì cuồng bạo ngay.
"Ầm." Cả nguồn linh khí nổ tung như bị Thần Nam dùng một lượng lớn lôi hỏa kích nổ, địa quật sôi trào, mặt đất chịu một cơn siêu cấp đại địa chấn.
"Grào..., bà nó chứ, mau chạy thôi, không là xong đời."
"Đại thần côn trên cao!"
Đại hỗn loạn được hi vọng đã xảy ra, phải nhân lúc loạn mà chạy, Thần Nam dùng định địa thần thụ mở đường, gạt hết đá tảng chặn đường ra hai bên, mở Thần Vương dực bay tới, hai con rồng bám theo.
Địa quật vốn là nơi tốt nhất phong ấn tù đồ, tàn thể Thiên Ma mất ý thức bị Thanh Thiện phong ấn tại đây từ vạn năm trước. Nhưng hôm nay Thanh Thiện cổ ma phạm sai lầm lớn, vạn lần không ngờ Đại Long đao xuất hiện, vạn long chí tôn hút long hình linh khí có gì khó? Nó là khắc tinh.
"Ầm, ầm, ầm."
Trong địa quật liên tục vang lên những tiếng nổ đùng đục, suối linh khí như nước biển gầm gào tràn về bốn phương tám hướng, uy thế không chặn nổi, tạo thành một khe nứt lớn, tràn lên mặt đất.
Một viên linh nguyên chi tâm sáng rực bay khỏi địa quật, nửa thanh long đao ngâm lên, hóa thành nửa con thanh long nhanh chóng lao theo, hút mất linh nguyên chi tâm.
Thanh Thiện cổ ma vốn đang cấm cố linh khí, thấy Đại Long đao hút linh căn chi tâm liền gầm lên, truy sát đại long, mặc kệ linh khí không ngừng tràn ra, Phật Tổ rung chuyển, núi non sụp đổ.
Phật Tổ hỗn loạn như ngày tàn đang tới, lần này linh căn triệt để mất đi, nghiêm trọng hơn lần trước không biết bao nhiêu lần, dù linh khí tràn ra nhưng Phật Tổ vẫn bị xô đổ.
Đại Long đao phá tan hư không, hóa thành một đạo thanh sắc thần quang, lao về chân trời.
"A."
Thanh Thiện cổ ma nổi giận hú vang, mái tóc màu máu rung bay, vô tận ma khí triệt để che kín Phật Tổ, ma lâm đại địa, không gian nơi này đen như mực.
Nhưng thoáng sau, linh khí hùng hồn bị bức lùi lại dưới lòng đất, ma khí ngùn ngụt cũng tan hết vào địa quật, Thanh Thiện cổ ma bất chấp tự tổn tu vi, tạm thời phong ấn linh khí.
Đoạn lão nhanh chóng đuổi theo, Đại Long đao đã hút linh căn chi tâm, coi như lấy đi một nửa linh khí, quả thật lão không chịu nổi chuyện đó.
"Đại thần côn trên cao!"
Cách đó mười mấy dặm, Long Bảo Bảo lắc lư bay, nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ở Phật Tổ.
"Hưng phấn thật." Tử Kim thần long vốn chỉ lo thiên hạ không loạn hưng phấn kêu ngao ngao ầm lên.
Thần Nam cầm thần cung nói với hai con rồng: "Các ngươi nói xem, bây giờ ta quay lại Phật Tổ, dùng máu nhuộm thần tiễn xạ vào phong ấn của giặc trọc Thanh Thiện, để suối linh khí bùng phát, liệu có bị cả Thiên giới truy sát không?"
"Đáng ghét, ngươi điên rồi sao?" Tử Kim thần long cả kinh: "Tên ma hòa thượng đó tất sẽ báo thù, truy sát chúng ta tới cùng."
"Ngươi tưởng chúng sẽ bỏ qua cho bọn ta việc hôm nay chăng, đã đắc tội thì khiến hắn phát điên luôn."
Thần Nam hiện tại không sợ gì nữa, đã đắc tội với quá nhiều nhân vật nổi danh Thiên giới, lật mặt với Thanh Thiện cổ ma, thôi thì để lão phát cuồng lên.
"Nếu các đại nhân vật của Thiên giới không thuận mắt bọn ta, trước khi về Nhân gian, chúng ta phải làm cho hoành tránh, để chúng điên lên."
"Thần thánh ơi." Long Bảo Bảo được phen lác mắt.
"Điên, điên rồi." Tử Kim thần long lẩm bẩm.
Lúc này Thần Nam đang trong trạng thái bốc đồng, tiền đồ không rõ ràng, mấy Thần Vương cùng các đại thế lực muốn diệt hắn, cả Thần gia cổ lão thần bí cũng tìm tới, coi như đại nạn chực lâm đầu.
Trong tuyệt cảnh, hắn bị bức phải hành động điên cuồng.
Hắn xòe Thần Vương dực tiến về Phật Tổ, thoáng chốc đã đến sát, cắn ngón giữa để máu nhỏ vào Xạ nhật tiễn đoạn giương cung nhả tên.
"Ầm."
Khắp trời toàn là thần hồn ma phách, âm phong gào rú, Phật Tổ rung lên, những ngọn núi vừa ổn định bị áp lực của thần tiễn lại lắc lư, hai ngọn gần nhất sụp đổ.
Thần tiễn nhuộm máu quả thật phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc, vô số thần ma tàn tượng lơ lửng trên không, tiếng gầm khiến người khác sởn gai ốc vang vọng.
Một tiếng nổ chấn động màng tai, thần tiễn nhuộm máu bay ra, huyết quang và kim quang tương hỗ, tạo thành một dải hồng quang mấy trăm trượng xuyên vào Phật Tổ.
"Ầm, ầm, ầm."
Tiếng nổ trầm muộn vang lên liên tục dưới lòng đất, Phật Tổ dâng trào như sóng, núi cao như ngọn sóng, mặt đất bằng như chân sóng.
Thần Nam không caanfn hìn cũng biết Phật Tổ bị hủy khá nhiều, Long Bảo Bảo lại triệu hoán Xạ nhật tiễn về, hắn đưa hai con rồng vào nội thiên địa, xòe Thần Vương dực, lao vút về chân trời không thèm ngoảnh lại.
Phật Tổ như mạt nhật giáng lâm, suối linh khí hùng hồn miễn cưỡng bị Thanh Thiện cổ ma phong ấn lại bùng lên, hủy diệt vô số tiên sơn, mặt đất nứt nẻ...
Chúng tăng phật nổi trên không thấy Thần Nam bỏ chạy cách đó mấy dặm, nhiều người tức giận đuổi theo nhưng dù pháp lực cao thâm cũng không kịp Thần Vương dực.
Thần Nam bay một hơi vạn dặm, tin chắc không có truy binh mới dừng lại tại một nơi sơn thanh thủy tú, phong cảnh vô cùng tú lệ.
Hắn lao xuống mặt hồ nhỏ trong vắt, để đầu óc điên cuồng lãnh tĩnh lại rồi thả hai con rồng khỏi nội thiên địa.
"Grào. tiểu tử khốn, ngươi quả là sao quả tạ vô địch, tên Tây thổ Đồ Đằng nói không sai, ai dính vào ngươi là xui tận mạng."
Long Bảo Bảo bất mãn, lẩm bẩm: "Chúng ta xui tận mạng..."
Thần Nam lãnh tĩnh lại bèn nói: "Không cần nghĩ lắm, dù gì cũng có một lô cường địch, cộng thêm Phật giáo cũng có sao, hiện tại để chúng khóc đã, chúng ta về Nhân gian giới."
Xạ nhật tiễn được đặt lên Hậu Nghệ cung, phá toái hư không, một không gian thông đạo mông lung xuất hiện trước mặt cả bọn.
Long Bảo Bảo vừa định tiến vào thì Thần Nam cản lại: "Ta nghe người Thiên giới nói muốn xuống Nhân gian giới rất khó, nếu không có cường giả hộ thân ắt cửu tử nhất sinh."
Hắn quăng một hòn đá vụn vào không gian thông đạo.
"Bốp."
Một dòng điện hồ nhỏ xíu bổ xuống hư không, viên đá tan thành bột.
Thần Nam há hốc mồm, Long Bảo Bảo nháy mắt cười thầm, con rồng du côn lại cười vang: "Thiên phạt chi lực nhược tiểu thế này sao lại cửu tử nhất sinh? Grào...cười chết mất."
Nhưng Thần Nam vẫn thấy không ổn, quăng một khối đá ngàn cân vào đó.
"Soạt."
Lại một đạo thần quang bổ xuống, tảng đá tan tành.
Tử Kim thần long không cười nổi nữa, nó hóa thân thành long bay lên, thoáng sau long thể khổng lồ cuốn theo mấy khối đá vạn cân quăng vào không gian thông đạo.
"Ầm."
Trên không, thần quang giáng xuống, cự thạch hóa thành tro bụi ngay.
Qua mấy lần thí nghiệm, thậm chí bắt cả các loại phi cầm tẩu thú nghiệm chứng, thần phạt cực kì vừa vặn, hủy diệt hết mọi sinh mệnh hoặc vật phẩm tiến vào thông đạo.
"Bảo bảo thiên long trên cao!"
"Lão long ta không dám về Nhân gian!"
Thần Nam cuối cùng cũng tin vào truyền ngôn ở Thiên giới, tiên nhân hạ giới phi thường khó khăn, thực lực càng cao lúc vào không gian thông đạo càng chịu lực thiên phạt mạnh hơn, nếu không có người tương trợ quả khó lòng một mình xuống Nhân gian được.
Đó là nguyên nhân cao thủ Thần Vương không hạ giới, tu vi như họ mà mốn tìm người tương trợ gần như không thể, mà họ lại không muốn đem thân mạo hiểm.
Thần Vương không thể ơ hờ hạ giới, với bọn Thần Nam lại là tin tốt nhưng trước tiên cả bọn phải về Nhân gian giới đã.
Hắn định đi tìm Đại Bằng thần vương tương trợ nhưng lại thôi, hắn không muốn liên lụy đối phương. Tìm Thiên giới Vũ Hinh cũng không thể, hắn không hiểu sao lại lắc đầu, trong lúc này hắn không muốn gặp nàng.
Hai ngày sau, ngọn tiên sơn cả bọn đang ở đột nhiên truyền lại dao động, tiếng hò hét từ trên không vang lên: "Giết."
Ma vân cuồn cuộn, mấy trăm ngươi cưỡi hắc vân đang lao tới. Ở giữa có một lá cờ trên có hai chữ "Phá Diệt".
"Giết."
Ở tây phương hào quang trận trận, thái vân ùn ùn, một nhóm hòa thượng nhanh chóng lao tới.
"Giết."
Ở phương nam, thi khí lan tràn, âm phong gào rú, một toán cương thi ngự thi khí, gào lên lao tới.
"Giết."
Ở bắc phương tiên khí liễu nhiễu, thần quang lấp lánh, một lá cờ giương cao có hai chữ "Vô Ưu".
"Ông nó chứ, đại quân của Thiên giới Thần Vương vây ráp chúng ta."
← Ch. 214 | Ch. 216 → |