← Ch.231 | Ch.233 → |
Ma âm như mũi nhọn vô cùng sắc bén, tỏa ra xung quanh bên trong Đạm Đài thánh địa.
Khiến cho người nghe cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Tổ tông ơi... thực là quá đáng sợ! Long đại gia ta cảm giác đại sự không tốt. Ta... ta không muốn chơi nữa!" Tử Kim thần long lắp bắp nói, sắc mặt vô cùng khó coi."Cái tên hỗn đản bất tử đó có khả năng... tựa hồ vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, Thần Nam cái tên tiểu tử khốn kiếp này. Cái kẻ này... chúng ta không nên dây vào a! kẻ này khiến cho ta có chút sợ hãi. Khiến cho ta không có một chút tin tưởng đối mặt! Ta... Long đại gia ta muốn chạy!".
Nói dứt lời, Tử Kim thần Long thực muốn lập tức viễn độn rời xa khỏi nơi này.
"Thần nói, tên ma vương này là kẻ mà chúng ta không có khả năng đụng đến, chúng ta không có cách nào lợi dụng hắn đối phó với người trong thiên giới. Chúng ta còn không mau chạy thôi!" Long bảo bảo đảo hai con mắt, kiến nghị lập tức bỏ chạy, Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm thấy biểu hiện của hai con rồng như vậy cũng vội vàng nói theo: "Các ngươi hiện tại đã biết hắn ta đáng sợ như thế nào rồi đấy, hiện tại biết vẫn chưa muộn, chúng ta mau rời khỏi nơi đây thôi"
Thần Nam vẫn đứng bất động, chỉ bình tĩnh nhìn về phía thạch lâm.
Nơi đây, huyết quang lấp lánh, kèm theo đó là ma vụ giăng khắp nơi, một ma ảnh cao mười trượng đang nhe nanh múa vuốt ngẩng đầu nhìn trời cao. Tuy nhìn không rõ ràng, nhưng đúng là có tạo ra cảm giác đáng sợ mơ hồ, khiến cho người ta trong lòng sinh ra sự sợ hãi. Ma ảnh trong Huyết sắc thạch lâm cùng với ma khí tràn ra, khiến cho thạch lâm từ bên ngoài nhìn vào cảm giác âm u đáng sợ.
Lúc này bên trong Đạm Đài thánh địa bao trùm lên một không khí lặng lẽ, chết chóc. Tất cả đệ tử đều biết ma vương lúc này rất không yên ổn, không có người nào dám đi lại ở nơi âm u này.
Qua một lúc lâu, huyết sắc ma ảnh to lớn trong thạch lâm từ từ biến mất, giống như là chưa từng phát sinh ra việc gì. Khí tức âm u trong Đạm Đài thánh địa dần dần tan đi, khí tức thánh khiết đã bị mất đi dần dần tụ lại.
Hai con rồng cùng với Nam Cung Ngâm đồng thời thở phào một hơi, đồng thanh hô lên: "Đáng sợ thật!"
Thần Nam từ từ thu hồi ánh mắt nhìn nơi phong ấn ác ma, quay người hướng về phía bọn Nam Cung Ngâm, nói: "Ta đã quyết định rồi..."
"Có phải là bỏ cuộc, nhanh chóng bỏ chạy?" Nam Cung Ngâm vọi vàng hỏi lại.
"Long đại gia ta sớm đã chuẩn bị rồi, hiện tại chúng ta có thể đi được rồi!"
Thần Nam thần sắc ngưng trọng dần dân biến mất, khẽ mỉm cười nói: "Ta đã quyết định rồi, chúng ta sẽ ở lại đây. Nhất địnhphải nghĩ ra biện pháp thả tên ma vương này ra, giúp y sớm ngày phá toái hư không tiến nhập thiên giới!"
"Thần nói, cái thế giới này quá điên loạn rồi, đến tiên tử cũng nhận ma quỷ làm mẹ nuôi!" Long bảo bảo kinh ngạc nhìn Thần Nam
"Thần huynh, huynh điên sao? Vừa rồi huynh không cảm thấy khí tức của y sao, tuyệt không phải kẻ mà huynh và ta có thể trêu chọc vào" Nam Cung Ngâm sắc mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
"Chính vì y quá mạnh, ta muốn tận lực giúp đỡ y thoát khỏi trói buộc mà thoát ra, nếu không thì làm sao có thể đối phó được với đám người trong thiên giới chứ?" Thần Nam thần sắc kiên quyết.
Nam Cung Ngâm thấy không còn cách nào có thể khuyên bảo liền nói: "Huynh đúng là điên mà, việc này huynh nên suy nghĩ lại cho kĩ, hiện tại chúng ta trước tiên hãy rời khỏi đây đã, ta thật không dám đứng mãi ở cái nơi quái quỷ này nữa".
Hai người hai rồng lại theo đường cũ quay ra.
Nói ra cũng thật kì quái. Đạm Đài thánh địa sau khi ma khiếu lúc nửa đêm qua đi, thế nhưng lại không hề âm trầm như lúc trước. Bầu trời không ánh trăng không ánh sao bây giờ đã sáng rực trở lại, ánh trăng mênh mông dần dần xuyên thấu qua những đám mây chiếu xuống, trên bầu trời những ngôi sao cũng lấp lánh theo.
Từng đợt hương hoa bay ra, lúc này phảng phất như có một tầng sương nhàn nhạt bao phủ nơi đây. Tiên khí lan tỏa, khí tức thánh khiết tràn ngập khắp không gian.
Tử Kim thần long nói: "Hú hồn! thánh địa này dường như có linh tính, đại ác ma vừa đi khỏi, linh khí của thánh địa lại trào ra".
Đúng vào lức đó, có tiếng hát từ xa truyền lại, âm thanh rất mượt mà nhẹ nhàng, tựa hồ có một cô gái xinh đẹp đang ca hát ngắm trăng.
Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm tức thì hai mắt phát sáng, tựa hồ đã quên chuyện đáng sợ vừa rồi, nói: "Ai da, đúng là âm thanh tuyệt vời, đúng là nghe hay đến cực điểm. Nhất định đó là một tuyệt thế mĩ nhân. Nếu như không thể tận mắt xem thử, thực sự sẽ nuối tiếc cả đời!".
Thần Nam không còn gì để nói. Vừa mới rồi tên tiểu tử này sắc mặt vẫn còn bi phẫn, kiên quyết muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, vậy mà bây giờ lại sinh lòng trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là không hổ dâm tặc xuất thân từ tình dục đạo.
Tử Kim thần long hai mắt cũng sáng rực lên, nói: "Tiểu dâm tặc đúng là biết như vậy là tốt, không nhân vật phong lưu cùng với ta, Long đại gia cũng có ý nghĩ này, Grào... đúng là anh hùng có cách nhìn giống nhau mà!" Dù gì thì cũng không có việc gì để làm, Thần Nam cùng với Long bảo bảo liền đi theo hai tên tiểu tử bất lương tiến về phía phát ra tiếng hát.
Xuyên qua mấy bụi hoa, bọn họ chậm rãi đi đến một hoa viên ngập tràn sương trắng. Nơi này hương thơm ngào ngạt, hơi nước bốc lên, tạo lên làn sương mờ ảo.
Thì ra là một hồ nước nóng. Nước nóng trong hồ không biết dẫn từ nơi nào tới, khéo sao lại dẫn vào giữa vường hoa, những bụi hoa lại chia hồ nước thành các gian, cảnh sắc thơ mộng, đúng là một nơi tuyệt vời.
Nhìn qua một bụi hoa, khéo thay lại có thể thấy được một thân ảnh mĩ nhân ẩn hiện trong làn nước. Làn da trắng trẻo, mái tóc xỏa xuống, dưới làn sương mờ ảo của hơi nước bốc lên khiến cho nàng đẹp đến cực điểm.
Tử Kim Thần Long quệt nước dãi, nói: "Đúng là siêu cấp đại mĩ nhân, đến cả ta còn có chút xung động".
Bạch y dâm tặc nam cung ngâm hai mắt sáng rực, không kìm được liền bình phẩm theo: "Long huynh nói không sai, da trắng, eo thon, ngực... a ... con rồng hỗn đản này mau nhắm mắt lại cho ta!"
Đúng lúc Nam Cung Ngâm nhìn thấy khuôn mặt của người con gái đó, lập tức thân hình chấn động nhanh chóng quay sang Tử Kim thần long hét lên: "Đó là lão bà của ta, Tử Long nhà ngươi mau nhắm mắt lại cho ta, không được nhìn nữa!"
"Hứ, ngươi nói đó là lão bà của ngươi thì là lão bà của ngươi sao? Ta cũng nói đso là lão bà của ta đó! Ô... người con gái này đúng là quá mĩ lệ, Long đại gia ta đã động lòng rồi". Tử Kim thần long hắt mắt ánh lên vẻ thèm thuồng, so với Nam Cung Ngâm còn giống dâm tặc hơn.
"Ta khinh, Tử Long nhà ngươi vẫn còn nhìn trộm,
"Hứ, ta nói tiểu dâm tặc nhà ngươi quá bá đạo mà. Mĩ nữ này mọi người chúng ta cùng nhìn thấy, sao lại trở thành lão bà của ngươi được? Ta nói nàng ta là lão bà của ta thì sao? Không cần phải nói những lời khó nghe như vậy, ta là quang minh chính đại nhìn ngắm, không phải là nhìn trộm. Ngươi xem, nàng ta đôi mày lá liễu, mắt tự hồ thu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, ngực đầy đặn như..." Tử Kim thần long lúc này thật giống với chức nghiệp dâm tặc.
Nam Cung Ngâm thực sự tức đến hộc máu, nghiến răng nói: "Đó là Vương Lâm của ta, ta vì lão bà này mà tới! Hôm nay... lão bà của ta bị con sắc long nhà ngươi, còn có ngươi... ngươi (chit Long bảo bảo và Thần Nam) nữa... đều nhìn thấy hết rồi!" Nam Cung Ngâm tức giận chỉ vào Tử Kim thần long, cùng với đó là trừng mắt nhìn Long bảo bảo, còn có Thần Nam ở đằng sau nữa. Nói: "Các ngươi lập tức quay người lại cho ta, bằng không ta liều với các ngươi!".
"Ta chưa nhìn thấy cái gì mà". Thần Nam lui lại phía sau.
"Grào... Long đại gia ta cũng không nhìn thấy cái gì!" Tử Kim thần long lưu luyến không rời, cứ một bước lại ba lần quay đầu nhìn lại.
"Con Tử Long này, ta muốn quyết đấu cùng với ngươi!"
"Hừ, đúng là nhỏ mọn!".
"Sắc long, ngươi nói cái gì?"
"Bổn long muốn nói, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, không phải bổn long nghĩ bậy bạ. Ta là dùng ánh mắt rất thuần khiết hân thường thân thể xinh đẹp yêu kiều kia. Ta trong lòng không thản nhiên không vướng bận, tư ưởng của bổn long không giống như sự tưởng tượng của tên hẹp hòi xấu xa nhà ngươi đâu. Long đại gia ta rất thuần khiết, ta trong sạch".
"Cái con rồng chết tiệt này ta thực sự muốn đạp ngươi!" Nam Cung Ngâm sắc mặt tái đen.
Cuối cùng, Tử Kim thần long bị Thần Nam một cước đá bay. Lão long mới thu lại ánh mắt lưu luyến không rời.
Nam Cung Ngâm từ lúc con rồng du côn không chú ý nữa, vừa mới quay đầu nhìn lại, trong đầu lại tức giận, y hung hăng nhìn Long bảo bảo nói: "Cái con rồng không ra gì này cũng mau nhắm mắt lại cho ta!"
Long bảo bảo đang bay lượn trên không trung, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn Nam Cung Ngâm.
Cũng may hai con rồng này đã cầm tay dắt nhau đi, Nam Cung Ngâm hừ lên thở dài một tiếng, bất quá đúng lúc này, một tiếng quát khẽ từ chỗ Vương Lâm truyền lại: "Ai, mau ra cho ta, dám gan to bằng trời rình trộm nơi này".
Nói thì chậm, làm thì nhanh, Vương Lâm lao ra khỏi suối nước nóng, nhanh chóng mặc quần áo để bên hồ lên người, ta cầm thần kiếm lấp lánh hàn quang. Như tiên tử lao tới.
Vút vút vút
Ba âm thanh phá không vang lên, Thần Nam cùng với hai con rồng trong nháy mắt đã không thấy đâu, chỉ còn lại Nam Cung Ngâm ngây ngốc đứng ở giữa sân.
"Hóa ra lại là tên dâm tặc nhà ngươi, ngươi... lần trước ta đã tha cho một mạng, vậy mà ngươi lại dám đến đây"> Vương Lâm vừa thẹn vưuà giận.
"Lâm muội hiểu lầm rồi. Huynh không phải cố ý, một ngày không gặp ngỡ cách ba thu, huynh đã lâu không gặp muội. Đối muội ngày nhớ đêm mong, cuối cùng không quản đường xa ngàn dặm mà tới đây, muốn là gặp mặt muội một lần. Chỉ là không may lại phát sinh ra sự hiểu lầm này, lần này tuyệt đối không giống với lần trước..."
"Dâm tặc nạp mạng đi"
"Ấy chớ..."
Nam Cung Ngâm quay người bỏ chạy. Vương Lâm vội vàng đuổi theo như hình với bóng.
Sau khi hai người mất dạng, một người hai rồng mới xuất hiện trở lại.
Tử kim thần long nói: "Chúng ta không cần phải giúp đỡ tiểu dâm tặc u? Y đang bị nữ nhân kia đuổi giết kìa".
Thần Nam mỉm cười, nói: "Yên tâm. Nữ nhân kia vừa rồi không có sát khí. Sự tình giữa bọn họ chúng ta là người ngoài không nên nhúng tay vào".
"Nga, thần nói chúng ta lại có thể xem mãn nhãn rồi" Long bảo bảo đôi mắt to đảo qua đảo lại, ý bảo Thần Nam nhìn về phía hồ nước nóng cách đó không xa.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, một thân ảnh tuyệt mĩ đang bay tới, giống như cửu thiên huyền nữ từ trong những bụi hoa nhẹ nhàng lướt ram lại giống như là hằng nga trên cung trăng vậy, không nhiễm chút khí tức trần thế. Nhẹ nhàng bay bay qua bụi hoa, cuối cùng hạ xuống bên hồ nước.
Tử kim thần long hai mắt trợn trừng, kinh hãi thốt lên: "Là cô ta!"
"Thần nói, là Tiểu mộng mộng" Tiểu Long hấp háy mắt nhìn Thần Nam.
Mộng Khả Nhi vừa mới hành công hoàn tất, mặc dù biết cơ hội rất xa vời nhưung nàng ngày nào cũng đều kiên trì luyện hóa sinh mệnh nhỏ nhoi trong người. Vì sau khi hành công mồ hôi toát ra rất nhiều, nên tiện đến suối nước nóng này tắm gội.
Bạch sắc trường bào nhẹ nhàng tuột xuống. Làn da dưới ánh trăng sáng rực lên làm xao động lòng người, mái tóc mây huyền buông xõa.
"Phanh"
Thần Nam một cước đá Tử kim thần long vào bụi hoa, sau đó ngồi lên trên mình nó. Đồng thời lại ôm lấy Long bảo bảo rồi dùng tay bịt mắt của nó lại, nói: "Chớ có nhìn phi lễ như vậy".
"Thần nói, ta ***! Vì sao ngươi lại không tự bị mắt của mình!".
← Ch. 231 | Ch. 233 → |