← Ch.240 | Ch.242 → |
Thủ mộ lão nhân đưa mắt nhìn về phía Thần mộ lăng viên lắc đầu, nói: "Không phải ta, ta cũng không biết Thần ma lăng viên này là người nào kiến tạo".
"Ngài cũng không biết?" Thần Nam cảm giác sự tình càng lúc càng phức tạp khó đoán biết.
"Không biết. Ta chỉ là một lão già sắp chết, làm gì có tâm tình kiến tạo lăng viên cho người chết chứ, nếu có kiến tạo thì cũng là kiến tạo cho bản thân ta, quản lũ thần ma đáng ghét kia để làm chi chứ".
Thần Nam nhổ một bãi nước bọt, nói: "Vậy ngài bắt đầu đến đây sống từ khi nào?"
"Đại khái đã mấy ngàn năm rồi, rốt cuộc là sáu ngàn hay bảy ngàn năm ta cũng không rõ nữa. Ài, lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng sút kém. Già mà không chết, muốn chết cũng không được, đúng là khiến người ta thống khổ a!" Thủ mộ lão nhân than thở.
Thần Nam toát mồ hôi lạnh, lão già cổ hủ này đúng một lão thọ tinh có cá tính – lại than mình sống lâu.
"Vậy ngài vì sao ở lại nơi này?"
"Nhàm chán, ngươi nhìn xem khung cảnh nơi này ưu nhã, bốn mùa đều xuân, hoa tươi nở rộ, cỏ mọc xanh rì, lại có thể hưởng hương hoa, nghe tiếng chim hót, ta rất thích nơi mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ này. Vả lại, ban ngày còn có thể xem thiên sứ nhảy múa, nghe tiên tử phương đông ca hát, xem Võ thần múa kiếm, đều là những việc mà ta yêu thích!".
Mồ hôi đẫm áo.
Đúng là biến thái, càng sống càng biến thái!
"Bởi vì... vì những cái đó sao?" Thần Nam tuyệt không tin tưởng những lời ông ta vừa nói.
"Ai, kì thực ta muốn xem thử rốt cuộc là ai kiến tạo lăng viên này, đợi ở nơi này mấy ngàn năm cũng không phát hiện ra được điều gì, lúc nhàn nhã thì gõ đầu những oán niệm bất diệt của thần ma. Đó cũng là một phương pháp tiêu khiển giết thời gian.
"Tiền bối ngài... ngài..." Đối với lão nhân này, Thần Nam thực không biết nói cái gì cho tốt.
"Không có biện pháp a, già rồi mà không chết. Kì thực ta rất muốn nằm dưới đất lâu rồi, cái thế gian này không có gì để ta lưu luyến cả. Ta từng có ý nghĩ muốn tự sát, mai táng bản thân tại Thần ma lăng viên gần ngàn năm trước, thế nhưng đúng là không chết được, cuối cùng lại bị tên thần ma không an phận này đánh thức.
Nghe những lời này, Thần Nam không tự chủ đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể than rằng
"Tiền bối, ta muốn thỉnh giáo ngài. Ngài có thể nói cho ta biết vì sao ta lại được chôn ở nơi đây, ngài chắc cũng nhìn ra ta lúc trước không phải là thần ma gì".
"Ta cũng cảm thấy rất kì quái, ngươi vì sao lại bị chôn tại nơi này? Ta ở nơi này đã mấy ngàn năm, chỉ nghĩ rằng ngươi là một người chết, đến khi ngươi sống lại mới chú ý đến, một kì tích thầm lặng phát sinh. Bất quá, ngươi cần biết những điều đó để làm chi, dù sao ngươi đã sống lại đã là quá tốt rồi" Lão nhân nói thản nhiên, tựa hồ đó là một sự việc bình thường.
"Trừ việc sống lại ra, ta còn tìm được cái gì ở nơi này nữa?".
"Lẽ nào còn không đủ sao? Người đã hồn phi phách tán có thể trọng tụ linh thức, đã tính là một cơ duyên lớn lao. Đương nhiên, nơi đây không chỉ có điểm này. Sau khi ngươi sống lại, từ lăng viên này đi ra, ta từng suy nghĩ một ngày một đêm. Nghĩ ra được chỗ ngươi an táng thực sự là một địa huyệt tốt trong thần ma lăng viên này. Trước kia ta từng nhân xét qua loa nơi đây là địa huyệt tuyệt âm, là nơi rất bất tường, bất quá sau khi suy nghĩ lại mới phát hiện ra có người điên đảo càn khôn, nghịch loạn âm dương, dùng phương pháp che trời vượt biển, che dấu tình huống thật sự, một phần của ngươi là một chỗ quý báu a! Không biết vị thần ma nào đã mang thi thể của ngươi đến nơi này? Bởi vì một mình ngươi lại được chôn ở một nơi tốt như vậy. Tuyệt âm thành dương, tận cùng của cái chết là sự sống... khó trách, khó trách!".
"Tiền bối, lẽ nào ngài thực không thể chỉ điểm cho ta một chút sao? Ta khẳng đinh ngài biết bí ẩn trong đó".
Lão nhân trầm tĩnh đưa mắt nhìn hắn, nói: "Sao lại nói như vậy. người kiến tạo thần ma lăng viên thủy chung vẫn không xuất hiện, chẳng biết người đó giờ ở nơi nào rồi. Nếu như đã vậy, ngươi vô cớ đắc được một kiện trọng bảo, trong người ngươi có hai quang cầu, ta nghĩ rằng bản thân ngươi cũng không biết được. Đó chính là tinh túy do thần ma lăng viên sinh ra. Bất quá, nếu như người kiến tạo thần ma lăng viên xuất hiện, ta xem ngươi sẽ có nguy hiển bị người ta rạch bụng, thiên bảo đã thành, cho nên ngươi ... hắc hắc..."
Thần Nam nghe thấy vậy lông tóc dựng ngược. Bởi vì thanh âm của lão nhân lúc này có chút âm u khủng bố, mà hai mắt vốn mờ đục cũng ẩn chứa hàn khí âm u. Cả người tràn đầy ngạo khí.
"An tâm đi, ta già cả rồi, đối với cái thế gian này sớm đã chán ghét, vì vậy đối với mấy thiên bảo trong người ngươi tịnh không có nghĩ đến đâu". Thủ Mộ lão nhân lại khôi phục hình dáng như trước kia.
Qua một lát, Thần Nam lại hỏi: "Tiền bối pháp lực thông thiên, tất nhiên đã trải qua trường đại chiến mà rất ít người biết từ vạn năm trước, đa phần thần ma đều bị diệt vong, nhưng ngài vẫn bình yên. Nói vậy ngài nhất định biết, tại đó đã phát sinh ra cái gì?"
Thủ hộ lão nhân lắc đầu, nói: "Không biết. Ta chỉ nhìn thấy vô số cường giả ngã xuống, nhưng thực không biết phát sinh ra chuyện gì. Lúc nhìn thấy từng mảnh thi thể thần ma rơi xuống trước mặt thì thực sự vui mừng vạn phần, vì cuối cùng đã có thể được giải thoát. Nhưng lại không tưởng được, cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa đó sau khi bao trùm lấy ta vậy mà ta vẫn an nhiên sống sót. Một đạo ánh sáng không ngừng quất ta, ta bị đánh xuống ngập sâu trong dung nham ngàn trượng, rồi lại bị đánh xuống tầng băng cực hạn dưới đại dương, cuối cùng lại bị đánh bay lên thiên giới, ta thấy núi cao sụp đổ, mặt đất nứt toác, đại dương khô cạn, từng ngọn từng ngọn thần sơn mỏng manh trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Nhưng, ta vẫn không chết, thực là làm cho người ta vô cùng thất vọng".
Nghe lão nhân nói, ông ta tựa hồ rất hi vọng mình sẽ chết, lão nhân lại nói tiếp: "Cuối cùng, ta bị bảy tám đạo thần quang thông thiên đánh quay lại nhân gian, trong lúc tay chân luống cuống ta tựa hồ như nắm phải một mảnh chân của một con quái vật, ta không nhìn được rõ con quái vật đó hình dạng ra sao. Ai, thất vọng! Ta đã có thể bị giết chết, tưởng như vậy là sẽ được giải thoát, thực sự là không thích thú gì, cú sống vật vờ như vậy mà thôi. Vô cùng thất vọng!".
Mồ hôi đẫm áo!
Thần Nam đầu óc mờ mịt, cái nào bất tử này đúng là vô cùng biến thái, hắn của thể khẳng định lão bất tử này tuyệt đối là chỉ nói qua loa mà thôi, tình huống chân thật có lẽ chỉ có thể sử dụng thảm liệt đến cực điểm để hình dung.
Vạn năm trước xem ra đúng là phát sinh ra thiên tai rất lớn nghịch loạn càn khôn.
Nhưng mà, cái lão già này lại có vẻ rất là bình thường không có gì kinh tâm cả, tựa hồ không muốn thuật lại kĩ hơn.
"Đời người đúng là không có hứng thú" Thủ mộ lão nhân như thể cảm khái.
Thấy Thần Nam thực sự muốn đánh ông ta một trận, lão già còn có thể giả ngây giả ngô, không cần suy xét cũng biết được lão già này vạn năm trước chắc đã cùng với người ta đánh nhau đên trời long đất lở, trải qua khoáng thế đại quyết chiến từ trong nguy hiểm chết chóc mà vẫn sống, khằng định là trường quyết chiến đó khó có thể dùng lời mà diễn tả, nhưng mà lão già này lại có cẻ khinh khỉnh, thực sự là làm cho người ta tức giận.
"Ta biết tiền bối đã phai nhạt nhân thế chìm nổi này, mọi sự trên thế gian ngài đều không để trong lòng, nhưng ngài không thể chỉ điểm cho ta ít nhiều sao?"
"Ta đúng là một lão nhân không còn tinh thần đang chờ chết mà thôi, kì thực không có lợi hại như sự tưởng tượng của ngươi, có vài người khẳng định là có thể giết được ta, nhưng bọn họ lại không đến giết ta. Ta cũng chỉ có thể sống ở nơi vô thú này mà thôi. Thục tại không có gì để chỉ điểm cho ngươi, bất quá ngưoi sống dậy từ trong Thần Mộ, hi vọng sẽ không vì người của thần mộ mà chết. Ngươi đi đi, tốt nhất là không nên đến thần mộ nữa, ta cũng muốn rời khỏi thần mộ rồi" Nói đến cuối cùng, thủ mộ lão nhân lại bắt đầu khiến cho Thần Nam có cảm giác bắt đầu nói những lời điên rồ: "Cuộc sống thực sự là không thú vị, muốn chết cũng không được, thật là thất vọng!".
Nói xong, lão nhân nhoáng lên mấy cái, biến mất vào sâu trong khu rừng tuyết.
Thần Nam trợn mắt há hốc mồm, không dễ dàng gì để gặp được lão già biến thái, vậy mà ông ta lại tự nhiên biến mất. Hắn vội vã triển khai đôi cánh thần vương, nhanh chóng lao vào khu rừng tuyết trắng nhưng đến bóng lưng của lão nhân hắn cũng không trông thấy.
"Ca ca..."
Tiểu Thần Hi tung tăng chạy tới, nói: "Ca ca, con hươu bảu màu biến mất rồi, Ơ, ông đâu rồi?"
"Ông đi rồi, chúng ta cũng đi thôi".
"Vâng".
Từ trong khu rừng tuyết đi ra, Thần Nam đưa mắt nhìn về mấy gian phòng ở nơi xa xa, đó là nơi ở của thủ mộ lão nhân. Trong lòng khẽ động, liền mang theo Tiểu Thần Hi đi tới đó, mở của phòng. Bên trong trống trải chỉ có một bộ bàn ghế và chiếc giường mà thôi, còn lại không có bất cứ một thứ gì.
Bất quá, Thần Nam phát hiện trên mặt bàn có một dòng chữ do chỉ lực khắc mà thành: Thần mộ nghịch loạn âm dương.
"Đi thôi" Thần Nam kéo Tiểu Thần Hi ra khỏi phòng, sau đó bế cô bé bay lên trên không trung.
Tiểu Thần Hi hỏi: "Ca ca, chúng ta bây giờ đi đâu?"
"Ca ca đem muội về Côn Lôn, ca ca còn phải đi làm một việc lớn nữa!"
"Ca ca lại muốn rời bỏ mụi sao? Muội muốn cùng đi với ca ca". Lời nói của Tiểu Thần Hi có chút ..........
"Thần Hi, việc mà ca ca cần làm rất nguy hiểm, không thể đem theo muội ở bên người được. Tên cái thế đại ma vương này xuất thế rồi, ca ca sợ lúc đó không thể chiếu cố được cho muội".
Thần Nam mang theo Thần Hi bay thẳng về hướng Đông, trong nháy mắt đã rời xa thần ma lăng viên cả ngàn dặm.
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác có chút không dúng. Phát hiện ở phía trước có mấy chục nhân ảnh đanh bay tới rất nhanh. Hắn lập tức dừng lại, lẳng lặng dò xét đám người này.
"Thiên sứ?" Thần Nam hai mắt nhíu lại. Dù sao đó cũng là thần linh thiên giới, hắn sao lại không kinh hãi chứ.
Mười mấy thiên sứ dung mạo tuấn mĩ, mái tóc dài vàng óng, đôi cánh trắng tinh khiết, trường bào như tuyết khiếncho bọn họ toát ra vẻ cao quý và thánh khiết.
Cái làm Thần Nam chú ý, đó là mỗi người đều có ba đôi cánh, đều là thiên sứ cấp cao. Nhóm người này có thể nói là tổ hợp một đội có thưc lực không nhỏ, nhưng bình thường thiên sứ Tây phương không dám dễ dang tiến nhập Đông phuong, hôm nay vì sao lại đến nơi này chứ? Điều này khiến cho Thần Nam cảm thấy khó hiểu.
Đám thiên sứ thấy hai người bọn Thần Nam có thể ngự không phi hành thì ít nhiều cũng có chút giật mình, bất quá trong bọn họ có mấy người vẫn cao ngạo như cũ, quát lên: "Sinh vật đẳng cấp thấp ở phía trước mau mau tránh đường, không được ngăn cản thần linh cao quý!".
Thần Nam tức giận, nói: "Các vị thần linh cao quý, sao lại không hiểu nhân tình thế thái vậy, sao lại ăn nói lại trịnh thượng như thế? Hôm nay ta cứ đứng ở đây không tránh, các ngươi làm gì được ta?"
Tu luyện giả lục giai nhỏ nhoi cũng dám châu chấu đá xe? Hừ" Một tên thiên sứ ở giữa lạnh lùng quát: "Giết bọn chúng!".
Một thiên sứ ở bên cạnh sau khi nghe mệnh lệnh, nhanh như tia chớp lao về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Thần Nam không muốn để cho Tiểu Thần Hi thấy cảnh máu đổ, trong lúc tên thiên sứ kia lao tới liền đưa Thần Hi vào trong nội thiên địa, sau đó một đạo đao quang rực sáng hướng thẳng lên trời, Đại long đao ngay lập tức chém xuống.
"Xoẹt"
Máu huyết vọt ra, đầu người rụng xuống. Thi thể của thiên sứ sau khi rơi xuống, máu huyết vương vãi khắp trời.
"Thượng đế, không phải... lục giai tu luyện giả. Là... thất giai vũ giả! Ngươi đã có năng lực phá toái hư không, vì sao còn lưu lại nhân gian".
Nếu như không phải vừa rồi tên thiên sứ cao cấp kia quá khinh địch, Thần Nam tuyệt không thể giống như cắt rau, một nhát chém rụn một cái đầu. Thần Nam cười lạnh nói: "Ngươi quản quá nhiều đấy!"
Một cổ sát khí lạnh lẽo từ trên thân Thần Nam bạo phát ra, nháy mắt ngập tràn cả không trung.
Mười mấy thiên sứ kinh hãi, tất cả ánh mắt đều tập trung về thanh đao gãy trong tay cùng với đôi cánh thần vương đột ngột hiện ra sau lưng hắn.
"Ngươi... không phải là người đại náo thiên giới, đã trở lại nhân gian, Thần Nam?".
"Đúng rồi đó" Thần Nam thanh âm lạnh lẽo.
Mười mấy vị thiên sứ lục tức cảm giác đại sự không hay, hôm nay lại chạm chán tên sát tinh huyết chiến thiên giới trong truyền thuyết! Đám thiên sứ đưa mắt nhìn nhau, quyết định phân tán chạy trốn. Bọn chúng đều không có nghĩ đến hòa giải, bởi vì trên thiên giới Thần Nam đã được truyền tụng là một ma vương không việc ác nào không làm, căn bản không thể nói lí lẽ.
"Không được trốn chạy, các ngươi đã biết, ta có đôi cánh thần vương trên người, ai dám động đậy trước ta sẽ truy sát người đó, khiến cho kẻ đó hình thần câu diệt".
Lời nói âm u vang vọng trong tai đám thiên sứ, giống như lời đòi mạng từ dưới địa ngục. Mười mấy người đúng là không có ai dám hành động trước.
"Hắc hắc..." Thần Nam cười lớn. Đám thiên sứ hổ thẹn cúi gằm xuống đất.
"Nói cho ta biết các ngươi vì sao lại hạ giới?"
Tất cả đám thiên sứ đều không ai dám nói.
"Nếu như kẻ nào nói cuối cùng ta nhất định sẽ giết kẻ đó, nếu như ai nói đầu tiên, ta nhất định sẽ thả kẻ đó!".
Lời nói tràn ngập sát khí, mười mấy tên thiên sứ đều mở miệng đồng thanh nói: "Phụng mệnh các vị ma thần thiên giới. Đuổi theo hai vị Huyết thiên sữ điện hạ hạ giới".
"Cái gì?" Huyết thiên sứ trong truyền thuyết? Hiệu xưng Tây phương thiên giới chiến lực đệ nhất Huyết thiên sứ nhất tộc?"
"Đúng vậy, hai vị thiên sứ điện hạ không lâu trước vừa mới sống lại từ ma thần tế đài!"
"Bọn họ rốt cuộc mạnh như thế nào?" Thần Nam trầm giọng hỏi.
"Có thể so với chủ thần mạnh nhất!"
Nghe thấy vậy, hai mắt Thần Nam phát ra hai đạo thần quang, nói: "Các ngươi sao lại có thể tránh được thiên phạt mà hạ giới?".
"Là đi ngược lại triệu hoán trận từ ma thần tế đài hạ xuống, có thể tránh được thiên phạt".
Nghe thấy vậy, Thần Nam trong lòng chấn động, sắc mặt phi thường khó coi.
Qua một lúc, hắn mới hỏi tiếp: "Các ngươi đến đây là vì chuyện gì?"
"Giết chết thánh chiến thiên sư chuyển thế..." Mười mấy tên thiên sứ dưới sự bức bách của Thần Nam đều nhất nhất hồi đáp.
"Cái gì, hai tên huyết thiên sứ vớ vẫn đó đang ở đâu?" Thần Nam vội vã hỏi.
"Ở trong một dãy núi cách chổ này trăm dặm".
"Các ngươi vì sao lại khẩn trương chạy trốn quay về Tây thổ?"
Bởi vì chúng tôi ở đó. Ngoại trừ gặp thánh chiến thiên sứ ra còn gặp phải một thần vương đông thổ, chúng tôi không chiếm được thượng phong, chỉ có thể ..."
Thần Nam không muốn hỏi thêm gì nưuã, hắn cảm thấy thời gian phi thường khẩn cấp, người liền hóa thành một đạo cầu vồng, như một ngôi sao băng nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Mười mấy tên thiên sứ tựa hồ như được giải thoát, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sau đó không dám dừng lại, vội vã bay về hướng Tây thổ.
Thần Nam phá không bay đi, trăm dặm chỉ trong nháy mắt là tới, trong dãy núi liên miên bất tận tước mặt, lúc này không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, có thể thấy nơi này huyết quang ngút trời, chỉ trong giây lát mấy ngọn núi tuyết lớn đã đổ sụp xuống, có thể tưởng tượng ra được cuộc chiến ở nơi này kịch liệt như thế nào.
Thần Nam tay trái cầm Liệt Không Kiếm, tay phải cầm Đại Long Đao vội vã tiến vào trong đám loạn thạch, nơi đại chiến sát khí ngút trời.
← Ch. 240 | Ch. 242 → |