← Ch.277 | Ch.279 → |
Bàn tay khổng lồ rộng mười mấy dặm đánh tan từng phiến hư không, dấy lên sóng thần trên mặt biển đuổi theo bọn Thần Nam và Tử Kim thần long.
Thần Nam có Thần Vương dực được coi là thiên địa cực tốc bằng không căn bản không thoát được. Hắn đành thu hai con rồng và Cổ Tư vào nội thiên địa rồi xòe Thần Vương dực lướt đi trăm dặm, thoát khỏi hải vực này.
Lúc Tử Kim thần long ra khỏi nội thiên địa, nó tỏ vẻ phẫn hận: "Có nhẽ đâu thế, long đại gia bị một bàn tay nát đuổi chạy chúp đuôi, thật không nuốt nổi cục tức này."
Thần Nam nói: "Bàn tay này phi thường thần dị, chúng ta không thể ngạnh tiếp, giờ có một mấy hòn đá dò đường cho bọn ta rồi, ta sẽ dẫn bọn Hắc Ám đại ma thần đến, các ngươi ẩn đi."
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư chìm xuống biển, Thần Nam bay lên, lao về hòn đảo ngoài xa, bay hơn trăm dặm liền phát hiện trận chiến giữa hai vị ma thần và Nguyên Tố thủy thần đã kết thúc, không biết thắng bại thế nào nhưng không thấy bóng dáng.
Thần Nam bay vào đảo, xòe Thần Vương dực nhanh chóng phi hành, không lâu sau cả, ứng được khí tức của Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần, hắn ngửa mặt hú vang, hấp dẫn họ đuổi tới.
"Hắc Ám, Tà Dục, các ngươi đúng là chậm chạp, Âm Ảnh ma thần đã bị ta thịt rồi mà các ngươi còn chưa phát giác."
Hắc Ám đại ma thần cười lạnh tanh: "Ta biết tiểu tử ngươi ở gần đây, dám đến gây hấn với chúng ta, chắc là chán sống hay còn âm mưu gì?"
Hắc Ám đại ma thần đã sống vô tận tuế nguyệt, vô cùng thâm trầm, kế mưu kiểu này sao lừa nổi?
Thần Nam cười vang, với lão tặc thâm hiểm này, lòng vòng chi bằng nói toẹt ra, dụ y trực tiếp đến.
"Hắc Ám lão vương bát đản, cả Tà Dục lão ô quy, các ngươi đúng là mấy cành củi mục, tìm cái gì ở trên hòn đảo này, lẽ nào không phát hiện ngoài trăm dặm còn có một tiểu đảo? Ta phát hiện bí mật ở đó nhưng một mình không giải được phong ấn."
Thần Nam không hề khách khí, một câu rùa đen, hai câu lão vương bát đản, khiến hai ma thần giận run người, đợi hắn nói xong, Tà Dục ma thần quát vang: "Giết ngươi đã rồi tính."
"Ngươi giết được ta?" Thần Nam lại gây sự: "Có bản sự thì đấu tay đôi với ta, ta sẽ chấp ngươi một tay."
"Tiểu bối chịu chết đi."
Tà Dục ma thần toàn thân phát ra ma khí, gầm lên lao vào Thần Nam.
Hiện tại hắn không muốn dây dưa với họ, lại phải đề phòng Thần Vương pháp tắc, hắn cách mục tiêu khá xa, có đủ không gian và thời gian để rút lui.
"Hai lão khốn, ta đi trước một bước, các ngươi cứ từ từ đuổi theo, kịp hẵng nói." Thần Nam cười vang, xòe Thần Vương dực bay vút về xa
Lưỡng đại ma thần song song quát lớn, đuổi theo ngay nhưng tốc độ không thể bắt kịp. Thần Vương dực được cánh của Đại Bằng thần vương, hiệu xưng tam giới tốc độ đệ nhất luyện thành, uy lực thần dị khôn tả.
Thoáng chốc, Thần Nam đã lẫn mất vào chân trời. Lưỡng vị ma thần tuy muốn lập tức giết hắn nhưng đành bó tay.
Đoạn họ nghĩ tới tin tức hắn thấu lộ, đương nhiên địch thủ không vô cớ cho họ tin tốt thế được, nhưng thần ma đều có lòng hiếu kỳ, họ tin mình không trúng kế nên cũng mốn đi xem hòn đảo đó thế nào.
Với thần ma, cự ly trăm dặm không đáng kể, hai người tìm kiếm một hồi trên mặt biển, cuối cùng phát hiện ra hòn đảo. Họ bay tới, lập tức cũng cả kinh như Thần Nam lúc trước.
Khắp đảo là sinh mệnh chi thụ, thần quang chói mắt, như viên minh châu màu lục trên vạn tầng sóng biếc.
"Không thể nào." Hắc Ám đại ma thần hít sâu một hơi khí lạnh.
Tà Dục ma thần lộ vẻ tham lam: "Những vật trên cô đảo này quả là bảo vật trời cho, chi bằng chuyển vào tiểu thế giới của ta."
"Không nên manh động, tiểu tử đó không phải loại tốt lành, nếu không có nguy hiểm chắc hắn đã động thủ. Ồ, hình như có một bàn tay lớn, xem này." Hắc Ám đại ma thần tỏ ra cực kỳ cẩn thận.
Lưỡng vị ma thần đáp xuống hải đảo, từ trên không họ đã cảm ứng được một cỗ khí tức đặc dị, trên mặt đất có một động huyệt cực lớn tựa hồ phát ra hào quang mờ mờ.
"Có chuyện cổ quái, hình như xuất phát từ dưới hải đảo." Hắc Ám đại ma thần lẩm bẩm: "Phi thường cổ quái, e rằng hòn đảo này là một thiên địa đại trận."
Tà Dục ma thần cũng đồng ý: "Ta cũng thấy thế, bằng không sao lại có sinh mệnh chi thụ ở đây? Chắc phải phong ấn một vật trọng yếu, có phải là tàn phá thế giới mà chúng ta đang tìm?" Hai mắt y liền sáng rực lên.
Hắc Ám đại ma thần hơi do dự: "Ta lo nó là vật hình thành sau khi Thái cổ cường giả giải thể, bị phong ấn tại đây là tàn thể."
"Không thể nào." Tà Dục ma thần kinh ngạc: "Chuyện này..." Lời nói hụt hơi hẳn.
"Đã đến rồi cũng nên xem phong ấn cái gì." Hắc Ám đại ma thần nói: "Tiểu tử kia có thể an nhiên vô dạng, chỉ cần chúng ta không khinh cử vọng động, ắt không vấn đề gì."
Thần Nam và bọn Tử Kim thần long ẩn mình trong mây, nhìn thấy Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần bay xuống địa huyệt cổ chai.
"Grào. lòng hiếu gì có thể giết hai ma thần. Họ biết rõ là bị dụ đến đây, biết đây không phải chốn tốt lành mà vẫn cậy tu vi cao thâm mạo hiểm tiến vào, lại có kịch hay để xem. Grào."
Quả nhiên không lâu sau, Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần chạy ra, một cỗ vô hình khí mang truy đuổi theo, trên hải đảo, sinh mệnh chi thụ bùng lên vạn trượng quang mang chiếu rọi thiên địa, mọi lục sắc thần quang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một bàn tay rộng mười mấy trượng.
Hiển nhiên, Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần gặp phải vấn đề như Thần Nam. Họ vừa rời khỏi địa huyệt, cự chưởng bổ tới ngay.
Lưỡng đại ma thần kinh hãi, vội vạch ngang hư không chạy ra ngoài biển.
"Ầm."
Bàn tay liên tục bổ xuống khiến sóng gió ngút trời, Hắc Ám ma thần và Tà Dục ma thần liên tục bỏ chạy.
"Chết tiệt, lại trúng kế, tiểu tử đó không ai dò được tâm tư, hắn nói toạc ra mà lại thành bày trò." Tà Dục ma thần phẫn nộ gầm lên.
Bàn tay rợp trời bổ xuống, mỗi đòn che kín phạm vi mười mấy trượng, truy kích Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần không còn đường lên trời hay xuống đất.
"Soạt soạt."
Hai người nhanh chóng biến mất trên không, trốn vào nội thiên địa. Nhưng bàn tay như có linh trí, chớp mắt liền nắm được tọa tiêu trên không của họ, hung hãn ấn xuống, quang ảnh lóe sáng, lưỡng đại ma thần nhếch nhác chạy khỏi nội thiên địa.
Thần Nam trốn trong mây nói: "Chuẩn bị xuất kích, mục tiêu Tà Dục ma thần!"
Đương nhiên, trước mặt bàn tay khổng lồ, bọn hắn quyết không dám xuất hiện.
Nhưng không đợi bọn hắn hành động, dưới biển đã có biến hóa.
Hắc Ám đại ma thần và Tà Dục ma thần vận chuyển công lực, phát ra ma khí ngút trời, toàn lực chống lại. Chưởng lực hùng hậu liên tục nghịch không bay lên đập vào bàn tay màu lục nhưng hiệu quả không thu được bao nhiêu, bàn tay chỉ hơi ngừng lại rồi lại bổ xuống.
"Hắc Ám, ngươi."
Biến cố phát sinh, Hắc Ám đại ma thần đột nhiên xuất thủ với Tà Dục ma thần vốn không phòng bị, bản thân hóa thành một tia chớp bay đi.
Bàn tay vỗ xuống hóa chưởng thành trảo, chộp Tà Dục ma thần vào lòng tay. Bất quá, bàn tay quá lớn, Tà Dục ma thần còn nhỏ hơn con kiến.
Bàn tay thần bí không truy kích Hắc Ám đại ma thần, nắm chặt Tà Dục ma thần rồi nhanh chóng co lại, hóa thành còn mấy trượng, lục quang chiếu rọi thiên địa, vô cùng rực rỡ.
"A."
Tà Dục ma thần kêu lên thảm thiết, tiếng kêu khiến người khác lạnh mình.
Thần Nam và Tử Kim thần long hít sâu một hơi khí lạnh, ma thần vốn có mái tóc đen dài chợt biến thành trắng muốt, sinh mệnh chi năng rút đi nhanh chóng.
Từng đạo sinh mệnh chi năng từ thân thể Tà Dục ma thần tràn ra, thấu qua bàn tay màu lục phiêu tán lên không trung rồi tụ về hòn đảo. Sinh mệnh chi năng của cường giả Thần Vương cấp hùng hồn vô tưởng, điểm điểm quang hoa che kín tầng không hải đảo rồi thấm vào sinh mệnh chi thụ.
Bọn Thần Nam nhìn nhau, sinh mệnh chi thụ lại hấp thu được sinh mệnh chi năng của Tà Dục ma thần, quả vượt ngoài ý liệu của bọn hắn. Vô tận sinh mệnh chi thụ do ai trồng? Còn có tác dụng thần bí gì nữa?
Nửa thời thần sau, Tà Dục ma thần tiêu tan trong lòng tay màu lục, còn lại những tro tàn bay trong không trung. Đúng lúc đó từ phía xa có ba bóng người bay tới.
Thần Nam liếc mắt liền nhận ra: "Ta đã gặp Nguyên Tố thủy thần, không ngờ cả Chiến Thần và Quang Minh thần cũng tới."
Quang chưởng màu lục như có linh tính, cảm ứng thấy khí tức tam vị chủ thần, nó không lui về hòn đảo mà lặng lẽ lơ lửng trên không đợi ba người đến gần.
Thần Nam thoáng nghĩ: "Bàn tay thần bí này thái quá cổ quái nhưng đã có mấy tên xui xẻo đến rồi, tạo cơ hội cho ta, các ngươi có dám theo ta xuống thần miếu dưới đáy biển nhổ khối thạch bi lên xem có gì xảy ra không?"
"Thần dạy, có gì mà không dám."
"Grào. đi nào, long đại gia cũng muốn đi."
Bọn Tử Kim thần long đều chỉ sợ thiên hạ không loạn, đương nhiên hoàn toàn tán đồng đề nghị của Thần Nam, lúc bọn Quang Minh thần đến gần, bọn hắn và Cổ Tư lủi đi, tiến vào thần miếu dưới đáy biển.
Lần này cả bốn cùng động thủ, ba Thần Vương cùng Cổ Tư sắp đạt đến cảnh giới này, sau cùng cũng nhổ bật thạch bi đen ngòm lên.
Cùng lúc thần miếu rung lên kịch liệt rồi toan sụp xuống, bọn hắn hợp lực nhổ thạch bi, làm bùng lên hào quang chói lòa cùng khí tức khiến ai nấy run rẩy, sau cùng sụp đổ.
"Đi nhanh lên." Thần Nam cảm giác đại sự không ổn, tuy đang ở đáy biển nhưng cả hải đảo phía trên rung chuyển, đồng thời mặt biển cũng cuộn trào.
Bọn Thần Nam thuận thoe thủy đạo tiến vào lòng biển sâu, không dám thò lên mặt biển mà lao đi như sao băng dưới đáy biển.
Lúc này Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long đã phát huy tác dụng, long tộc thiên sinh đã khống chế được nước, từng dòng chảy ngầm cuộn ra, liên tục đẩy cả bọn đi.
Lúc đi được mấy chục dặm, bọn Thần Nam mới ngừng lại nghỉ ngơi.
Lúc cả bốn nổi lên mặt biển, mở thiên nhãn nhìn lại phía sau, tức thì rợn tóc gáy.
"Thần dạy, có lẽ... chúng ta gây họa mất rồi." Long Bảo Bảo lẩm bẩm.
"Grào. lần này... tạ hồ chúng ta gặp phiền hà lớn." Con rồng du côn líu lưỡi.
Thần Nam cũng vô cùng khó chịu.
Từ xa nhìn lại, bàn tay khổng lồ từ tiểu đảo nổi lên, phía trên cự chưởng mọc đầy sinh mệnh chi thụ, bất quá màu sắc càng lúc càng ảm đạm, sau cùng tất cả đại biến dạng!
Vốn thần thụ mọc xanh rờn lại biến thành đen ngòm.
"Ta... ta không nhìn lầm." Cổ Tư đưa tay dụi mắt.
Thần thụ màu lục dần biến thành những sợi lông đen nhánh.
"Thần thánh ơi." Tiểu long há hốc mồm.
Một bàn tay đen xì như thú trảo lơ lửng trên không.
"Ô...ông nó chứ, đó không phải là sinh mệnh chi thụ, kì kì kì kì thật. là...lô. ông thú." Tử Kim thần long líu lưỡi vào: "Chúng... chúng. ta... đã thả yêu quái... quái... quái ... vật gì ra nhỉ?"
Tình cảnh qua đáng sợ, thủ trảo khổng lồ lơ lửng trên tầng không tiểu đảo mọc đầy lông thú đen ngòm, vô cùng ghê rợn.
← Ch. 277 | Ch. 279 → |