← Ch.294 | Ch.296 → |
Thiên địa đại biến, Nhân gian và Thiên giới xuất hiện nhiều không gian thông đạo khổng lồ, thiên phạt ngăn cản thần linh hạ phàm không còn, cường giả Thiên giới không bị khống chế nữa.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số không dám cảm khinh cử vọng động, thiên biến phát sinh, ai biết được thế giới đại biến có hung hiểm gì, những kẻ bảo thủ không muốn thò mặt ra.
Nhưng có người nóng lòng hạ phàm, trong đó có Thiên giới Thi Hoàng, thi chủng đưa vào thể nội Tổ thi vương mấy ngàn năm rồi, cộng thêm mấy lần mạo hiểm hạ giới "chăm bón", giờ đến lúc thu hoạch, tiến hành hoàn nguyên hợp thể sau chót để tiến vào Thi Hoàng cảnh giới chân chính.
Y nhức đầu nhất là phải chống lại thiên phạt hạ giới, lần nào cũng chật vật, thiên địa đại biến phát sinh hóa ra thành vận may, vì thế y vội hạ phàm ngay.
Nhưng đại địch ở Thiên giới Vô Tình tiên tử đến ngăn cản, Thi Hoàng xuống Nhân gian, định phát động "Thi biến" nên đoạt sinh mạng mấy trăm thôn dân để luyện thành thi trận đối phó Vũ Hinh, đâu ngờ làm Đại Ma nổi giận mò tới, kết quả hai người cùng đấu Thi Hoàng khiến y ôm đầu máu.
Tuy ngày càng đến gần Phong Đô sơn nhưng Thi Hoàng vô cùng phẫn nộ nhận ra hạt giống Thi Hoàng đã thụ trọng thương.
Y tả xung hữu đột nhưng không thoát được vòng vây của Đại Ma và Vũ Hinh, lưỡng vị cao thủ đều không kém hơn y, đơn đả độc đấu cũng là kình địch, hà huống liên thủ.
Với lần thiên địa kịch biến, Đại Ma chỉ biết thở dài, không thể theo quy củ cũ hành sự. Hiện giờ Thiên giới và Nhân gian không còn ngăn cách, không thể ngăn cản hữu hiệu thần linh hạ phàm nhưng y là chấp pháp giả và thủ hộ giả của Đông thổ, tất phải dốc sức bảo vệ người phàm không bị thương tổn. Thiên giới cường giả như Thi Hoàng đi lấy mạng người vô tội là trọng điểm công kích của y.
"Sinh tử luân hồi môn!"
Thi Hoàng gầm lên, toàn thân bùng lên thi khí và hào quang thánh khiết. Sinh tử lưỡng cực phát ra khí tức tương phản, quấn lại với nhau, quét vào Đại Ma và Vũ Hinh. Đó là sinh tử ảo nghĩa y lĩnh ngộ sau khi đột phá thiên tắc, không bị thiên phạt hạn chế nữa.
Sinh tử luân hồi, từ tử sang sinh, sinh tử lưỡng cực nguyên khí lan tràn, tạo thành ảo tượng trên hư không, lúc thì thây chất đầy nội, huyết hải ngút trời, lúc lại đại địa hồi xuân, cây cỏ xanh tươi, sinh cơ mơn mởn.
Chín đạo luân hồi chi môn lấp lánh huyết quang phía trong, xuất hiện cạnh Vũ Hinh và Đại Ma, chầm chậm ép vào, hút lấy họ.
Đương nhiên bị hút vào sinh tử luân hồi môn coi như bị sinh tử luân hồi ấn của Thi Hoàng chế trụ, do y nắm sống chết.
"Ngũ - âm - ma - ngục!"
Đại Ma cũng gầm lên, xuất ra chiêu bài tuyệt học. Y cũng gần đạt Thần Hoàng cảnh giới, ngang nhau với Thi Hoàng, pháp tắc không hề kém hơn "Sinh tử luân hồi môn".
Thần Vương là cấp độ sức mạnh tăng cao, tiểu thế giới khuếch đại hẳn lên, tuy nắm được các pháp tắc nhưng vẫn bị thiên địa pháp tắc hạn chế, nằm trong khuôn khổ của thiên tắc.
Tiếp cận Thần Hoàng lại khác, đột phá đại thiên địa hạn chế, nắm được chung cực pháp tắc do bản thân ngộ ra, có thể thi triển sức mạnh cực hạn mà không lo thiên phạt.
Thiên giới Vũ Hinh vẫn như trước, không có đặc thù pháp tắc nhưng thân thể khước bạo phát trận trận hỗn độn chi quang, ngăn cản được Sinh tử luân hồi môn của Thi Hoàng.
"Gào..."
Thi Hoàng gầm lên, bị hai cao thủ đồng cấp vây đánh, đương nhiên không chống nổi, lòng y lại nóng nảy vì tình cảnh ở Phong Đô sơn, càng thêm bị động.
"Ngũ ngục hợp nhất!" Thân thể cao lớn khôi vĩ của Đại Ma phất phơ mớ tóc dài, hai mắt sáng rực, dốc toàn lực diệt cường địch định gây hại Nhân gian.
Năm ma ngục hợp lạ hình thành một không gian hắc động cực lớn xuyên qua Sinh tử luân hồi môn hút lấy Thi Hoàng,
Vũ Hinh phong hoa tuyệt đại, bạch y vũ động nhưng lúc này như nữ tu la, hai mắt xạ ra lãnh điện, toàn thân sáng lóe hỗn độn chi quang, khác nào thiên nữ chiến sĩ mạnh nhất trong Thái cổ thần thoại.
Không có pháp tắc nhưng hỗn độn chi quang hơn cả pháp tắc, Sinh tử luân hồi môn bị thần quang hất bay, hiệp trợ Đại Ma dùng ma ngục hợp nhất hút Thi Hoàng vào.
"Hừ."
Đại Ma hừ lạnh: "Thi ma này nên luyện hóa từ lâu."
Nhưng Đại Ma vừa dứt lời, không trung phát ra dao động đáng sợ, ma ngục đang chậm khép lại đột nhiên nứt ra, Thi Hoàng đột phát ra ngoài, ma ngục cũng không phong ấn được.
Thi Hoàng do sinh mà tử hóa thành thần thi, rời lại do tử mà sinh, rũ hết tử khí, thành tiên thần. Những gì y trải qua không thể tưởng tượng nổi, liên tục qua lại giữa sinh tử, đột phá sinh tử cực hạn, nắm được ý nghĩa của sinh tử thành cường giả một phe Thiên giới.
Y cứ tu luyện thế này, không mấy mà đạt đến cảnh giới Thần Hoàng.
Thể chất y và người ta khác nhau, hiểu ý nghĩa sinh tử hơn hầu hết mọi người, thời gian tu luyện ngắn hơn họ nhưng cảnh giới lại vượt xa những kẻ cùng thời đại.
Vũ Hinh như tu la thiên nữ cười vang như tiếng chuông bạc: "Thi Hoàng ngươi hôm nay chết chắc, hiện tại đang cố giãy chết." Hỗn độn chi quang lóe sáng, nàng lại ra đòn.
Trong mắt Đại Ma cũng rực lên thần quang, toàn lực diệt Thi Hoàng.
Tiếc cho Thi Hoàng, vừa đột phá xong lại bị hai cường giả ngăn cản, đành phải tận lực chống cự.
Đại chiến ở Phong Đô sơn cũng kết thúc, Thiên giới Thi Hoàng bị cản khiến hạt giống Thi Hoàng muốn ra ngoài hợp thể cũng bị Thần Vương vây ráp, đành dựa vào sức mình khổ chiến, liên tục thoái lui, sa vào tuyệt cảnh quan đầu.
Song giác của Long Bảo Bảo hóa thành hai ngọn Thiên Long kiếm hoàng kim, phát ra kim sắc thần quang sáng chói, chém Thi Hoàng thành bốn mảnh.
"Ai nha, thần dạy, ta lại tạo sát nghiệt rồi." Tựa hồ nó rất không thích giết chóc.
Với cừu địch không thể nhân từ, Thần Nam tiến lên vung Đại Long đao chém liên tục, diệt hết linh thức vỡ nát của hạt giống Thi Hoàng khiến y tịch diệt.
Hạt giống Thi Hoàng gầm lên bất cam rồi tan biến. Thi thể đáng sợ hoá thành thi thủy ngấm xuống đất nhưng năm viên châu sáng chói chậm rãi bay lên, thần quang sáng rực, ngập ngụa sinh mệnh khí tức.
"Huyết đan!"
Tử Kim thần long kêu lên kinh hãi.
Tử đến đỉnh điểm là sinh, sinh đến tận cùng lại là tử, sinh tử giao nhau, đó là quy luật cân bằng thế giới, dù trong tử vong cũng ẩn tàng sinh khí, vô tận sinh mệnh chi năng đan nhau ắt sẽ có sinh tử khí tức.
Thi Hoàng liên tục chuyển hóa giữa sinh tử, thể nội tuy có vô tận tử khí nhưng cũng sản sinh sinh khí, huyết dịch của ngàn vạn người gom hết tinh hoa phối hợp với sinh khí kết thành huyết đan.
"Một, hai, ba..." Tử Kim thần long nhỏ nước miếng.
Long Bảo Bảo nhìn huyết đan rồi lại nhìn thi thủy dưới đất, nó thống khổ nhắm mắt, huyết đan tuy kỳ diệu nhưng xuất xứ quá kinh khủng khiến nó ớn lạnh.
"Ha ha..." Thần Nam cười vang: "Đừng hiềm nó ô uế đó là sinh mệnh tinh hoa thuần túy nhất, càng hay, để định địa thần thụ tịnh hóa mấy ngày đã."
Hắn ném năm viên huyết đan vào nội thiên địa, định địa thần thụ phát ra thần quang màu lục sáng rọi, lá cây khua lên xào xạc, năm viên đan thần thụ hấp phụ, treo trên cành như quả cây.
"Ha ha ha..."
"Hì, hì, hì..."
Hai "Hài đồng" Tứ tổ và Ngũ tổ như thiên niên lão yêu cười quái dị: "Tốt quá. Năm viên sinh mệnh thần đan của Thần Vương, không ai được lấy, đó chuẩn bị sẵn cho đời sau của Thần gia. Đệ cửu nhân phản nhưng đệ thập nhất nhân bù vào, trời thương tưởng ban cho huyết mạch này, hì hì."
"Không được cười như thế."
"Ái chà."
"Ái chà."
Hai lão tổ bị Mộng Khả Nhi kéo tai vào tiên quả viên.
Trong Thi Vương giới, thi khí tan dần, chỉ có bạch cốt sơn vẫn vô cùng tà dị.
Thần Nam nói: "Chúng ta hủy diệt Huyền giới này rồi hẵng đi."
Hắn, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư đứng trên đệ thất quỷ phong, cùng thi triển toàn lực tung một đòn công kích cuồng mãnh.
Hỗn độn chi quang lóe sáng, Thi Vương Huyền giới bị tiêu diệt, tan thành hỗn độn, chỉ có vô số bột xương rải từ trên không xuống.
Bọn Thần Nam lại bay lên, bay về hướng có khí tức của Đại Ma và Vũ Hinh.
Lúc họ vừa đi, Đạm Đài Tuyền lại xuất hiện trên đệ thất quỷ phong khẽ thở dài: "Thần Nam, ngươi lừa ta..."
Cách đó mấy chục dặm, Đại Ma và Thiên giới Vũ Hinh bức Thi Hoàng vào tuyệt cảnh, thân thể trọng thương.
Thi Hoàng gần như cuồng bạo, cảm ứng được sự tình đáng sợ ở Phong Đô sơn, hạt giống y gieo đã bị diệt, con đường tiến lên Thần Hoàng đã bị cắt
"Chết tiệt. Gào..."
Y ngẩng mặt gầm vang nhưng tất cả đều vô bổ, thoát thân cũng khó.
Bọn Thần Nam đến nơi cũng đúng lúc Thi Hoàng diệt vong, hỗn độn thần quang và Ngũ âm ma ngục đánh nát Thi Hoàng.
Trước lúc chết, đầu y phản kích, lao vào bọn Thần Nam. Bất quá trước mặt ba bán Thần Vương, kẻ sắp chết có thông thiên bản lĩnh cũng không phát huy được, bị bọn Thần Nam đánh tan, tịch diệt hoàn toàn.
Nếu hỏi thế gian ai mặt dày nhất, đương nhiên Tử Kim thần long chiếm ngôi, nó không hề giác ngộ, trong lúc mọi người quan sát mà mặt không đỏ, tim không đập lao lên không thu hết tám viên Thi Hoàng đan gần đạt đến cảnh giới Thần Hoàng lại.
"Grào... ta biết các ngươi đều là cao nhân, không để mắt đến tục vật này, thôi để bọn ta xử lý." Lão du côn nói với Đại Ma và Vũ Hinh.
Cao thủ chết đi, hiếm khi để lại thần đan nhưng Thi Hoàng thể chất quá đặc thù, để lại sinh mệnh thần đan trân quý vô cùng.
Lúc này trong mắt Thần Nam chỉ có Vũ Hinh, những người khác gần như thành không khí hết.
Thân ảnh bạch y bay bay phía trước thanh lệ tuyệt tục, tuyệt thế tư dung vẫn xuất trần như xưa, dung nhan tươi thắm như đóa hoa có khác nào vạn năm trước, vẫn mĩ tuyệt hoàn vũ.
Nhưng hắn biết đó không phải là Vũ Hinh ngày xưa, sau khi tu luyện Thái Thượng vong tình lục, tính cách nàng đã khác.
Nhưng dù vậy, thể nội nàng vẫn chảy dòng máu của Vũ Hinh, là một kiểu sinh mệnh của Vũ Hinh, khiến hắn khó giữ nổi bình tĩnh.
Dung nhan thanh lệ tuyệt luân, mắt trong như nước mùa thu, mái tóc buông xuống như dòng thác đen nhánh, thân thể yêu kiều như mộng ảo, linh khí bức nhân, gom hết những gì tươi đẹp trong thiên địa.
"Thần Nam..." Vũ Hinh khẽ gọi: "Lần trước ngươi vì ta vào sinh ra tử, sau cùng nhảy xuống Ma Chủ chi mộ khiến ta rất thương tâm. Nhưng lúc đó ta không thể cứu ngươi, còn đang đấu với Thi Hoàng."
Lòng Thần Nam dần bình tĩnh: "Ta biết, muội không cần tự trách, muội bình an là được rồi."
Vũ Hinh mỉm cười như hoa xuân đua nở, cả thế giới cơ hồ sáng lên.
Thần Nam nói: "Vũ Hinh, đừng về Thiên giới nữa, hiện tại thiên địa đại biến, muội ở lại Nhân gian với bọn ta."
Vũ Hinh gật đầu không do dự: "Được, ta ở lại."
Hào quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền mĩ lệ như mộng ảo xuất hiện, gọi lên thân thiết: "Vũ Hinh muội muội."
"Đạm Đài tỷ tỷ." Vũ Hinh thấy Đạm Đài Tuyền, tựa hồ phi thường cao hứng.
Thần Nam nhức óc, nhìn Đại Ma cạnh đó hắn nhớ đến một chuyện còn nhức đầu hơn.
← Ch. 294 | Ch. 296 → |