← Ch.339 | Ch.341 → |
Trong gió thu lạnh lẽo, Thần Nam đi từ tòa trấn thành này sang trấn thành khác, lưu lãng không có mục đích, thân ảnh cô tịch lộ rõ vẻ mất mát, tuy thân thể hiên ngang nhưng nhìn theo bóng lưng không khỏi khiến người ta có cảm giác bi thương.
Quẳng ma đao, bỏ hung kích, những năm tháng phong vân không còn trở lại, trôi qua như mây khói. Cường giả tung hoành thiên địa giờ thành phế nhân.
Từ đỉnh cao rơi xuống hố băng, hắn không hề phát cuồng, không kêu gào mà lặng lẽ đối diện với, lang thang khắp các trấn thanh, không hề có ý định dừng chân.
Tốc độ thần lực tan biến cực nhanh, chỉ nửa tháng từ đệ lục giai cảnh giới xuống đệ ngũ giai, với tốc độ này... tình cảnh của hắn vô cùng ảm đạm.
Đang lúc thanh niên hừng hực nhưng dung mạo lại như một trung niên nhân ngoài ba mươi, mái tóc lấm tấm sợi bạc. Hiện tại hắn không muốn làm một tu giả, chỉ cố gắng hòa vào biển người, không hiểu trong những năm tháng hữu hạn còn lại sẽ làm được gì.
Trời rải hoa tuyết, hắn với tà áo đơn bạc đi trong gió lạnh bập bùng. Vào tiết đông lạnh, hắn thường ho ra máu.
Thất phách của Thái cổ quân vương hoàn toàn tan ra hóa thành tuyệt sát kiếm phách, sức mạnh hủy diệt này ngay cả Thần gia bát hồn cũng phải trọng thương. Bát hồn ly thể rồi mà hắn không chết tại trận đã là kì tích.
Hiện tại thân thể hắn vô cùng hư nhược, tuy vẫn vươn thẳng lên những không còn vững chãi như xưa.
Đông đại lục có ba đại quốc. Sở quốc ở phía tây, Bái Nguyệt quốc phía bắc, An Bình quốc phía nam, còn lại là các chư hầu tiểu quốc. Đương nhiên ba đại quốc không phải là bá chủ bởi ở phương bắc xa xôi, bên ngoài biên cảnh Bái Nguyệt quốc, trên đại thảo nguyên còn có một nhóm dân tộc du mục.
Tuy không lập quốc, các bộ lạc phân tán nhưng đó là một dân tộc cực mạnh, họ thỉnh thoảng lại nam hạ quấy nhiễu Bái Nguyệt quốc. Với những du mục cường giả khát máu này, các dân tộc phương nam chỉ là cừu cho họ nuôi béo, mỗi mùa đến cướp phá một lần.
Mua đông năm đó Thần Nam đến Bái Nguyệt quốc, ở gần biên cảnh, hắn thấy cảnh bách tính khổ sở trăm bề, khung cảnh thê thảm nhà tan cửa nát, bóng dáng dân tộc sống trên lưng ngựa đến cướp bóc chợt khiến hắn thấy được trong những năm tháng cuối đời này có việc để làm.
Hắn trở thành một biên quan lão binh đặc thù, đầu đã bạc, lại ho ra máu, vốn không bị gọi đi làm biên binh nhưng khi hắn dùng một quyền đánh tan bia đá thì được phá cách thu nhận.
Dù lúc đó hắn từ ngũ giai chi cảnh sa xuống tam giai cảnh giới.
Cầm thành trường đao đã lâu không dùng, hắn cảm giác máu chảy nhanh hơn, trái tim cô tịch phảng phất có thêm sức sống. Dù gì hắn cũng là một tu luyện giả, có quên tất cả thì chiến ý thấm vào cốt tủy cũng không thể mài xóa hết được.
Từ đó biên cảnh có thêm một lão binh bất tử. Tuy bệnh hoạn nhưng lần nào hắn cũng ngoan cường đúng dậy trong núi thây biển máu.
Xông lên đầu, rút đi sau cùng.
Tuy thân thể phế tàn, khí huyết hư nhược, không thể chấn nhiếp thiên địa nhưng liên tục chìm trong những trận chiến sinh tử, hắm tựa hồ tìm được điểm kết thúc sau cùng cho sinh mệnh.
Không thể đấu với những nhân vật như Hắc Khởi nhưng hắn muốn bất diệt chiến ý trong lòng sống dậy tại một chiến trường khác.
Không còn vạn người dõi theo, không bị chú ý nữa, hiện tại hắm cứ lặng lẽ giết địch.
Ba năm trôi qua, vị lão binh thân thể yếu nhược dần, cơ hồ không chịu nổi bao lâu nữa.
Không ai biết "Trung niên nhân" đầu tóc hoa râm này là nhân vật từng cùng tranh đấu với Cái Thế quân vương Hắc Khởi, không biết hắn từng tung hoành thiên địa.
Trong ba năm này, khí huyết của hắn càng suy tàn, tuy tử vong đến thật chậm nhưng thần lực đã triệt để suy kiệt, chiến lực chỉ đạt nhất giai.
Lão binh từng tay không diệt địch, hiện tại động tác ngày một chậm chạp, thân thể yếu dần nhưng thủy chung không chịu rời khỏi chiến trường, quân sĩ ở biên quan đều thấy lòng đau đớn.
Một vị tướng quân không nỡ thấy lão binh từng giết địch vô số lại thân tử sa trường, không chỉ một lần hạ lệnh đề thăng quân hàm để hắn cách xa chiến trường nhưng đều bị lão binh cự tuyệt.
"Kẻ sĩ về già, tráng chí chưa tắt." Vị tướng quân nọ hổ mục đượm lệ.
Tướng quân không biết quá khứ của hắn nhưng biết hắn có những chuyện không thể nói ra, phần nào hiểu được mong muốn của hắn - chiến tử sa trường!
Đúng thế, Thần Nam muốn tàn mệnh lưu lại chiến trường. Hắn biết mình không thể đấu với Hắc Khởi lần nữa nhưng từng là cường giả chấn nhiếp thiên địa, chiến tử là kết cục tốt nhất, cũng là tâm nguyện sau cùng của hắn.
Nhưng cuối cùng hắn không được thỏa nguyện. Thân thể suy nhược dần, trở thành như người thường, thấy binh sĩ chảy nước mắt đi theo chặn đao cho mình, hắn buồn bã rời khỏi chiến trường và biên quan.
Đầu tóc hoa râm, dung mạo tiều tụy như người bốn mươi tuổi, thân thể suy bại như lão nhân, binh sĩ chảy nước mắt tống biệt hắn. Thần Nam cầm theo thanh đao, lặng lẽ ra đi, lưu lại bóng dáng cô tịch, chơ vơ.
Ba năm nữa trôi qua, tuy cái chết đến chậm hẳn nhưng hắn cũng phi thường suy nhược. Hiện tại thể chất của hắn kém xa thường nhân, đã đi khắp Đông thổ đại lục nhưng mấy trọng địa muốn tới vẫn chưa đi lần nào.
Đến năm thứ bảy, dự cảm được tuế nguyệt không còn nhiều, hắn mới quyết định đi thăm mấy nơi.
Thần Ma lăng viên là nơi hắn định đến cuối cùng, từ đó sinh ra thì cũng nên tiêu vong ở đó. Không thể chết trên chiến trường, vậy quay về khởi điểm cũng không tệ.
Nhưng sau cùng hắn lại đến đó đầu tiên, đã chọn cách lặng lẽ chết đi, thì để sinh tử vĩnh viễn thành một bí ẩn, không khiến cho bằng hữu đau thương, hài tử buồn thảm. Nhìn Thần Ma lăng viên là đủ rồi, hắn tự có nơi gửi nắm xương tàn.
Tiếp theo, hắn muốn đến Bách Hoa cốc ở Côn Luân Huyền giới nhưng không thể. Đành buông tiếng thở dài.
Không đến được Bách Hoa cốc, hắn lê tấm thân suy nhược đến Nhạn Đãng sơn, ở đây có những hồi ức đẹp nhất, năm xưa chính ở đây, hắn đã gặp một nữ hài ngây thơ.
Hắn lặng lẽ nhìn quái thạch trập trùng, thác đổ suối reo, sống hai năm trong tiểu sơn thôn phụ cận, nhớ về những chuyện cũ xa xưa.
Rồi hắn cũng buông tiếng thở dài rời Nhạn Đãng sơn. Hắn thấy hổ thẹn với Vũ Hinh, từng thề phải giúp nàng sống lại, dù nhiều lần nỗ lực nhưng không thay đổi được gì, hiện tại càng không có năng lực...
Còn nhiều nơi muốn đi nhưng giờ không đủ thể lực, khí huyết suy vong, thân thể hư nhược cực điểm, không thể đi xa.
Tận năm thứ mười, hắn mới bắt đầu hành trình vất vả đến Sở quốc đô thành, rồi sang Tây thổ một phen. Tuy biết hai tháng nữa có thể chết trên đường nhưng chỉ có liên tục cất bước, lòng hắn mới bình tĩnh.
"Thần quy tuy thọ rồi cũng chết
Đằng xà khó thoát kiếp trần ai."
"Có lẽ, còn chưa rời khỏi Sở quốc, ta đã chết rồi?" Hắn lẩm bẩm.
Gió thu lặng tắt. Thiên địa rải tuyết trắng màu lông ngỗng, trải ra mênh mang. Khắp nơi ánh lên màu bạc, lại là một mùa đông lạnh lẽo.
Thần Nam y sam lam lũ, đầu tóc rối bù đi trong gió lạnh lùng, cắn bánh màn thầu người ta bố thí.
Nếu bảo trong lòng không cay đắng là nói dối.
Hắn từng tung hoành thiên địa, uy chấn Tam giới, vượt giới đại chiến, truy sát Thái cổ quân vương chạy như chó nhà có tang.
Nhưng hắn không thấy mất mát gì to tát lắm, giờ đã tàn phế, tao ngộ thế này không hẳn là đáng thương nhất, còn nhiều người khốn khổ hơn hắn.
Từng cao cao tại thượng, chưa bao giờ thể nghiệm tư vị này, thành ra hắn có thêm cảm ngộ.
Quay lại nhìn toàn thấy bi hoan ly hợp, tuy lòng còn tiếc nuối nhưng đời người như mộng, ai có thể mãi xênh xang?
Dưới ánh trăng trong ngần, mặt đất ánh lên màu trắng mênh mang.
Thần Nam tới ngoại vi Sở quốc đô thành, đạp lên lớp tuyết dày đặc, tiến về một tiểu trấn cách đó hai mươi dặm. Đi qua Sở đô, gặp đêm tuyết thế này, hắn hồi tưởng lại chuyện cũ.
Năm xưa, cũng đêm tuyết thế này, hằng từng cùng một vị cố nhân ngắm tuyết thưởng nguyệt tại tiểu trấn đó.
Long Vũ còn khỏe không?
Hắn còn nhớ trong đêm đó, nàng khóc như mưa, kể cho hắn nghe những chuyện về Tiềm Long. Giờ sinh mệnh không còn mấy nỗi, tiện đường đi, hắn muốn ghé qua.
Mười năm qua rồi, hắn hòa vào bách tính, không quan tâm đến những việc của thần tiên, không biết cố nhân giờ ra sao.
Quá nửa đêm, hắn mệt mỏi đến được tiểu trấn. Ở đây hình như không thay đổi gì, vẫn như thủa xưa khiến hắn hơi kinh ngạc.
Khách sạn ngoài trấn đứng đơn côi trong tuyết, hắn lại cảm khái. Mười năm rồi! Cảnh vật vẫn vậy mà người đã khác.
Ngày đó tu vi chưa đại thành, khẽ nhảy hắn cũng lên được nóc phòng nhưng giờ đành lặng lẽ ngồi trên tuyết nhìn vầng mình nguyệt.
"Long Vũ, chúc muội cả đời bình an khoái lạc." Hắn nhìn lên vầng trăng trên không, lẩm bẩm: "Tiếp theo tới Tây đại lục ..."
Vô thanh vô tức, trên nóc nhà có thêm một thân ảnh diễm lệ như Quảng Hàn tiên tử giáng lâm phàm trần, nàng ngồi trên nóc nhà nhìn vầng trăng sáng, đôi mắt đầy ánh nước.
"Mười năm... muội ở đây mười năm đợi huynh, chưa từng rời nửa bước." Nàng không nhìn về phía Thần Nam, lời lẽ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt có lệ châu lăn dài.
Thần Nam vô cùng kinh hãi, hắn không ngờ gặp Long Vũ ở đây, nàng đã đợi hắn mười năm.
"Cuối cùng huynh cũng đến, không để muội thất vọng."
"Tiểu thư nhận sai người rồi." Hắn chật vật đứng dậy, lời lẽ vẫn giữ được bình tĩnh nhưng lòng đắng chát. Đầu tóc hoa râm, thân thể hư nhược hơi còng xuống, hắn giống một lão nhân về chiều, cất bước đi trên vùng tuyết mà không ngoái lại.
"Dung mạo bị cải biến, lại suy lão, thần lực tan biến vô ảnh vô tung, khí tức hoàn toàn thay đổi. Nhưng muội biết nhất định là huynh. Từ lúc huynh đặt chân vào tiểu trấn này, muội biết là huynh tới." Hai mắt Long Vũ ướt đầm, lớn tiếng hét: "Vì sao lại thế, thật ra xảy ra chuyện gì? Huynh đứng lại ngay."
"Tiểu thư nhận sai người rồi." Thần Nam loạng choạng tiến bước nhưng thân hư thể nhược, hắn ngã xuống lớp tuyết.
Long Nhi bay tới như Quảng Hàn tiên tử, lặng lẽ rơi lệ đỡ hắn dậy, run giọng hỏi: "Vì sao lại thế này?"
"Tiểu thư nhận sai người rồi." Thần Nam muốn rút tay lại nhưng không được.
"Vì sao? Sao lại thế này?" Long Vũ không nén nổi, khóc đến lạc giọng: "Năm xưa huynh vì Tiểu Thần Hi thi triển Nghịch Thiên thất ma đao chém chết ngũ giai tuyệt thế cao thủ Đào Nhiên, hào tình nam tử dám đối kháng ngàn quân đó đâu rồi? Nam tử anh vĩ từng cầm phương thiên họa kích tung hoành thiên thượng địa hạ, đại chiến cùng quân vương Hắc Khởi đã đi đâu? Tránh chí hào tình từng coi thường thiên hạ của huynh đâu rồi. Vì sao không dám đối diện với một nữ tử yếu nhược như muội?"
Thần Nam im lặng, chạm rãi quay lại, định khóc nhưng không còn nước mắt.
Long Vũ khóc thảm thiết: "Thần Nam...muội biết huynh từng gặp những chuyện vô cùng thống khổ nhưng huynh không nên trốn tránh. Bất kể xảy ra chuyện gì, huynh biến thành thế nào, trong lòng muội, huynh vĩnh viễn là huynh ngày xưa..."
"Xưa nay ta chưa từng trốn tránh..."
← Ch. 339 | Ch. 341 → |