← Ch.036 | Ch.038 → |
Khải Lợi ở Tân Lan đại đô, nghe nói Thần Nam đã trở về Phí Sa thành, lập tức cưỡi phi long bay tới. Không muốn bị Ma Pháp vương tử cứ suốt ngày quấn lấy làm phiền, hắn giải thích về nguyên nhân mất tích.
"Cái gì? Hai người đã từng sống chung trong một ngôi nhà sao? Điều này thật quá..." Khải Lợi nghe nói Mộng Khả Nhi và Thần Nam đều mất trí, cùng sống dưới một mái nhà trong một khoảng thời gian, kinh ngạc há hốc mồm.
Đương nhiên có một số chuyện Thần Nam không thể nói ra, nếu như Khải Lợi biết được rằng Thần Nam và Mộng Khả Nhi từng kết thành phu thê, hắn ta nhất định sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Buổi tối, Áo Lợi Liệt công tước tổ chức một bữa tiệc linh đình trong phủ.
Đại sảnh im ắng trở lên huy hoàng, hàng trăm người tới dự tiệc, những chiếc đèm chùm pha lê chiếu sáng khiến cho cả đại sảnh càng trở lên lung linh, đám đông quý tộc giơ cao li rượu, ba năm người tụ tập lại thành một nhóm, cùng nhau nâng li, nói chuyện xôn xao.
Thần Nam là người đông phương, vốn không thích những bữa tiệc rượu như thế này.
Khải Lợi nói: "Thần Nam huynh biết không, trong những ngày huynh mất tích, Đông thổ hoàng thất Đỗ gia đã phái ra Đỗ Hạo, cao thủ mạnh nhất trong gia tộc của họ, ngươi này võ học cao thâm khó lường, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã đánh bại vô số cao thủ nổi danh của Đông thổ, hắn ta đã nói rằng, chỉ cần đơn thương độc mã đánh bại mười đại phái tu luyện, sau đó sẽ xây dựng "đế hoàng lôi đài" ở Đông thổ, mời tất cả những tu luyện giả toàn đại lục tới xem hắn ta quyết đấu một trận với huynh trên lôi đài."
Thần Nam lạnh lùng nói: "Cẩu nô tài đáng chết, dám hoành hành bá đạo."
"Đông thổ quả nhiên có một gia tộc hùng mạnh như thế, đúng là khiến người ta không thể nào tin được. Thần huynh và gia tộc này có ân oán như thế nào?"
"Công pháp mà gia tộc bọn chúng tu luyện tất cả đều là của Thần gia, tuy nhiên bây giờ đã phản bội Thần gia, muốn loại truyền nhân cuối cùng của Thần gia là ta, gia tộc bọn chúng độc ác vong ân bội nghĩa, bỏ đi, ta không muốn nói nhiều nữa, ta thề rằng nhất định sẽ tận tay tiêu diệt gia tộc này." Thần Nam cứ mỗi lần nghĩ tới Đỗ gia Đông thổ gia tộc là không tài nào khống chế được nộ hỏa.
Đột nhiên, Thần Nam phát hiện ra bóng một người quen trong đám đông.
Đây là một người con gái tóc vàng, dáng người yêu kiều thướt tha, ngực căng tròn, eo thon nhỏ nhắn, cặp mông tròn trịa... thật khiến người ta nhìn mà say mê.
Dung nhan của nàng ta có lẽ không bằng với Mộng Khả Nhi, Long Vũ, nhưng lại gợi cảm, đáng yêu, kiều diễm hơn. Đây là một vưu vật khiến cho đàn ông nảy sinh dục vọng.
"Lộ Ti."
Thần Nam khẽ gọi, cái tên này không hề lạ lẫm gì với hắn, lúc trước khi còn ở Thần Phong học viện, người con gái tây phương gợi cảm yêu kiều này đã từng không chỉ một lần mời hắn ta tham gia vào một tập đoàn thực lực nào đó.
Và giữa hai người cũng từng có một lần quan hệ hoang đường, Thần Nam mỗi lần nghĩ lại vẫn cảm thấy bối rối, đó đúng là một chuyện thê thảm và mất mặt vô cùng, bởi nếu nói ra thì cả hai đều là những người bị hại.
"Ý, huynh quen nàng ta, đó là một bông hoa giao tiếp rất xuất sắc và rất hoàn mĩ, không phải là... giữa hai người đã xảy ra điều gì chứ" Khải Lợi đột nhiên cười nửa miệng hỏi Thần Nam.
"Đừng có nói bừa".
"Ừ, ta hiểu rồi, nàng ta mới trở về từ Thần Phong học viện không lâu, còn huynh trước đây cũng từng sống tại Thần Phong học viện, nếu như nàng ta chưa tìm tới huynh, đánh chết ta cũng không tin, chức trách của nàng chính là tìm ra tất cả những nhân tài có thể sử dụng được cho thế lực đứng sau lưng." Khải Lợi không nói ra thế lực lớn mạnh đứng sau lưng Lộ Ti, nhưng có thể suy ra ắt rất có máu mặt ở Tây phương.
Thần Nam hơi bối rối: "Huynh có thể rời đi một lát được không?" Bởi hắn đã phát hiện ra Lộ Ti đang đi về phía này.
"Hắc hắc...tình cũ khó dứt, ta là người tốt, đương nhiên sẽ tạo cơ hội cho hai người rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện, ta đi cho hai người tự nhiên".
Khải Lợi cười tươi, tuy nhiên trong mắt Thần Nam, cảm thấy hơi khó chịu, Cầm long thủ lập tức vung ra, đánh nhẹ một đòn vào mông Khải Lợi, khiến gã lập tức bay khỏi nơi này.
Lộ Ti cười thật yêu kiều, dáng người uốn éo, bước đi nhẹ nhàng, khi bước tới gần, nàng ta ngồi xuống bên cạnh Thần Nam, tay phải nhè nhẹ lắc li hồng tửu trên tay, nói: "Lâu lắm không gặp".
"Đúng thế, lâu lắm rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ".
"Huynh nói xem." Lộ Ti cười nói.
Thần Nam hơi bối rối.
"Ha ha, đừng có như vậy, chúng ta không ai nợ ai cả" Lộ Ti cười vô cùng xinh xắn, làn môi đỏ lại thêm hồng tửu càng trở nên tươi tắn, "Huynh chắc cũng hiểu thân phận của ta, có một số việc ta không thể tự chủ được, nói ra cũng chỉ có hại và đem lại phiền phức cho huynh. Được rồi, huynh không phải ngại gì cả, nếu như có thể, sau này chúng ta là bạn".
"Huynh chắc cũng hiểu thân phận của ta, có một số sự việc ta không thể tự chủ được" Thần Nam cảm nhận được niềm đau trong câu nói này, đúng thế, một người con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu như có thể, ai lại muốn bán đi vẻ đẹp của mình?
"Ta muốn giúp đỡ cô, thật lòng muốn giúp đỡ, xin đừng cự tuyệt." Thần Nam chân thành nói.
"Huynh..." Lộ Ti tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng ta không ngờ Thần Nam lại có thể nói ra câu nói như vậy.
"Ta nghĩ...cô sớm đã chán ngán cuộc sống như thế này rồi, ta muốn giúp đỡ cô thoát khỏi khổ ải của hiện tại, xây dựng lại một cuộc sống hoàn toàn mới".
Lộ Ti là một người con gái thông minh, từng trải mọi chuyện, nàng ta đã nhìn thấy được rằng Thần Nam thật sự muốn giúp đỡ mình, Nàng mặc dù rất xúc động, nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh: "Đúng thế, ta đã sớm chán ghét cuộc sống hiện tại lắm, thế lực ở sau lưng ta đã hứa rằng, nếu như ta tiếp tục làm việc cho họ thêm năm năm nữa, ta có thể được tự do, nhưng một người con gái trẻ tuổi đào đâu mấy lần năm năm? Thần Nam, huynh là một người tốt, nếu huynh có thể giúp được ta, cả đời này ta sẽ không quên".
"Ta có thể khiến cho Áo Lợi Liệt công tước và Khả Lợi vương tử ra mặt, thế lực đứng sau lưng cô sẽ phải khuất phục" Thần Nam cảm thấy có thể làm gì đó giúp cho Lộ Ti, cảm giác day dứt trong lòng đã giảm đi rất nhiều, hắn ta hỏi: "Sau này cô định làm gì?"
"Nói ra cũng thật may mắn, ta yêu một người và người đó cũng yêu ta, hơn nữa nhiều năm qua người đó vẫn đợi ta, nếu như ta được tự do, ta nghĩ ta sẽ lập tức cưới người đó" Lộ Ti bình tĩnh đáp.
Lộ Ti đã đi được rất lâu rồi, Thần Nam vẫn sững sờ nhìn li rượu, Khải Lợi vỗ vai hắn ta: "Nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của huynh kìa... đừng đờ đẫn mãi như thế".
"Ừ, Khải Lợi, ta muốn huynh tận lực giúp ta một việc..."
Khải Lợi lập tức gật đầu đồng ý việc của Lộ Ti, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, Thần Nam cười nói: "Hãy đem toàn bộ đám ma tinh hạch ta để lại ở phủ của huynh, và vài con thú vương nữa, tất cả giao cho Lộ Ti, hi vọng sau này nàng ta có cuộc sống nhàn hạ".
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, bên vai phải của Thần Nam đột nhiên vang lên giọng nói sặc mùi rượu: "Ôi. Thật thơm quá, mĩ tửu thơm như thế này, thật khiến người ta không ngủ được".
"Trời, ngươi đúng là tửu quỷ!" Thần Nam cảm thấy vai phải hơn ngứa, hắn biết tiểu long đã tỉnh dậy.
"Ồ, ta rất muốn ra, uống một cốc lớn, ta thèm chết đi được" Tiểu Long bất mãn làu bàu.
Thần Nam nhìn trái nhìn phải, may mà không có ai, hắn không chịu được nữa mới cười nói: "Tiểu tử ngươi đúng là hết nói nổi, mau mau hồi phục đi!".
"Thần Nam ta cảm thấy trên người ngươi có một thứ thần khí, đó là thứ gì thế?".
"Là Xạ nhật tiễn".
"Quang Minh đại thần côn trên cao, đó là thứ gì vậy? Thật kì quái, sao ta nghe lại quen thế nhỉ? Mau để nó vào trong tay áo trái của ngươi đi, ta cảm thấy nó dường như có tác dụng đối với ta".
"Đại thần côn trên cao, ta...cảm thấy có thể hấp thụ nó, Thần Nam mau rời khỏi nơi này, ta nghĩ có thể sắp xảy ra một số chuyện đặc biệt".
Thần Nam đứng dậy, vội vàng tạ lỗi với Áo Lợi Liệt công tước, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vừa đi tới đường lớn, cánh tay trái của hắn lóe lên ánh sáng chói lóa, thánh vật Xạ nhật tiễn của Quang Minh giáo hội đã nhập vào trong tay trái của. Thật ra là nhập vào trong cơ thể của tiểu long.
Thần Nam không dám chậm chễ, sử dụng Thiên Ma bát bộ, chạy như bay về phía Phí Sa thành, người đi trên đường kinh ngạc vô cùng, bọn họ chỉ nhìn thấy những tia kim quang lóe qua, vẫn còn cho rằng là sao băng rơi xuống nhân gian.
Tới nơi hoang vu, áo Thần Nam đã bị kim quang rừng rực trên cánh tay phải đốt cháy thành tro, Xạ nhật tiễn nhập vào trong da hắn, tiến vào trong mình của tiểu long.
Hắn không hiểu tại sao lại như thế, hỏi tiểu long: "Tiểu tử, rốt cuộc là chuyện gì thế, ngươi đừng có nóng nảy".
"Thật kì lạ, ta cũng không biết làm sao hết, tuy nhiên ta cảm thấy sức mạnh đang nhanh chóng được phục hồi, ta... hình như lập tức có thể đi ra rồi" Tiểu long vừa nói xong câu này, cánh tay phải của Thần Nam trở nên chói lòa.
"Grào..." một tiếng rồng gầm vang động khắp thiên địa, tiểu long từ cánh tay phải nhanh chóng lao ra ngoài.
"Tốt quá rồi, không ngờ Xạ nhật tiễn lại có tác dụng đối với ngươi, quả thật đã ra rồi" Thần Nam vô cùng vui mừng.
"Đại thần côn trên cao, ta cuối cùng cũng có thể uống mĩ tửu." Tiểu long vui mừng gầm gào, vui sướng bay qua bay lại trong không trung.
"Ồ, Long Bảo Bảo, Xạ nhật tiễn ở đâu rồi?".
"Ý, đúng đó, nó ở đâu" Long Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, nói dùng đôi tiểu trảo màu vàng xoa qua xoa lại vào người.
"Ồ, đại thần côn trên cao! Nó. ở đây, nó...biến thành một mảnh vảy vàng, trời ơi, lại còn ngược hướng nữa chứ, thật đáng ghét, trên người ta sao lại mọc ra những thứ kì quái này chứ, đầu tiên là một chiếc sừng, bây giờ lại là một cái vảy mọc ngược".
Tiểu long bất mãn oán trách, dưới cổ nó là một mảnh long lân mọc ngược, kim quang lấp lánh.
Thần Nam suy nghĩ rồi nói: "Xạ nhật tiễn là thánh vật của Quang Minh giáo hội, chắc do Quang Minh thần để lại. Trước đây tiểu tử ngươi hấp thụ luôn xá lị của Quang Minh thần, bây giờ lại hấp thụ thần tiễn của ông ta, nói như thế... ngươi và ông ấy đúng là có duyên" Hắn đột nhiên nghĩ ra một khả năng nào đó: "Không thể nào, nếu vào một ngày nào đó trong tương lai, ngươi hấp thụ toàn bộ những thứ Quang Minh thần để lại, vậy ngươi... tên tiểu tử ngươi không phải sẽ trở thành Quang Minh thần mới sao? Trời ơi!".
"Đại thần côn trên cao, ta không muốn hấp thụ những thứ lộn xộn này của ngươi đâu, ta không muốn trở thành một tiểu quái vật!" Tiểu long bất mãn làu nhàu.
"Rống vốn dĩ có vảy mọc ngược, không có gì là quái vật cả. Ta đang đoán, Xạ nhật tiễn có phải là...vốn có quan hệ gì đó với ngươi hay không? Nếu không sao lại như thế này?".
Thần Nam nhìn mắt tiểu long hơi cổ quái, có lẽ đây là truyền thừa thật sự của thần.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |