← Ch.410 | Ch.412 → |
Thủ mộ lão nhân quả nhiên điên cuồng, định mở một không gian thông đạo đơn hướng giữa đệ lục giới và đệ tam giới, nếu đệ lục giới cao thủ vô ý xông vào, coi như tự đâm đầu vào lao lung.
Đương nhiên nói dễ hơn làm, trước hết phải biến phụ cận thành hỗn độn, cách tuyệt vùng đất này khiến nó tách ra, lúc đó phía sau hỗn độn chi môn là đệ tam giới.
Nếu thiên giai cao thủ từ đệ lục giới thuận theo không gian thông đạo mà đi tới, sau cùng sẽ dùng thiên giai tu vi phá toái hư không, thứ đợi họ là đệ tam giới đáng sợ được coi là lao ngục.
Thủ mộ lão nhân thủ đoạn quả có phần cay độc bởi đệ tam giới hỗn loạn bất kham, rất cần "tiếp tế", trong đó có một vài kẻ đại hung đại ác, bất kể thân phận thế nào nhưng trong lao lung thiếu nguyên khí như tế, kẻ nào tiến vào ắt bị thanh toán.
"Bắt đầu đi tiểu tử, ta cần các ngươi giúp, biến nơi này hóa thành hỗn độn, ta sẽ kéo không gian của đệ tam giới gần như dính liền với không gian thông đạo!"
"Đợi chút." Thần Nam cắt ngang thủ mộ lão nhân: "Tại hạ có mấy bằng hữu đi vào đó nên muốn tìm tung tích trước, để lâu sợ sẽ xảy ra biến cố."
"Được, ngươi đi đi, không gian đó cũng không lớn lắm." Thủ mộ lão nhân gật đầu đồng ý.
Thần Nam mang Long Nhi bay về hướng đông, lần này Đạm Đài Tuyền giữ Không Không bên cạnh, chia thành hai hướng bay đi. Lưỡng đại thiên giai cao thủ đồng thời phát ra thần thức tìm nơi hạ lạc của những người khác.
Vùng di địa trước khi đại phá diệt không lớn không nhỏ, diện tích chừng mấy chục vạn dặm vuông, thần thức của Đạm Đài Tuyền và Thần Nam tìm từng góc nhỏ xíu nhưng không phát hiện gì, ngược lại tìm được hai không gian thông đạo, tựa hồ mọi người đã theo hai đường này rời khỏi vùng di địa.
Sau này, được thủ mộ lão nhân giám định, họ biết hai không gian thông đạo dẫn đến đệ lục giới.
Tiềm Long, Đại Ma, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa đã vào đệ lục giới trong truyền thuyết! Thế giới đó thế nào, Thần Nam cũng không biết, chỉ nhờ lúc phong ấn tàn hồn Thất Tuyệt thiên nữ tại Tiểu lục đạo, vô tình biết, ả đến từ đó. Những người ở đó tựa hồ vô cùng đáng sợ, hắn không hiểu những người có hồn lực của Thất Tuyệt thiên nữ như Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa mà vào đó có xảy ra chuyện gì không.
Đoạn hắn và Đạm Đài Tuyền dùng đại pháp lực phá toái hư không, biến địa vực của không gian thông đạo thành hỗn độn. Thủ mộ lão nhân lại dùng vô thượng đại thần thông kéo không gian đệ tam giới sát với vùng hỗn độn. Quá trình này cần đại pháp lực siêu tuyệt, Thần Nam giờ mới biết lão bất tử này mạnh không thể dò nổi.
Ba tháng liền nỗ lực, được Thần Nam và Đạm Đài Tuyền trợ lực, thủ mộ lão nhân sau cùng cũng tạo thành một chiếc bẫy không gian đơn hướng nối đệ lục và đệ tam giới.
Lão đầu tử quan sát thông đạo tự tạo ra, cười đắc ý: "Hắc chắc, lần này đệ tam giới thỏa mái náo nhiệt."
Đang cười dương dương đắc ý, chợt ông ta tỉnh ngộ: "Các thiên giai cao thủ của đệ lục giới sao có thể xông vào không gian thông đạo này? Ồ, xem ra lão nhân gia ta phải tự mình đi một chuyến, dẫn đường cho họ, hắc hắc..."
Chiếc bẫy không gian bị hậu nhân nguyền rủa sau này đã hoàn thành như thế.
Rồi hai không gian thông đạo nữa được thủ mộ lão nhân, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền cùng nỗ lực nửa năm mới hoàn thành.
Trong khi thử lại lần cuối đã xảy ra dị biến.
Nhóc tỳ Không Không muốn vào thử đầu tiên, tuy thủ mộ lão nhân cười cợt nó không có thiên giai thần thông, vạn vạn lần không thể phá được đệ tam giới không gian nhưng Tiểu Không Không nhất định muốn thử.
Kết quả...
"Cha cứu mệnh... oa oa." Không Không quả nhiên phá được đệ tam giới không gian.
Kì thật, nghĩ kĩ sẽ không thấy việc này có gì kỳ lạ, tiểu quỷ này là xuyên thiên giáp chuyển sinh, thần thông lớn nhất là phá tan mọi ngăn cách, lúc đạt đỉnh cao có thể dẹp hết mọi phong ấn, bằng không lúc quay về Thái cổ, nó sao đào nổi cách ly giới bị phong ấn.
Thủ mộ lão nhân kinh hãi trợn tròn mắt, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền định xuất thủ nhưng đã muộn, Không Không đã xuyên qua đệ tam giới!
"Oa... Không Không xui thật! Cha... con đi tìm gia gia và nãi nãi. Mẫu thân xinh đẹp, lão ca, Không Không rất nhớ các người..." Tiểu Không Không như ngọc vừa vẫy tay vừa khóc trên hư không.
Dầu sao nó mới là nhóc tì một tuổi đầu, tuy tâm trí thành thục nhưng suy cho cùng vẫn là hải tử.
"Không Không!" Thần Nam gầm lên, sức mạnh nguyên bản của thời không phát động, định kéo nó lại.
"Không nhi." Đạm Đài Tuyền sau cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, hủy diệt chi nhãn phá toái không gian, định cản không gian đóng lại.
"Tiểu đệ." Long Nhi kinh hãi.
Nhưng tất cả đều muộn, Không Không như ánh sao băng biến mất trong hư không vô tận.
"Sao lại thế, nếu vừa nãy hài tử lùi lại mấy bước là ta kéo lại được." Thần Nam lẩm bẩm.
Thủ mộ lão nhân nói: "Thuận khác hẳn nghịch, cũng như sông chảy, xuôi dòng rất dễ nhưng muốn bằng sức một người ngược dòng, khó như lên trời."
Nghĩ đến đệ tam giới hung hiểm như vậy, không ít thiên giai cao thủ còn khó giữ mệnh trong đó, Thần Nam vô cùng lo lắng, Không Không liệu có thuận lợi tìm được Thần Chiến giúp đỡ không?
"Không thể, ta phải vào đệ tam giới." Thần Nam đột nhiên lên tiếng.
"Phụ thân, con đi tìm đệ đệ cùng." Long Nhi đề nghị.
"Các ngươi điên rồi, ở đó như một luyện ngục, tiến vào coi như tự tuyên án, đưa mình vào lao lung."
Thần Nam lắc đầu: "Tại hạ tự có cách, sớm đã muốn gặp phụ mẫu, đồng thời trong đó có vô số bí ẩn, chưa biết chừng phát hiện gì đó."
Thần Nam quay lại nói với Đạm Đài Tuyền: "Long Nhi giao cho ngươi." Đoạn nói với thủ mộ lão nhân: "Tiền bối, nếu phải vào đệ lục giới, mong hãy quan tâm đến các bằng hữu Nhân gian giới của tại hạ."
Đoạn hắn không để ai nói gì, trực tiếp phá toái hư không đuổi theo Không Không.
"Phụ thân." Long Nhi gầm lên, định đi theo nhưng bị Đạm Đài Tuyền giữ chặt.
Thủ mộ lão nhân nhắc có, lẩm bẩm: "Ta thấy tiểu quỷ đó không phải loại đoản mệnh, xú tiểu tử có gì mà lo lắng, lẽ nào đệ tam giới hay ho lắm sao?" Đoạn ông ta run lên.
Mây đen che phủ thinh không đệ tam giới, cuối cùng, Thần Nam cũng đến được nơi thần bí này.
Vừa tiến vào, hắn cảm giác thân thể run lên, đó không phải do sợ mà do kích động, Khí tức cổ lão thương tang đã lâu không tan phả vào mặt khiến hắn cảm giác được đây là mảnh đất của cường giả chân chính.
Mặt đất mênh mang, ngàn dặm không tấc cỏ, mặt đất đỏ pha đen như bị huyết thủy nhiễm qua, ma vân ép xuống, cổ lão khí tức lan tràn.
"Gào..."
Tiếng gầm vang dội, một sinh vật cực lớn như ngọn núi nhỏ lao vào Thần Nam. Hình dáng nó như sư tử nhưng không phải, toàn thân phủ vảy màu vàng, vừa gầm rú vừa há mồm như chậu máu lao vào Thần Nam.
Thần Nam không lùi lại, phất ra quang mang ngàn trượng đáng trúng cự thú.
"Cheng."
Mặt đất rung lên, cực thú không bị chém làm hai mảnh mà chỉ bị văng đi.
Vô cùng tà dị.
Sức mạnh của thiên giai cao thủ không giết được nó.
Nhưng qua đó Thần Nam biết được nhiều điều, nguyên khí thiên địa ở đây rất ít, không thể ngưng tụ được bao nhiêu, đương nhiên không so được với Nhân gian giới.
"Gào..." Cự thú xông tới tiếp.
Hàn quang lóe lên, Thần Nam rút phương thiên họa kích ra, hóa thành lưỡi kích ngàn trượng, bùng lên ánh sáng lạnh lẽo bổ tới. Huyết quang rực rỡ, mùi máu tràn ra, cự thú ngã xuống, bị chém thành hai mảnh.
Cự thú tuy hung hãn nhưng so với đại hung chi nhân chỉ là loại tép riu, chắc chán tại đây còn nhiều trận đại chiến kích động nhân tâm đang đợi hắn. Bọn Ma Chủ đã vào giới này, đương nhiên có ý nghĩa sâu xa riêng.
Hắn mong đợi đại chiến, mong đợi ngày gặp lại phụ thân, lao về phía trước như sao băng.
Vùng đất mênh mang này hình như không có cây cối, chỉ có động vật bình thường, ma vân cuồn cuộn và khí tức cổ lão thương tang.
Liên tục phi hành mấy ngày, Thần Nam chỉ thấy mấy con hung thú, tịnh không thấy bóng người. Mãi năm ngày sau, hắn nghe thấy phía trước có rung động mãnh liệt, phảng phất như thiên quân vạn mã đanh nhanh chóng lao tới.
"Ô ô. cha. gia gia..." Tiếng khóc khe khẽ vọng vào tai Thần Nam, hắn kích động bay tới, quả nhiên là tiếng Không Không.
Phía trước có một đàn hung thú, còn nào cũng to như hòn núi nhỏ, đang di chyển, Không Không cưỡi trên đầu một con, tựa hồ cùng bỏ chạy. Phía sau chúng là làn cuồng phong đáng sợ, những nơi bị quét qua, ngay cả núi đồi đều tan nát, không vật gì chặn nổi.
"Không Không!" Thần Nam không dám tin vào mắt mình, sao lại xảo hợp đến vậy, nhanh chóng tìm thấy Không Không trên vùng đất mênh mang này.
"Cha mau cứu con." Không Không vẫy tay kêu to, khuôn mặt mịn màng đầy nước mắt.
Thần Nam nhanh chóng lướt tới nhưng thoáng chốc cảm giác nguy cơ ập vào tim, hắn dừng bước, kích động liền lặng đi.
"Hư ảo phá diệt!" Hắn quát vang.
Trong lòng yên tĩnh lại, cảnh tượng tan biến ngay, không có đàn hung thú, lốc xoáy hay Không Không.
Chỉ có một ngôi mộ lớn.
Ngoi mộ to như ngọn núi nhỏ, suýt nữa hắn đã đâm vào, cự ly còn cách vài thước nữa.
Khí tức hỗn hợp giữa cổ lão, huyết tinh, tàn bạo, thương tang... trải rộng.
Đệ tam giới quả nhiên đáng sợ.
← Ch. 410 | Ch. 412 → |