← Ch.462 | Ch.464 → |
Một hỗn độn môn lại xuất hiện trên vách đá, trong đó ánh sáng mông lung, ma vân cuồn cuộn, phát ra dao động khác thường.
Địa ngục không đáy là một chốn đầy nghi hoặc, phát hiện huyết quan đã đủ kinh ngạc rồi, giờ lại xuất hiện hỗn độn môn.
Đến trước hỗn độn môn, Thần Nam nhìn vào trong, tất cả mông lung, không có điểm cuối, không biết thông đến đâu. Thần Nam cũng vô cùng lớn mật, không hề do dự gì, rảo bước tiến vào.
Từng trải qua quá nhiều việc, hiện giờ bất cứ hung hiểm gì cũng không khiến hắn hoảng sợ. Con người đều có ý muốn tìm hiểu cái mới, hắn đã trải nghiệm nhiều sóng gió, còn sợ gì hung hiểm mà chỉ muốn hiểu được bí mật trong tuyệt địa.
Trong hỗn độn thông đạo rộng rãi vô cùng im lặng, Hồng Hoang Kỳ chầm chậm phiêu động tiến tới. Thần Nam chợt có cảm giác cô độc như đang đi trong thế giới hủy diệt, phảng phất tất cả đã bị hủy diệt hết. Vô luận là bình dân hay thiên giai cao thủ tu vi cực cao đều không ai sống sót, chỉ còn lại một mình hắn mệt mỏi cất bước.
Thông đạo tựa hồ không có tận đầu, hắn như đi trong cô độc.
Sau cùng hắn tăng tốc độ, Hồng Hoang Kỳ bay trong hỗn độn thông đạo, chỉ nghe thấy tiếng lá cờ phần phật, nhìn thấy hào quang sáng lòa lùi lại phía sau.
Lúc đầu không thấy gì nhưng thời gian trôi đi, hắn cảm giác được tâm tình, đây như là tuyệt vọng chi lộ, vĩnh viễn không có tận đầu, không mang lại cho người ta hy vọng.
Đi hồi lâu, Thần Nam không muốn bỏ dở giữa chừng nên tiếp tục tăng tốc độ. Chỉ là vẫn không thấy tận đầu, không có hy vọng.
Đột thiên hắn cảm giác thân thể, thần thức nhẹ bẫng, tựa hồ sức mạnh bị cấm cố ở cổ thiên lộ quay lại.
Tuyệt vọng chi lộ đột nhiên mang lại hi vọng!
Lẽ nào thuận theo không gian thông đạo sẽ về cổ thiên lộ? Sức mạnh trở lại, tốc độ của hắn hiện tại vượt vạn dặm trong nháy mắt, hóa thành thần quang sáng chói lao đi.
Phi hành nửa ngày, hắn liền kinh hãi, hỗn độn thông đạo này không biết thông đến đâu, dùng tuyệt đối tốc độ phi hành mà phảng phất không thể đến điểm tận đầu.
"Ầm, ầm, ầm."
Sa cùng xuất hiện âm thanh dị thường, phía trước như có vạn mã tung vó, từng làn sóng hỗn độn tràn vào thông đạo. Một tấm bia đá khổng lồ đứng sững giữa vùng sóng hỗn độn.
Trên tấm bia có mấy cổ lão đại tự nhưng Thần Nam không biết, dùng thần thức thăm dò, một đạo tinh thần lạc ấn hiện lên trong óc hắn: Vĩnh hằng chi lộ
Quay cuồng.
Vĩnh hằng chi lộ, lẽ nào muỗn nói không có tận đầu. Thần Nam cảm giác không ổn, ở đây hắn lấy lại được sức mạnh đã mất, rõ ràng đã thoát khỏi cổ thiên lộ, thông đến một nơi vô cùng trọng yếu.
Ba ngày trôi qua, hắn đã mất kiên nhẫn, thì hỗn độn thông đạo tách ra một lối rẽ nhỏ nhoi, hắn không do dự bay vào con đường nhỏ. Con đường nay hắn chưa bay bao lâu đã hết, lại một tấm bia đá lớn xuất hiện trong hỗn độn, vô cùng quái dị.
Hắn vẫn không hiểu ý nghĩa chữ viết, nhưng người lập bia rất chu toàn, có để lại tinh thần lạc ấn. Lúc biết đây là đâu, hắn gần như chết sững.
Hắn không dám tiến tới.
Bốn đại tự đó là: Thông thiên chi lộ!
Quả nhiên là Thông thiên chi lộ!
Hắn không sao tưởng tượng được mình lại bước chân vào con đường bọn Ma Chủ đã đi, lẽ nào hắn sẽ được thấy phụ mẫu? Lập tức hắn phi thường kích động.
Hắn hơi do dự, tiến vào Thông thiên lộ trong truyền thuyết, phía sau hỗn độn môn là vô tận thương tang khí tức, hoàn toàn là năng lượng cuồng bạo hỗn loạn phá tan mặt đất. Con đường trước mặt đã tan, có đường mà không đi được.
Chỉ có cự bi sừng sững ở đó tựa hồ ghi lại một vài sự tình.
Thần Nam thần tình ngưng trọng, đọc lại đoạn tinh thần lạc ấn, biết được một đoạn ký ức bi tráng, những cường giả đi lên Thông thiên chi lộ, chưa đến cửu thiên đã toàn bộ chiến tử trên đường.
Lúc đọc đến đây, lòng hắn như dao cắt, phụ mẫu từ đây vĩnh viễn tiêu tan, nhưng đọc đến đoạn sau mới phát giác đó không phải là bọn Ma Chủ, do những người từ trước nữa để lại.
Hắn thấy trong danh sách có Đại Ma thiên vương, Huyên Huyên, Đông Hải lão nhân, Ma Tổ.
Đại Ma thiên vương không phải kiếp trước của Ma Chủ sao? Lại đưa bộ ma cốt cho Ma Sư. Nơi này đã qua vô vàn tuế nguyệt xa xưa. Thông thiên chi lộ quả nhiên là một khúc bi ca.
Mạnh như Ma Chủ mà cũng ủ rũ rút lui trên đường đi, vứt lại hài cốt, đưa linh thức thoát đi, lại phải mất vô tận tuế nguyệt tu luyện mới lấy lại được những gì đã mất.
Đây là Thông thiên chi lộ hoang phế nên Thần Nam không cần thăm dò nữa mà men theo đường cũ trở lại đường cũ: Vĩnh hằng chi lộ.
Hắn không tin không có tận đầu, có khi lại phát hiện lối rẽ kiểu Thông thiên chi lộ.
Người ta thường nói kiên trì sẽ thắng lợi, có lúc kiên trì quả thật gặp được cơ ngộ. Thần Nam phi hành trên thông lộ không biết bao lâu, dọc đường thấy sóng hỗn độn dâng trào, lại phát hiện lối rẽ, theo tinh thần lạc ấn lưu lại, hắn đọc được bốn chữ: Tiếp dẫn chi môn!
Lúc tiến vào hắn thấy vô số tầng không gian trùng điệp bị tàn phá, cơ hồ mọi không gian này đều tử tịch, nhưng có một phiền có hào quang lấp loáng, đó là sinh mệnh ấn kí!
"Tiếp dẫn chi môn..." Thần Nam lẩm bẩm, đứng trước tiếp dẫn môn, hướng vào sinh mệnh chi quang đang vạch qua tàn phá không gian mà tống một đạo năng lượng cuồng mãnh. Hồng Hoang Kỳ rung lên, đòn đánh này mở ra một hỗn độn thông đạo thông tới tàn phá không gian đó.
Cùng lúc, một làn khí tức hùng hồn rợp trời thuận theo không gian thông đạo tràn ra.
Quá đáng sợ, năng lượng mạnh không tưởng tượng nổi, khí tức mạnh hơn bất kỳ cường giả nào hắn từng gặp.
Bất quá, hắn không cảm thấy ác ý, dao động năng lượng hùng hồn ẩn chứa những tình cảm phức tạp nhưng đại đa số đều đang cảm động...
Khí tức thương tang, buồn bã lan tràn.
"Ầm, ầm, ầm." Không gian thông đạo vỡ tan, Thần Nam vội vung Hồng Hoang Kỳ, hỗn độn thông đạo được mở ra lần nữa, thông với không gian tàn phá nọ.
Sinh mệnh chi quang nhanh chóng bay tới, sau cùng hắn cũng biết vì sao dao động năng lượng lại mạnh như vậy, là mấy chục cao thủ quay về.
Mấy chục thiên giai cao thủ!
Mỗi người đều mạnh đến mức khiến các cường giả trên đại lục hắc ám kinh hồn.
Sao lại có một đám người thế này, có nhiều cao thủ như vậy, không phải sẽ dẫn đến hậu quả không hay sao? hắn vẫn hơi lo lắng, nhưng khi họ đến gần, hắn nghe thấy tiếng gầm kích động, hô hoán liền yên tâm.
Họ là nhóm Thái cổ chư thần thứ hai tiến vào đường hầm thời không.
Thật không dám tưởng tượng họ lại xuất hiện ở đây, bị hắn tiếp dẫn ra.
"Sau cùng cũng có người phát hiện Tiếp dẫn chi môn."
"Ta cuối cùng cũng thoát khốn."
"Lại được tự do."
Họ nhanh chóng lại gần, dựa vào lời lẽ của họ, hắn dần minh bạch vì sao Ma Chủ không cứu trợ họ. Hóa ra năm xưa Thái cổ chư thần tách làm đôi đề phòng vạn nhất, tránh cảnh tập trung tất cả lại rồi xảy ra bất trắc.
Nhưng hai nhóm lại xuất hiện với hai phương thức hoàn toàn bất đồng, nhóm thứ nhất chỉ xuất hiện được theo luân hồi môn, nhóm thứ hai phải theo tiếp dẫn môn.
Lúc này các thiên giai cao thủ trên đại lục hắc ám đang đoán xen khi nào nhóm chư thần thứ hai quay lại, nhưng Thần Nam đã đón họ ra.
"Ha ha... Quang Minh võ thánh ta đã về."
"Ha ha... Chu Bá ta cũng quay lại."
Hiển nhiên chúng nhân đều vô cùng hưng phấn và cao hứng. Một nữ tử tinh linh như tiên tử, gom hết linh tuệ của thiên địa vào mình, không linh phiêu diêu tựa hồ là thủ lĩnh.
Nàng ta kích động hét lên: "Huyên Huyên ta về rồi."
Rất nhanh, chúng nhân thông qua không gian thông đạo, tiến vào Tiếp dẫn chi môn.
Hoan hô xong xuôi, mục quang tất cả đều tập trung vào Hồng Hoang Kỳ.
Quay cuồng.
Sao lại giống sói nhìn mỗi thế này. Thần Nam vội phát ra thần thức dao động truyền âm: "Các vị đừng đánh, tại hạ không phải vô chủ pháp bảo, mà là một người, thần thức chìm vào cổ kỳ cứu các vị."
"Ha ha..." Tất cả cười vang.
"Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi. Chúng ta biết chứ, nhưng thấy bảo vật Hồng Hoang Kỳ lại nhớ đến chuyện cũ, cũng không có gì báo đáp tiểu huynh đệ. Chúng ta có một góc của Hồng Hoang Kỳ, tặng cho huynh đệ, tuy không thể hoàn thiện cả lá cờ nhưng uy lực chắc chắn đại tăng."
"Soạt, soạt."
Một đạo thần quang bay tới, Hồng Hoang Kỳ rung lên, lá cờ rộng hơn hẳn, năng lượng cũng tăng cao.
Nữ tử Huyên Huyên nhìn Hồng Hoang Kỳ chằm chằm, thật ra là nhìn Thần Nam: "Vì sao ta lại cảm giác được dao động kì dị mà quen thuộc trong linh hồn ngươi nhỉ? Kỳ quái."
"Đi nào. Chúng ta quay về Lục đạo." Một người hô lên.
Không đợi Thần Nam kịp nói gì, chư thần quay tiếp dẫn môn, tất cả hóa thành hào quang rồi tan biến.
Quay cuồng.
Họ quá nóng lòng, Thần Nam ngẩn ra, Lục đạo đã tan vỡ, họ sẽ xuất hiện ở đâu. Nhưng còn mau, thông qua tiếp dẫn môn vẫn thấy được bóng dáng họ, tiến vào đại lục hắc ám.
← Ch. 462 | Ch. 464 → |