← Ch.072 | Ch.074 → |
Tử Kim Thần Long có chút ngại ngùng nói: "Tiểu tử, ngươi đừng cười nhạo ta, nếu như ngươi biết năm xưa long đại gia ta đã viếng thăm nhà của những con rồng nào, thì ngươi không còn cười được nữa đâu".
"Nói xem nào."
" Thần long bảo tàng đầu tiên mà ta viếng thăm thuộc về một con Ngũ sắc thần long của Tây phương, con rồng này màu sắc trên người luôn luôn lấp lánh. Mặc dù hình dạngcó chút kì quái, nhưng cũng là một trong thập đại cao thủ của long tộc Tây Phương, có uy danh cực lớn ở long tộc. Thần long bảo tàng thứ hai mà ta ghé thăm là hang ổ của một con hoàng kim thần long ba đầu, có thể đồng thời phóng ra được ba loại long ngữ cấm chú ma pháp, hiệu xưng là bất bại thiên tài của long tộc Tây phương. Còn con Ngân sắc thần long bị ta cướp còn có thân phận cực lớn, chính là con gái của đệ nhất cao thủ long tộc tây phương - thượng cổ thần long Khôn Đức".
Xỉu. Thần Nam trợn trừng mắt lên. Tên khốn này thật là to gan lớn mật. Toàn động chạm đến những kẻ có thân phận cực lớn, thật là một kẻ chuyên gây tai họa.
Thần Nam toát hết cả mồ hôi, trong lòng tự nhủ: "May mà lần trước ta không đem ngươi đến phương Tây, nếu để các con rồng biến thái kia biết được tin tức thì ta chết đến vạn lần cũng còn chưa đủ".
Nghe thấy thế, Tới đây, Tử Kim Thần Long giống hệt như quả bóng bị xì hơi, chán nản nói."Grào, ngày đó tài cao rồng dũng cảm, hơn nữa tốc độ phi hành của ta là thiên hạ đệ nhất, do đó không cần lo lắng gì. Hiện tài...Grào...động vào tên nào trong ba tên đó, ta đều sẽ bị lột da mất. Mong là bọn chúng giờ đã thăng nhập thiên giới, nếu không sớm muộn cũng sẽ có ngày động phải. Thật là làm cho rồng đau cả đầu."
Đối với một thời huy hoàng của tử kim thần long, Thần Nam cảm thấy dở khóc dở cười, có thể tưởng tượng được năm đó lão du côn này phóng túng đến thế nào.
Hắn tiến vào trong cổ động, khắp nơi kim quang lóa mắt, gia tài này thật là lớn, hang động thật là sâu. Khó có thể tính được hết giá trị của của đống tài bảo này, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối sẽ không ít hơn so với quốc khố của quốc gia nào trên đại lục.
Tử Kim Thần Long sau khi biến nhỏ lại, bay vào, kéo trong đống tiền vàng ra một thanh kiếm bằng vàng, nói: "Ở đây có cả vũ khí mà?"
Thần Nam cầm lấy, dung ngón tay búng nhẹ, thanh kiếm liền gẫy đôi, hắn lắc đầu cười nói: "Chỉ là đồ trang sức."
Thực ra, tu vi đạt tới mức này, hắn căn bản không cần những vũ khí. Thần Nam tìm kiếm chủ yếu là muốn thử tìm xem liệu có thể tìm được như món tiên bảo nào giống như Xạ Nhật Tiễn hay không. Dù sao đi nữa nơi đây cũng là thần long bảo tàng.
"Hoài niệm...năm đó tiêu diêu tự tại đến mức nào, trời cao đất rộng mặc sức ngao du, mẹ kiếp. trốn thoát không dễ dàng gì, không ngờ tu vi đại tổn". Tử kim thần long thở dài đầy bất mãn, nó chỉ cho Thần nam một đống tài sản trước mặt Thần Nam nói: " Đống bảo vật này là cướp từ con ngân long có thân phận cực lớn đó, con ngân lóng đó khi ảo hóa thành hình dạng người, thật sự vô cùng đẹp đẽ, làm trăng sao trên trời đều ảm nhiên thất sắc. Đáng tiếc, dáng người lại hơi xấu, grào, là cái bệnh của bọn rồng phương Tây, cơ thể quá béo, nhìn giống như một con thằn lằn".
"Nói người khác béo, không chừng người ta lại nói ngươi gầy như cái côn, đấy là còn chưa cho rằng ngươi là con rắn 4 chân."
"Ặc, tại sao người biết như vậy?"
Thần Nam mỉm cười, sau đó hoài nghi hỏi: "Lẽ nào giữa nhà ngươi và con ngân long kia thực sự đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao có thể!" Tử Kim Thần Long lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy "Phụ thân của cô ta là thượng cổ thần long Khôn Đức, ở Tây phương, cho dù là pháp thần hay đấu thần cũng không dám trêu vào, đó là một kẻ vô cùng bảo thủ, không để cho con gái mình cưới ngoại tộc. Hơn nữa ta là 1 con rồng chung tình như vậy, làm sao có thể nảy sinh điều gì với con ngân long Tây phương đó chứ, ta chỉ thích tiểu bạch long năm xưa mà thôi".
"Thật kì lạ, ngươi nói chẳng có chút lí nào cả, thôi bỏ đi, ta không ép nhà ngươi". Thần Nam vận chuyển huyền công, tìm kiếm trong bảo tàng to lớn đó. Vô số tiền vàng, đồ vật đều tự động bay lên, trong động ánh sáng lấp lánh.
Bất ngờ, Thần Nam cảm nhận được một tia ba động kì dị, hắn phát động Cầm Long thủ, xuyên quá tầng tầng kim vật, cự đại kim sắc thủ chưởng thu về vô số binh khí, có trường đao sắc bén, có bảo kiếm hàn quang lấp lánh, chỉ cần nhìn qua cũng biết là thần binh lợi khí, nhưng hắn biết chắc rằng tia ba động kia không phải là do những thứ vũ khí này phát ra, hắn biết chắc ở đây thực sự có thể có bảo vật mà hắn cần.
Con rồng du côn bay tới, cao giọng nói "Còn bảo không có bảo vật nữa đi, những thần binh lợi khí này, so với phương thiên họa kích mà ngươi dùng trước kia không hề thua kém bao nhiêu, đao kiếm này tuyệt đối là bảo bối của nhân gian".
Những vũ khí thần binh này đều là kiệt tác của các đại sư đúc luyện, nhưng Thần Nam căn bản không cần dùng, khi hắn bị trúng độc của Mộng Khả Nhi ở Tây phương, rồi rơi xuống núi, phương thiên họa kích bị rơi xuống sông. Sau khi hắn hồi phục trí cũng không đi tìm.
Hiện tại, những thần binh lợi khí cùng đẳng cấp với họa kích trước mắt, không còn mấy sức hấp dẫn đối với hắn.
Thần Nam huy động Cầm Long thủ, hất những tài bảo đó sang hai bên rồi đi sâu vào trong động. Cầm long thủ hóa thành một quang chưởng kim sắc cực lớn, không ngừng xuyên qua đống tài bải này.
"Rầm rầm"
Trong sâu thẳm của cổ động, cự đại quang chưởng hất bay tất cả tài bảo, cuối cùng chỉ còn lại một vật hình quạt to bằng bàn tay nằm giữa quang chưởng. Vật này có màu xanh sẫm, giống gỗ mà không phải gỗ, tựa vàng mà chẳng như vàng. Vật bị tàn phá nặng nề, trên bề mặt chằng chịt các vết nứt, dường như lúc nào cũng có thể vỡ nát. Nó phát ra một cỗ khí tức cổ lão, thê lương, chỉ nhìn qua cũng có thể biết đây là vật siêu cổ.
Thần Nam đặt nó vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát. Hắn cảm thấy vô cùng kì quái. Cách xa như thế mà hắn cũng có thế cảm thấy cái vật hình quạt này rung động, bây giờ cầm trong tay lại không cảm thấy gì cả.
Vật này không phải kim loại cũng chẳng phải gỗ, không biết là chế tạo từ cái gì. Bên bề mặt vốn điêu khắc một số hoa văn cổ, nhưng không biết sau này đã gặp phải tổn thất gì, xuất hiện rất nhiều vết rạn, gần như là xoá hết đống hoa văn đó đi, không còn nhìn ra được cái gì cả.
"Grào...làm rồng buồn cười chết đi được, tiểu tử ngươi lại thích cái thứ vất đi đó à. Ta phát hiện ra nó trong bảo tàng của ngân long, không ngờ con gái của thượng cổ thần long Khôn Đức lại tiết kiệm đến như vậy, đến một mảnh ván vỡ đó còn giữ lại, sau khi ta thấy liền vất vào góc sơn động.
"Ngươi chắc đây là một mảnh ván vỡ" Thần Nam hỏi
Tử kim thần long cầm lấy, ngắm nghía một hồi rồi nói: "Hình như không phải, à, không phải, đã trải qua cả nghìn năm, nếu như là ván vỡ, sớm đã mục hết rồi. Ai chà, thực là cổ quái, cuối cùng là nó là cái gì cơ chứ?".
Thần Nam nhận lại vật đó, ngắm đi ngắm lại, càng nhìn càng thấy quen thuộc, hắn hỏi lão du côn: "Ngươi nói con ngân long đó là con gái của thượng cổ thần long Khôn Đức.
"Đúng mà, làm sao?".
Thần Nam nói:"Ta cảm thấy vật này có lịch sử rất lâu đời, ta nghĩ có phải đó là một bảo vật đặc biệt mà Khôn Đức tặng cho con gái của mình hay không?".
"Grào...ha ha...làm rồng cười vỡ bụng mất, cái phế vật này mà là bảo vật à? Long đại gia ta ho một phát cũng có thể làm nó vỡ nát. Ngươi xem bề mặt chằng chịt thế, ít cũng phải trăm vết nứt, lúc nào cũng có thể nát ra". Tử kim thần long lăn lộn cười nói.
"Chắc không, ngươi ho phát thử xem". ThầnNam dùng hai ngón tay giữ một góc của vật đó rồi nói:"ngươi có thể dụng thần long trảo ngươi tự nhận là không có gì không thể phá được thử xem?".
"Ngươi làm trò cười đó à?". Tử kim thần long mặc dù nói thế, nhưng không khách sao giơ vuốt ra, dùng lực gõ xuống vật đó."Đinh" một tiếng, vật đó phát ra một tiếng trong trẻo, dưới lực trùng kích cường đại của lão rồng du côn chỉ hơi rung động, không vỡ nát ra như nó dự định.
"Ái chà, thật là tà môn. Ta thử lại một lần nữa xem".
Tử kim thần long cầm lấy vật đó, dùng lực bóp. Chỉ là nó liên tục dụng lực bóp ba lần, cũng không bóp nát được vật đó.
"Thật là cổ quái" Tử kim thần long cảm thấy vô cùng mất mặt, bắt đầu tập trung toàn bộ long lực, từng đạo khí màu tím dồn xuống long trảo, nhanh chóng nhắm về phía vật đó.
Bên trong cổ động tử kim quang đại thịnh, chỉ là cái vật nhìn nứt chằng nứt chịt đó, không hề có chút thay đổi. Lão rồng du côn tối sầm mặt, ngại ngùng nói: "Vật này thực là vô cùng cổ quái, bằng thần long chi lực của ta không ngờ không thể phá được nó, thật là vô cùng quỷ quái".
Thần Nam nói: "Khi vừa cầm lấy ta cũng đã thử qua, vật này nhìn trông như vất đi, nhưng còn kiên cố hơn thần binh lợi khí gấp nhiều lần, căn bản không thể làm cho nó thổn thất tí nào".
"Thảo nào con ngân long đó đem vật này cất vào bảo tàng, thực là không phải đồ tầm thường. A, ta nhớ ra rồi, cái vật này hình như đeo ở trước ngực con rồng đó, à, không, ở bên sườn. Nó là vật bất li thân của con ngân long đó, ta thực là vô tâm, lại coi nó như phế vật vất vào trong động".
Thần Nam nói: "Căn cứ theo hoa văn cổ trên bề mặt của nó, có lẽ là vật từ thời thượng cổ, thậm chí còn có thể lâu hơn. Do đó vừa rồi ta mới nghĩ xem đây có phải là một lễ vật đặc biệt là thượng cổ thần long Khôn Đức tặng cho con gái của lão không.
"rất có khả năng". Tử kim thần long khẳng định "Lão thằn lằn đó rất yêu con gái, có vật gì hay đều sẽ cho nó".
"Thực lực của Khôn Đức như thế nào? Có bảo vật gì đặc biệt không?".
"Ngươi hỏi đúng rồng rồi đó, người thường sớm đã đem con thằn lằn này thành nhân vật trong thần thoại truyền thuyết rồi. Trừ ta, một tồn tại siêu nhiên ra, chắc chắn không có ai biết được những bí mật của lão ấy".
Tử kim thần long giới thiệu: "Lão rồng đó đáng nhẽ sớm đã phi thăng thiên giới, nhưng không biết vì lý do gì mà ở lại không đi. Ở Tây phương không có thế lực nào dám động vào lão ấy. Nghe đồn, năm đó đã từng có 1 đấu thần đại chiến với lão ấy. Lão rồng đó đem đấu thần nghiền thành thịt băm. À, nghe đồn lão ấy còn có một bảo vật, là một thuẫn bài mà đến thiên giới chủ thần cũng không thể nào phá vỡ được. Vào lúc đại chiến với đấu thần, lão thắng dễ dàng thế chính bởi vì tác dụng to lớn của cổ thuẫn thần bí".
← Ch. 072 | Ch. 074 → |