← Ch.098 | Ch.100 → |
Đỗ Hạo không đáp, vẻ mặt ngưng trọng nhìn huyết sắc hóa thân cùng hai con rồng chiến đấu, gã biết sớm muộn gì cũng phải thua, nhưng lại không muốn trốn chạy trước, vì muốn nhìn thấy nhược điểm của hai con rồng này, để sau này có đánh nhau cũng có kế hoạch đối phó.
"Choang!"
Song tiết côn của Tử Kim Thần Long nện vào ngực huyết sắc hóa thân một đòn thật mạnh, đánh văng lên cao, máu bắn ra tứ phía, tanh hôi vô cùng.
Tiểu long thấy Tử Long giết chết được một hóa thân thì tức giận nói: "Này này, không được chạy, phải ở lại chơi với ta!"
"Choang!" "Choang!"
Long Bảo Bảo vung hai bàn tay vàng rực ra, xuất quyền đánh nổ tung hóa thân, trong không trung máu bắn tung tóe, rồi sau đó tấn công Đỗ Linh.
Đỗ Hạo liên tục thổ huyết, thân thể tổn thương nặng, nhưng Huyết Ma chân kinh quả thật là một loại ma công đặc biệt, cho nên huyết nhục hóa thân và bản thể cũng không có mối liên hệ quá chặt chẽ, càng không mang ý nghĩa là hóa thân của chân thân, nên đối với sinh mạng gã cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cho dù là thế, Đỗ Hạo cũng kinh hãi thất sắc, vì gã đã nhìn ra tu vi của Tiểu Long, cũng phải gần đạt đến cảnh giới trung cấp lục giai, lúc nãy nó chưa ra tay, giờ mới tỏ uy lực thật sự.
Một tiếng ồm ồm từ trong Đỗ gia huyền giới vọng ra: "Linh nhi, hai ngươi còn không mau trở về, muốn sính cường sao?"
Thần Nam trong lòng chấn động, tu vi của lão già này từ lục giai trở nên, chắc hẳn là cao thủ đệ nhất của Đỗ gia rồi! Hắn đứng ở cửa vào Huyền giới, hướng vào bên trong nói: "Ha ha, các ngươi nghĩ rằng Đỗ Linh có thể trở về sao? Muốn ả giữ được mạng sống trừ phi các ngươi mạo hiểm ra đây cứu người!"
Lúc này bốn huyết ảnh hóa thân đều đã bị hai con thần long giết chết, chúng đang truy đuổi Đỗ Linh. Bỗng nhiên, từ thân thể nàng ta phát ra từng đạo ánh sáng đỏ như máu, rồi sau đó bay thẳng lên trời cao, rồi quay đầu lộn xuống đánh Thần Nam.
"Muốn qua ải của ta hả? Không thể nào đâu!" Thần Nam hét lớn một tiếng, tay cầm ma đao, hướng lên phía trên mà chém.
Nhìn bên ngoài thì thấy Đỗ Linh dường như đang bổ tới, nhưng đến phút cuối thì lại đánh hụt rồi va đầu xuống đất.
Trên không trung, hai con rồng cười lăn lộn, Thần Nam cũng ngạc nhiên đến nỗi đứng yên một chỗ, chuyện này không phải...đáng cười lắm sao? Một tuyệt sắc mỹ nữ tự nhiên lao xuống, chui vào bùn đất.
Thoáng chốc, Thần Nam giật mình tỉnh ngộ, lật thanh ma đao, hung hăng lao xuống chém. Thanh đao nhoáng lên một cái, ầm một tiếng, trên mặt đất thủng một lỗ lớn, máu bắn tung tóe.
"Đáng ghét" Thần Nam khua khua cây đao hướng về phía lối vào Đỗ gia Huyền giới rồi chém một nhát, phát tiết bất mãn dâng trào trong lòng, hắn biết vậy là Đỗ Hạo đã chạy thoát trở về.
"Thần Nam, lần này đã làm cho ngươi thất vọng rồi! Ta quên nói cho ngươi biết, một khi luyện đến cảnh giới cao siêu của Huyết Ma chân kinh ắt có thể Huyết Độn Thiên Lý, ha ha, lại khiến ngươi uổng công ngăn cản ta." Giọng Đỗ Hạo từ trong Huyền giới vọng ra.
"Ha ha, cái gì mà Huyết độn với chả thiên lý, chẳng qua chỉ là trò hạ đẳng đào đất chui nhủi mà thôi!" Tử Kim thần long trên không trung la lên, âm thanh rõ ràng cho thấy nó đang bực bội, mắt nhìn thấy "thiên sứ chi tâm" đào tẩu, làm sao không mất hứng cho được.
Hiện tại Đỗ Linh đã chạy vào nhưng hơn mười tử sĩ theo nàng ta vẫn đứng ở của Đỗ gia Huyền giới. Những người này không sợ chết, tuy biết thực lực song phương cách nhau quá xa nhưng mắt ai cũng xạ ra hung quang, hung hãn nhìn Thần Nam.
Không giết chết được Đỗ Hạo khiến cho Thần Nam tức giận mãi không thôi, giờ lại nhìn thấy nhóm tử sỹ này tự nhiên xuất hiện, hắn liền hét to ra lệnh cho hai con rồng rằng: "Giết sạch đám người này cho ta!"
"Gràooo."
"Gràooo."
Hai con thần long đồng thanh gầm lớn, chúng không thuận mắt mấy tử sỹ nhưng cũng không muốn động thủ.
Tử Kim Thần Long cười ha hả: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, nên giao cho Tiểu Bất Điểm ngươi"
Lúc này Tiểu Phượng Hoàng đang bay ở gần đó, nên nghe thấy hết, liền quay đầu lại nhìn.
Con rồng du côn lại bắt đầu làm công tác tư tưởng, nên nói: "Tiểu Bất Điểm, nếu đi theo bọn ta, sẽ phải chém giết rất nhiều, nên giờ phải rèn luyện cho ngươi".
"Ta phải rèn luyện thế nào đây?" Tiểu Phượng Hoàng nhút nhát hỏi.
Lão du côn cười cười gian xảo: "Giết người phải tập từ lúc còn nhỏ, giờ ngươi thử xem."
Tiểu Phượng Hoàng lắc lắc đầu, nói khẽ: "Nhưng. ta không làm được!"
"Không sao, cứ từ từ ngươi sẽ làm được thôi" Con rồng du côn nói xong thì vận long lực mà bao quanh Tiểu Phượng Hoàng, rồi sau đó đẩy nó xuống vòng vây của bọn tử sỹ.
Đệ tử Đỗ gia thấy thần điểu Phượng Hoàng sà xuống, tuy nó còn nhỏ, nhưng đâu dám khinh thường, kiếm khí, chưởng lực đồng loạt đánh loạn cả lên.
Tiểu Phượng Hoàng sợ đến run cầm cập, la hoảng: "Cứu mạng, cứu mạng..." vừa la vừa đập cánh loạn xạ. Có lẽ do trong lúc hoảng loạn quá, lại phát sinh ra điều kỳ diệu, quanh thân Phượng Hoàng từ từ xuất ra một vòng ánh sáng, rồi từ từ tỏa ra bốn phương tám hướng, phủ lấy đệ tử Đỗ gia vào bên trong.
"Aaaaaaa"
"Cứu mạng."
.
Tiếng kêu thảm vang lên không dứt, chỉ trong chốc lát tại cửa vào Đỗ gia Huyền giới đã không còn một ai sống sót, tất cả đã bị đốt cháy thành than, ngay cả một chút vết tích cũng không còn, chỉ lưu lại một ít tàn tro trên mặt đất.
Hai con rồng và Thần Nam nhìn đến sững cả người, không ngờ lửa từ tiểu Phượng Hoàng này lại mạnh đến thế, ngay cả đá cũng bị thiêu rụi, cũng may giờ nó mới nở ra, chứ đến khi nó trưởng thành thì lúc ấy còn lợi hại đến thế nào nữa.
"Ủa, người đâu hết rồi? Mọi người chạy đi đâu hết rồi?" Tiểu Phượng Hoàng vừa rồi sợ hãi đến độ nhắm tịt hai mắt, giờ hé nhìn chẳng thấy ma nào cả, liền tò mò nhìn quanh quất rồi cất tiếng hỏi.
Mọi người im lặng.
Lúc này trong Đỗ gia Huyền giới lại nghe có tiếng thở dài, dường như đó là tiếng một một người lớn tuổi, xuyên thấu không gian truyền đến: "Thần Nam, nếu ngươi đã tìm được chỗ này rồi, sao không đến nói chuyện, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ ngươi vạn năm trước sao?"
"Ta đương nhiên muốn biết, nhưng ngươi biết sao? Ta vẫn mong ước bấy lâu, nhưng muốn dùng nó để dụ ta vào trong đó thì e rằng sẽ làm ngươi thất vọng. Các ngươi trốn chui trốn nhủi ở trong đó lâu quá chắc lú lẫn hết rồi." Thần Nam không khách khí đốp lại.
"Ha ha ha" Lão già nghe thế cũng không nổi giận, chỉ cười đáp: "Ngươi sao không vào đây? Chỉ đứng ngoài khua môi múa mép mà cũng gọi là báo thù sao? Nên biết Đỗ gia chúng ta sắp tìm ra cách thoát khỏi nơi đây! Chỉ cần ta ra được, thì ngươi chết chắc!"
Lão nhân cười nhạt, nhưng Thần Nam nhận ra sát ý ẩn trong đó!
"Không nên mơ mộng nữa, theo truyền thuyết, chìa khóa phá giải vây khốn cho Đỗ gia không phải chính ta hay sao? Nếu ta không đi vào, các ngươi có thể thoát ra được sao? Tính ra thì các ngươi chỉ là hậu bối, lại nói những lời vô lễ trước mặt ta, chỉ khiến ta nghĩ các ngươi giống như hạng tôm tép. Có giỏi thì ra đây! Ra một người ta giết một người! Còn trông vào việc liên thủ, tỉnh dậy đi, đừng mơ, muốn dụ ta vào để hóa giải nguy khốn của các ngươi hả? Tốt nhất nên tắt ngay ý nghĩ ngu ngốc ấy đi, có ai muốn cho gia tộc hùng mạnh lại có dã tâm như các ngươi xuất thế? Vọng tưởng!"
Bên trong im phăng phắc, Thần Nam biết rõ mình đã đánh trúng tim đen đối phương. Trước kia khi hắn chém giết Đỗ Vũ, trong lúc vô tình chẳng phải chính máu của hắn đã giải trừ trớ chú của Đỗ gia hay sao? Xem ra giờ cũng như vậy thôi, Đỗ gia muốn thoát ra, thật sự cần "hắn"!
Thấy phía không còn ai trong Đỗ gia huyền giới lên tiếng nữa, Thần Nam cười to: "Đừng tưởng rằng ta không đi vào, không thể đối phó ngươi được. Ta giờ cắt đứt linh khí chi nguyên của các ngươi. Đến khi Huyền giới của các ngươi không có linh khí bổ trợ nữa, liệu chống đỡ được mấy hơi, ta xem các ngươi trốn dưới đó được bao lâu."
Dứt lời, hắn nhanh chóng mở nội thiên địa, ngồi ngay dưới định địa thần thụ.
Tử Kim thần long đã từng thấy qua chuyện này rồi, Thần Nam lợi dụng nội thiên địa mà hấp thu tinh khí bốn phương. Giờ lại có định địa thần thụ là thánh vật, thì tốc độ thu nạp linh khí khó mà tưởng tượng được.
"Đáng ghét! Tiểu tử này thật sự quá đáng quá, lại ở chỗ này tu luyện, cũng như lấy mạng của Đỗ gia huyền giới mất rồi!"
Thần Nam ở trong nội thiên địa kêu lên: "Con lươn ngươi đến đây, thả Huyền Vũ quy ra để nó khai thác tối đa vùng hỗn độn, hiếm khi có được cơ hội như vậy, ta làm sao bỏ qua thiên địa linh khí vô tận trong đây được? Phải tận dụng để tu luyện!"
"Chết tiệt! Tiểu tử ngươi thật sự quá ác độc mà, thật là gian trá. đây chẳng phải là phong cách của ta sao? Ha ha. ta thích lắm!" Tử Kim Thần Long lao vào trong nội thiên địa, chật vật lôi thân thể của Huyền Vũ chui vào. Sau khi vào, con rùa già được Thần Nam điều động, bắt đầu nghiền nát đất đá xung quanh.
Tiểu Phượng Hoàng bay đến đậu lên vai Thần Nam, tò mò nhìn con rùa già. Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư, bay quanh Thần Nam, lúc này linh khí dầy đặc, lợi dụng lúc này mà tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tử Kim Thần Long ở trong bay một vòng trong nội thiên địa rồi thấy quá nhàm chán nên bay vào trong núi Thái Hành.
"Soạt, soạt", định địa thần thụ bắt đầu biến hóa, từ thân cây phát ra ánh sáng màu xanh, chính là thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng mà tụ tập lại, hướng về phía thần thụ, hay chính xác hơn là Thần Nam đang ở trong ấy.
Đây đích thị cướp đoạt! Hay nói đúng hơn là rút sạch máu huyết của Đỗ gia Huyền giới, cũng chính là rút cạn nguồn "sinh lực" của Huyền giới bổ sung cho nội thiên địa của Thần Nam, đối với người trong Đỗ gia thì hành động như vậy thật quá vô sỷ, không, phải nói là quá độc ác!
Trưởng lão của Đỗ gia hồi nãy nói chuyện với Thần Nam giận dữ hét lớn điên cuồng, khiến cho Thái Hành sơn lung lay, nhưng cũng bó tay, dú lão có thần thông bằng trời cũng đành để mặc Thần Nam chiếm tiện nghi.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |