← Ch.009 | Ch.011 → |
Hơi nước tràn ngập cả căn phòng, Trương Hiểu Vũ cởi quần áo móc vào giá áo, làn da cơ thể vốn trắng nõn nay đã dám nắng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gầy yếu mấy tháng trước.
Nhảy vào bồn tắm, Trương Hiểu Vũ sảng khoái phun ra một hơi thầm nghĩ: Trong sa mạc tắm rửa một lần cũng thật là tốn kém, một bồn nước giá hai lượng bạc, so với phí ngủ nghỉ còn đắt hơn, bất quá thật đúng là mẹ nó thoải mái, đây mới là cuộc sống chứ!
Thân thể ngồi xếp bằng ở trong nước chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài, Trương Hiểu Vũ sau khi tắm rửa qua một phen thì chợt tiến nhập vào trạng thái tu luyện Cương Lôi kính. Hắn có thể cảm giác được, mình hẳn là sẽ tiến giai đến võ giả cấp bốn. Đương nhiên cái này cũng không phải nói hắn có thiên phú cao gì đó, ngắn ngủi hơn nửa tháng đã thăng đến cấp bốn. Xác thực mà nói, nếu Tiểu Mã không chết thì cũng đã là võ giả cấp bốn rồi. Sau khi nguyên lực trong đan điền tán loạn, đại bộ phận đều tiêu tán ra bên ngoài cơ thể, số còn lại đều tiềm tàng ở trong cơ thể. Theo quá trình Trương Hiểu Vũ tu luyện đám nguyên lực này đều dần dần bị đào ra nên hắn tiến bộ không nhanh mới là lạ.
Điều tiết khống chế nguyên lực trong cơ thể không ngừng ở chung quanh đan điền vận chuyển, hô hấp Trương Hiểu Vũ bằng phẳng ổn định, trong thiên địa có một tia nguyên khí xuyên thấu qua thủy diện truyền vào trong cơ thể, rất nhỏ bọt khí ở trong nước dần dần sinh thành, tất cả đều cực kỳ kỳ diệu không thể nói nên lời.
Khi vận chuyển tới vòng thứ chín thì chỗ đan điền, một đoàn nguyên lực rất nhỏ nhảy dựng lên, theo sau lấy tự thân làm trung tâm mà xoay tròn rồi đột nhiên một cỗ nguyên khí lớn từ trong kinh mạch quán chú vào trong đan điền và bị nguyên lực rất nhanh hấp thu luyện hóa hết.
Một lát công phu sau, Trương Hiểu Vũ cảm thấy đan điền trướng lên rồi một đoàn bổn nguyên nguyên lực lớn lên một hai phần, tốc độ vận chuyển một Tiểu chu thiên nhất thời nhanh hơn rất nhiều, giống như là hệ thống khi thăng cấp thì tốc độ vận chuyển càng thêm mau lẹ.
Đột phá, Trương Hiểu Vũ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí rồi mở mắt ra.
Sau khi tiến vào hàng ngũ võ giả cấp bốnTrương Hiểu Vũ rõ ràng cảm giác được cả người tinh lực gia tăng rất nhiều. Trong cơ thể nguyên lực đã gia tăng gần như ba thành, phối hợp với Cương Lôi kính thì võ giả cấp sáu bình thường cũng không thể làm gìđược hắn rồi.
Cho dù thực lực của hắn được đề cao không ít nhưng Cương Lôi kính thủy chung vẫn chưa luyện được đến cảnh giới tinh thục. Sau khi nhìn thấy Công Dương Hạo cùng Ô Lương Vũ đại chiến Trương Hiểu Vũ rất có hứng thú đối với các loại thuộc tính năng lượng hình thành bên ngoài thân thể tuy rằng Cương Lôi kính cho dù luyện tới trình độ tinh thục cũng chỉ sinh ra một chút lôi điện năng lượng mà thôi.
Ánh bình minh xuyên thấu qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu vào trong, ánh sáng loang lổ rơi lên mặt phòng cùng vách tường dần dần làm cho nhiệt độ tăng lên và không khí khô hanh hơn rất nhiều.
Bên trong phòng, Trương Hiểu Vũ ngồi xếp bằng ở trên giường chợt mở to hai mắt, buổi tu luyện lúc sáng sớm đã giúp hắn dần dần củng cố tu vi võ giả cấp bốn, tin tưởng không bao lâu sau có thể đánh sâu vào cảnh giới võ giả cấp năm rồi.
Thay bộ quần áo thợ săn màu xanh nhờ tiểu nhị mua hộ, Trương Hiểu Vũ đi xuống lầu. Khi đi đến ngã tư đường Trương Hiểu Vũ cũng không đi đến chô A Nhật Na, chính hắn rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, tốt nhất là không nên cùng nữ nhân này phát sinh cảm tình, nhất là A Nhật Na thiện lương này.
Tại Lâu Lan trấn, cửa hàng có sinh ý tốt nhất chính là các cửa hàng thuốc vì phần đông thợ săn ngày nào cũng cùng hoang thú sinh tử tương bác, chuyện bị thương là khó tránh khỏi. Nhất là trong sa mạc, cho dù là một vết thương rất nhỏ nếu không dùng để ý thì đủ để cho một người cường tráng nhanh chóng chết đi.
Vì an toàn, mỗi nhóm thợ săn trước khi xuất ngoại đi săn đều mua một ít đồ như băng gạc, nước rửa miệng vết thương, đan dược vv...
Sau khi đi vào một cái dược điếm không nhỏ, gương mặt xa lạ của Trương Hiểu Vũ lập tức khiến cho điếm chủ chú ý.
Ông chủ dược điếm là lão giả mập mạp tuy nhiên khuôn mặt lại có chút khô héo nhưng vẫn bóng loáng, hiển nhiên là đã nhiều năm sống an nhàn sung sướng.
Ông chủ Dược điếm đi lên mang theo chút nhiệt tình nói: "Đây là lần đầu tiểu huynh đệ tới Lâu Lan trấn hả! Nhìn hơi lạ "
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu dò hỏi: "Nơi này có thuốc trị liệu nội thương không?" Thuốc chữa ngoại thương tuy rằng quan trọng bất quá mang ở trên người lại có chút phiền toái, chờ mua được thuốc trị liệu nội thương đã rồi tính sau cũng không muộn.
Ông chủ Dược điếm dẫn Trương Hiểu Vũ đến quầy chỉ vào dược phẩm bên trong nói: "Thuốc nội thương đều ở trong này, đầy đủ hết, nếu tiểu huynh đệ là thợ săn thì hẳn là dùng được "Thợ săn trong Đôn Hoàng sa mạc phần lớn đều là cấp bậc võ giả, thợ săn cấp bậc võ sư rất ít, những người này nếu bị nội thương thì sẽ không quá nghiêm trọng nên thuốc nội thương bình thường có thể trị liệu được. Nếu là cao thủ ngoài đại võ sư thì khi bọn họ động thủ thanh thế rất lớn, cũng bởi vì cấp bậc đủ cao nên công pháp vũ kỹ kỳ dị đủ loại, một khi cùng người đánh nhau bị thương thì sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, thuốc chữa nội thương bình thường sẽ không có tác dụng.
Trương Hiểu Vũ nói: "Tôi muốn tự đi xem" rồi không hề để ý tới ông chủ nữa mà tự đi quan sát.
Tích cốt tán, trị liệu xương cốt hai mươi tiền đồng!
Tinh Nguyên Đan, trị liệu lục phủ ngũ tạng ba mươi tiền đồng!
Thông Huyết Hoàn, Hoạt lạc huyết mạch, khơi thông kinh lạc, ba mươi đồng tiền!
Trương Hiểu Vũ nhìn qua vài loại, đều là loại bình thường. Bình thường một lạng bạc đổi được một trăm tiền đồng, nếu mua ba loại dược phẩm sẽ là tám mươi tiền đồng, xem ra thợ săn trong sa mạc cũng không quá dễ sống, vận khí hơi không tốt một chút sẽ rất tốn tiền để chữa thương.
Sau khi đi lướt qua khu vực thuốc trị liệu nội thương, Trương Hiểu Vũ đi sang quầy khác.
Ồ, có đan dược khôi phục nguyên lực, Trương Hiểu Vũ bị một loại đan dược màu trắng hấp dẫn ánh mắt, đây cũng chính là loại đan dược đắt nhất, tới chín mươi đồng tiền một viên.
Dược điếm ông chủ giới thiệu nói: "Hồi Nguyên Đan có thể giúp hồi phục nguyên lực trong vòng một khắc, cũng có thể dùng để gia tăng tốc độ tu luyện, trước mắt chỉ còn có hơn mười viên, hàng này cũng sắp hết rồi"
Trương Hiểu Vũ bĩu môi, Hồi Nguyên Đan hiển nhiên không đắt hàng như ông chủ dược điếm nói, dù sao đám thợ săn sinh sống tại Lâu Lan trấn kiếm ngày nào ăn ngày đó, có kẻ nào tiêu phí chín mươi đồng tiền để mua nó, nguyên lực này chỉ cần tốn chút thời gian là liền khôi phục được.
Sau khi xem xong toàn bộ chủng loại thuốc, Trương Hiểu Vũ mở miệng nói: "Tích Cốt Tán, Tinh Nguyên đan, Thông Huyết Hoàn mỗi thứ ba phần, Hồi Nguyên Đan năm viên, Giải Độc Hoàn ba viên, Thuốc trị thương năm bình, băng vải một cuốn." Sau khi cân nhắc một chút, Trương Hiểu Vũ quyết định mua vài loại dược phẩm.
Ông chủ sắc mặt vui mừng, không khác gì thợ săn nhìn thấy con mồi vậy, hiển nhiên Trương Hiểu Vũ được cho là khách hàng sộp rồi.
Sau khi đem toàn bộ dược phẩm Trương Hiểu Vũ yêu cầu đưa lên quầy, ông chủ dược điếm nhiệt tình hơn rất nhiều nói: "Đây là dược phẩm cậu yêu cầu, tổng cộng là tám lượng năm mươi đồng tiền" Giải độc hoàn ba mươi đồng tiền một viên, thuốc trị thương mười đồng tiền một lọ, băng vải hai mươi đồng tiền một cuốn.
Trương Hiểu Vũ lấy từ trong túi ra tám khối bạc vụn cùng năm mươi tiền đồng trả tiền.
Từ dược điếm đi ra, nhiệt độ không khí bên ngoài tăng lên rất nhanh, không khí nóng rực không ngừng ăn mòn làn da người trong sa mạc, tham lam hấp thu hơi nước trong đó.
Trên người còn lại chừng năm lạng bạc, so với số bạc Trương Hiểu Vũ cần để đi xuyên qua sa mạc rất nhiều, trước mắt vẫn phải đi săn thú bán lấy tiền đã.
Lâu Lan trấn có bốn cửa vào, ngày hôm qua hắn vào bằng cửa nam, tuy nhiên khu vực đi săn phía đó đã bị cát vàng vùi lấp nên hôm nay Trương Hiểu Vũ đi ra cửa bắc.
"Tránh ra!" Tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng không ít người ồn ào từ phía sau truyền tới, Trương Hiểu Vũ xoay người nhìn lại. Phía ngã tư đường có bảy tám nam nữ đang cưỡi hoang thú hình thể thon dài chạy vội lại đây. Cát bụi ven đường bị đám người này hết lên làm cho người đi đường nhất thời phải đưa tay che lấy mặt mũi.
"Hoang thú cấp hai, Đạp Sa thú, là Hách Liên nhị tiểu thư!"
← Ch. 009 | Ch. 011 → |