← Ch.129 | Ch.131 → |
Nếu Hạo Vũ Yên hoặc Lạc Thi Thi cứ đánh nhau sống chết, thì tình cảnh chiến đấu của Thi Đại Nguyên lại có vẻ quỷ dị hơn rất nhiều, giờ phút này toàn thân hắn quấn quanh dây leo màu xanh biếc, vô số sợi dây giống như từng sợi xúc tua, lại giống như một mớ độc xà, thỉnh thoảng nhắm người ta mà mổ ra ngoài.
Đối thủ của Thi Đại Nguyên là hai người, theo thứ tự là ngoại đường tân nhậm đường chủ và Phó đường chủ, thực lực đều ở mức nhị cấp Võ Vương, nếu chỉ một đối một thì bất cứ ai trong bọn họ cũng không phải là đối thủ của Thi Đại Nguyên tu luyện mộc vũ kỹ, nhưng hai người hợp lực với nhau lại chiếm được thượng phong, chỉ chờ đối phương thất thủ hoặc là chủ quan, là có thể nhanh chóng chấm dứt hắn.
"Phách Vương Hoa, bạo!" Thi Đại Nguyên tỉnh táo quay mắt về phía hai người, chợt một tay giương ra, hạt giống lăng không sinh trưởng, hóa thành một đóa hoa khí phách mười phần, sau đó nổ tung tóe, vô số cánh hoa mang theo lực lượng cuồng bạo bùng nổ.
"Khắc tinh của Mộc thuộc tính là hỏa, xem ta đốt trọi ngươi như thế nào, Xích Dương Thủ!" trong tay trái Ngoại đường Đường chủ lượn lờ một ngọn lửa, đem những cánh hoa cuốn tới đốt cháy không còn một mảnh.
Sắc mặt Thi Đại Nguyên vẫn bình thường, chỉ là lòng bàn tay không biết lúc nào đã xuất hiện ba khỏa hạt giống màu đỏ như máu, dương tay ném ra ngoài.
...
Mười mấy tên Võ Vương chiến đấu kịch liệt, dần dần đến giai đoạn gay cấn, lúc này mà muốn ngừng thì thì chỉ có một bên hoàn toàn bị tiêu diệt. Nếu không thì vẫn cứ tiếp tục, đây là chiến đấu tàn khốc với địch nhân, không phải ngươi chết chính là ta vong.
"Loa Toàn Sát, Thiên Lôi Ấn!" Hai cánh tay dùng ra hai tuyệt chiêu mạnh nhất, Trương Hiểu Vũ hung hăng đánh lên mặt trời màu vàng.
Ầm ầm, kình phong cuồng bạo hình thành một đoàn vòi rồng loại nhỏ phía dưới, trong ánh đao vòi rồng như mưa, xì xì nện lên Thiểm Lôi Chiến Giáp của Trương Hiểu Vũ, làm nó bắn ra vô số hoa lửa.
Khóe miệng tiết ra tơ máu, Trương Hiểu Vũ kêu lên một tiếng đau đớn bay lui ra ngoài, tuy đao cương tạm thời bị hóa giải, nhưng nó vẫn có uy năng hạ sát Võ Vương cao thủ như trước, mặc dù Trương Hiểu Vũ có Thiểm Lôi Chiến Giáp hộ thân cũng bị thương không nhẹ.
Lâm Nguyên Nghi khởi động nguyên lực hộ thể ngăn cản đao cương vọt tới trước mặt, trong đáy lòng thầm nghĩ: Cứ tếp tục như vậy không cần Ô Lương Vũ động thủ, hai người bọn họ cũng sẽ bị hao tổn tới chết, xem ra chỉ có thể thi triển một chiêu kia, hy vọng có thể làm hắn bị thương.
"Trương Hiểu Vũ, ngăn chặn hắn thời gian mười hơi thở!" Cũng không nói tại sao, Lâm Nguyên Nghi tin tưởng Trương Hiểu Vũ sẽ minh bạch.
Trương Hiểu Vũ nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyên Nghi, gật gật đầu, nàng khẳng định phải thi triển đại chiêu gì đó, trong khoảng thời gian này quyết không thể để cho Ô Lương Vũ tới gần nàng, lúc này cũng chỉ có bản thân mình hết sức ngăn chặn Ô Lương Vũ.
Ô Lương Vũ nghe được thanh âm Lâm Nguyên Nghi, tuy cảm thấy nàng không thể phá được phòng ngự của hắn, nhưng cũng không có ai ngu tới mức để cho người khác tùy ý công kích mình.
"Muốn chuẩn bị tuyệt chiêu, không có cửa đâu!" Tay trái Ô Lương Vũ giơ lên, một màn sáng màu vàng từ chính giữa lòng bàn tay chút khuếch tán ra, giống như cầm một lá chắn mỏng như tờ giấy rộng mấy mét đặt ở trước người, hắn nhanh chóng bắn về phía Lâm Nguyên Nghi.
Thân hình Trương Hiểu Vũ chớp lên như điện thiểm, chặn phía trước Ô Lương Vũ: " Trở về cho ta." Vừa nói, hai đấm vừa tung ra như dùng cung bắn tên, vô số đạo quyền kình xoắn ốc bắn ra.
Điện hỏa tứ phía, lá chắn nguyên lực màu vàng trong tay trái Ô Lương Vũ rung động liên tục, nhưng mà nó vẫn vững như bàn thạch, theo động tác của Ô Lương Vũ từng bước một đi tới.
Không được! Trương Hiểu Vũ âm thầm lo lắng, lực công kích của hắn rất mạnh, nhưng bất quát chỉ tương đương với Võ Hùng ba bốn cấp, cho dù Ô Lương Vũ không mặc nguyên giáp cũng có thể đánh bại hắn.
"Con ruồi đáng ghét, cút ngay." Tay trái Ô Lương Vũ cầm lá chắn, tay phải cầm đao chém về phía Trương Hiểu Vũ.
Không thể để cho hắn thành công, Trương Hiểu Vũ đánh ra một quyền.
Oanh, quyền kình tán loạn, hộ thể nguyên lực nứt vỡ, Thiểm Lôi Chiến Giáp thoáng ảm đạm đi rất nhiều, nhưng cũng đã chặn được công kích của Ô Lương Vũ.
Đã trôi qua năm cái hít thở, phải chặn hắn năm cái nữa!
"Con sâu nhỏ, ngươi muốn chết." Hoành Tảo Thiên Quân quá mức hao phí nguyên lực, tu vi Ô Lương Vũ hôm nay cũng chỉ có thể toàn lực dùng ra hai lần, đương nhiên cũng phải xem kẻ đối địch là ai, Trương Hiểu Vũ trong mắt hắn bất quá là một con sâu hơi lớn một chút mà thôi.
Phanh, Thiểm Lôi Chiến Giáp lập loè mấy cái, ánh sáng đã ảm đạm đi sáu bảy phân, nếu như lại bị công kích nữa thì nó sẽ hư hỏng, rút vào trong Đan Điền.
Còn hai cái hít thở cuối cùng, Trương Hiểu Vũ cưỡng ép nuốt máu tươi phun ra tới miệng vào, nguyên lực toàn thân tăng lên tới cực hạn, sau đó tất cả tuôn ra cánh tay phải.
"Thất Thương Quyền đệ thất sát: Tịch Diệt quyền!"
Một quyền này không có thực chất, không âm thanh, có chỉ là sát ý và khí tức hủy diệt vô cùng, không gian phạm vi mấy chục thước giống như tiến nhập vào thế giới tịch diệt vô hỉ vô bi. (Không vui không buồn).
Lá chắn nguyên lực nhanh chóng phân giải, Ô Lương Vũ chấn động, không bận tâm đến hình tượng chút nào, vội vàng lui ra phía sau hơn mười bước, tránh khỏi cái công kích quỷ dị này.
Tác dụng phụ của một quyền này quả nhiên quá lớn, khí lực và tinh lực toàn thân Trương Hiểu Vũ bị co lại, chỉ còn lại có một thân thể cô quạnh, lung lay sắp đổ.
Đây là cái công kích gì, lại bao hàm cả hồn lực, chẳng lẽ công kích bình thường cũng có thể phụ gia hồn lực, nhưng đối phương rõ ràng chỉ là một ngũ cấp Võ Vương, làm sao có thể tu luyện ra hồn lực, đây chính là năng lực Võ tông cường giả mới có. Ô Lương Vũ lại nhìn kỹ Trương Hiểu Vũ một lần nữa, thiên phú và tiềm lực của đối phương quả thực làm cho hắn xấu hổ và ghen ghét, đương nhiên là tức giận sát ý càng nhiều hơn.
Song đao trong tay giơ lên cao, Ô Lương Vũ mở miệng nói: "Không thể không nói, tiềm lực của ngươi làm ta rất kinh ngạc, nhưng nó cũng khiến tử vong đến với ngươi nhanh hơn, Cự Linh Thần Đao! Thiên Tiệm!"
Không gian ầm ầm chấn động, một màn làm cho người ta kinh ngạc sinh ra, không khí vô hình bị phủ lên thành màu vàng đất, lại giống như vật hữu hình phân thành hai, Trương Hiểu Vũ đối diện như bị sét đánh, Thiểm Lôi Chiến Giáp tan rã trong nháy mắt, lăng không nhổ ra một ngụm máu lớn rồi cả thân mình nện vào trong lòng đất.
"Hiểu Vũ!'Lạc Thi Thi chú ý tới tình hình bên này, hét thảm một tiếng.
Hắc hắc, phân tâm, cơ hội tốt!
Huyền Âm Môn Tứ trưởng lão lăng không đánh ra một chưởng, đánh úp về phía bụng Lạc Thi Thi.
"Huyết Đằng!" Một khỏa hạt giống màu đỏ như máu đột ngột chặn công kích của Tứ trưởng lão lại, trong chốc lát, một một bó dây leo yêu dị huyết sắc sinh ra, chỉ chốc lát sau đã lớn hơn mười mét.
Phanh, Huyết Đằng bị chưởng lực đánh nát bấy, sau đó bằng tốc độ nhanh hơn sinh trưởng một lần nữa, không ngừng trừ khử chưởng lực của đối phương.
"Tiểu thư, không cần phải phân tâm, Hiểu Vũ huynh đệ sẽ không chết, ngươi phải tin tưởng hắn." Thi Đại Nguyên gấp giọng quát.
Lạc Thi Thi gian nan gật gật đầu, biết rõ lúc này chỉ có thể tin tưởng Trương Hiểu Vũ, ngàn vạn lần không thể phân tâm, một khi nàng thất bại trước, Tứ trưởng lão cũng có thể đi viện trợ những người khác của Huyền Âm Môn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Thi Đại Nguyên, lần này xem ngươi làm sao đỡ được." Ngoại đường Đường chủ đánh ra một đoàn hỏa cầu rừng rực đến chỗ hắn, bên trong ẩn chứa nhiệt độ nóng rực, cách thật xa cũng có thể cảm thụ tìm được.
Thi Đại Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ rằng trừ mộc vũ kỹ ra ta không có chiêu thức khác à? Vương Thuẫn Mộc Giáp!"
Mộc nguyên lực màu xanh biếc hình thành một đạo nguyên lực hộ thể đặc biệt trong phạm vi ba thước quanh thân Thi Đại Nguyên, giống như hắn mặc một áo giáp màu xanh biếc trong suốt, tay cầm lá chắn rất lớn, trông y như Võ giả vậy.
Xuy xuy xích, hỏa cầu và áo giáp hư ảo màu xanh biếc đụng vào nhau, phát ra tiếng vang cực lớn, vụ khí màu trắng đem Thi Đại Nguyên bao phủ ở bên trong.
...
"Phá Tà Kiếm Khí áo nghĩa: Phong Vực!" Thời gian mười hơi thở trôi qua, con ngươi xinh đẹp của Lâm Nguyên Nghi nhìn chằm chằm vào Ô Lương Vũ, tay trái bắt kiếm quyết, tay phải nặng nề vung một kiếm ra ngoài.
Một đoàn quang cầu màu xanh lớn mấy chục thước lớn lăng không bắn ra, ra ngoài dự đoán của mọi người, nó không trực tiếp công kích Ô Lương Vũ, mà là treo ở trên không cách đỉnh đầu hắn mấy chục thước.
"Cho rằng lấy một quả cầu treo trên không là có thể làm ta sợ hãi à, Lâm Nguyên Nghi, hình như ta đã đánh giá ngươi hơi cao rồi!" Ô Lương Vũ từ vẻ cẩn thận vừa rồi đã chuyển thành khinh thường.
"Mở!" Thần sắc Lâm Nguyên Nghi có chút hư thoát, hiển nhiên một chiêu này đã làmtiêu hao hắn đa số nguyên lực của nàng, tay trái buông lỏng ra, một màn kinh người xuất hiện.
Chỉ thấy quang cầu màu xanh trên đỉnh đầu Ô Lương Vũ như mở ra một con mắt lớn, khí tức khủng bố lưu chuyển không ngừng bên trong, điều này vẫn chưa thể làm cho Ô Lương Vũ lo ngại, nhưng chỉ sau một khắc hắn đã thật sự biến sắc. Bởi vì khi vận chuyển thị lực tới cực hạn, hắn đã nhìn ra những năng lượng màu xanh đang lưu chuyển kia, rõ ràng là vô số kiếm khí thật nhỏ, đến tột cùng có bao nhiêu thì ai cũng không biết, chỉ sợ chính bản thân Lâm Nguyên Nghi cũng không biết.
Tiện nhân, chờ ta bắt được ngươi, chắc chắn sẽ lột da rút gân ngươi, sắc mặt Ô Lương Vũ dữ tợn, cuống quít khởi động lá chắn, đưa lên trên đỉnh đầu.
Sau một khắc, từng đạo kiếm vũ từ con mắt trên quang cầu phun ra, bao phủ lấy thân hình của Ô Lương Vũ, vì thanh sắc quang mang quá mức nồng đậm, nên nó giống y như sương mù vậy.
Kiếm vũ đi qua là cuồng phong do kiếm khí tạo thành, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, bốn phương tám hướng chém về phía Ô Lương Vũ đang ở vị trí trung tâm, tiếng nổ đùng đùng liên miên không dứt, làm cho người kinh hồn táng đảm.
Cuồng phong tán đi, kế tiếp là lốc xoáy do kiếm khí hình thành, một đám bắn xuống từ trên cao, tốc độ nhanh đến mức mắt người cũng không cách nào phân biệt được đến tột cùng có bao nhiêu bó bắn xuống.
Quá kinh khủng, tât cả những người đang chiến đấu với nhau đều dừng lại, nhìn chăm chăm vào một màn này, toàn thân không kìm được run rẩy lên.
"Đây là chiêu số của người sao? Ai có thể đỡ nổi, môn chủ có đỡ được không?" Đây là tiếng lòng của tất cả người Huyền Âm Môn.
Khóe miệng cười lạnh, chỉ Lâm Nguyên Nghi mới biết rõ uy lực của một chiêu này, khi mỗi người tu luyện vũ kỹ tới cực hạn, nếu ngộ tính đủ thì sẽ nghiên cứu ra áo nghĩa, mà uy lực sơ kỳ của áo nghĩa đã lớn đến mức không tính được. Chỉ có thể tự mình xâm nhập vào trong mới biết được áo nghĩa đáng sợ tới mức nào. Thay lời khác mà nói, vũ kỹ áo nghĩa đạt tới trình độ nhất định thì chính là Thiên cấp vũ kỹ, mà kỳ thật Thiên cấp vũ kỹ chính thức chính là vũ kỹ áo nghĩa, căn bản không cách nào dạy, không cách nào miêu tả bằng lời, nên chỉ có thể tự mình đi lĩnh ngộ. Do đó vũ kỹ cao cấp nhất được truyền xuống chỉ là Địa cấp thượng thừa mà thôi.
Chiêu Phá Tà Kiếm Khí áo nghĩa này hỏa hầu chỉ mới đạt được năm thành, nhưng luận uy lực thì nó đã tiếp cận Thiên cấp vũ kỹ bình thường, chỉ như vậy đã đủ rồi.
Lốc xoáy tiêu tán vẫn còn chưa có chấm dứt, công kích cuối cùng mới là tuyệt sát.
Quang cầu màu xanh hóa thành một đại kiếm dài mấy chục thước, giống hệt như như thực chất nặng nề trảm kích lên chiến giáp của Ô Lương Vũ.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |