← Ch.170 | Ch.172 → |
Không để ý đến đau đớn trên người, Trương Hiểu Vũ đã không nhìn thấy thân ảnh mọi người, chuẩn bị thoát đi, Thôn Kình Long Xà thật sự không phải hắn hiện tại có thể đối chiến được, cho dù là Lục Đại Võ Tông đụng phải cũng đau đầu.
Lộ trình không tới trăm mét, Trương Hiểu Vũ đã bị đả kích vô số lần, cần đề phòng nhất là long xà thôn phệ, môt khi bị hắn nuốt vào trong bụng, Trương Hiểu Vũ rất khó tưởng tượng ra sẽ có dạng kết quả gì, cái này cũng làm cho Trương Hiểu Vũ căn bản không dám đi thẳng tắp, chỉ có di chuyển vòng vèo.
Trên biển rộng bắt đầu nổi lên gió lớn, sắc trời cũng dần dần tối xuống, mây đen ép tới rất thấp rất thấp.
Đây là dấu hiệu bão táp sẽ đến, không biết có quan hệ với yêu khí Thôn Kình Long Xà tán ra hay không, phỏng chừng không liên quan trực tiếp cũng có tác dụng kích thích.
Cổ Quản gia chú ý tới sắc trời biến hóa, nói với mọi người: "Tất cả lên trên thuyền đi, chờ bão táp đến đây, nước biển nhất định sẽ nhấn chìm hòn đảo này, đến lúc đó thuyền có thể thừa lúc ly khai."
Tất cả mọi người chạy lên trên thuyền, Vân gia đệ tử bắt đầu thu neo, mở ra hệ thống động lực, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ nước biển dâng lên sẽ rời khỏi hòn đảo nguy hiểm này.
"Các ngươi tùy thời chuẩn bị rời đi, ta đi tìm Hiểu Vũ." Động tĩnh cực lớn hơn mười dặm bên ngoài ngay cả tiếng sóng biển cũng vô pháp che dấu, nhưng trong lòng Cổ quản gia thoáng an định lại, động tĩnh lớn như vậy ít nhất đại biểu cho Trương Hiểu Vũ còn đang giao đấu với đối phương, nếu không có một chút thanh âm nào truyền ra mới làm cho hắn lo lắng.
"Cổ gia gia, các ngươi nhanh chóng trở về!" Vân Linh Nhi nói.
Cổ quản gia gật gật đầu, chợt hóa thành một đạo ánh sáng màu ngọc bích hướng phía âm thanh truyền đến lao đi.
Trên đường bay vút đi, Trương Hiểu Vũ thỉnh thoảng quay đầu lại phát ra từng đạo Thiên Lôi Ấn, thoáng ảnh hưởng tốc độ Thôn Kình Long Xà một chút, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản đối phương càng ngày càng đến gần, hơn nữa thỉnh thoảng mở ra cái miệng đầy răng nhổ ra thủy kiếm dày đặc, oanh tạc Trương Hiểu Vũ cùng với cảnh vật chung quanh.
"Hiểu Vũ, tránh ra." Một thanh âm truyền tới, Trương Hiểu Vũ vô ý thức lách mình tránh đi.
Một thủy châu nhỏ lớn cỡ đồng tiền lấy tốc độ không thể tưởng tượng được bắn thẳng vào miệng Thôn Kình Long Xà.
Thôn Kình Long Xà không có xem nhẹ uy lực thủy cầu, nhưng mà tốc độ của nó quá nhanh, nó cũng chỉ kịp ngậm miệng lại.
Oành đùng đùng, một thủy cầu phảng phất ẩn chứa năng lượng của cả một con sông nhỏ, sóng nước cuồng bạo thoáng cái đem Thôn Kình Long Xà đánh bật ra mười mét, đầu óc choáng váng.
"Đi mau." Cổ Quản gia nói.
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất hướng Dực Hổ Hào bay vút, lúc này nước biển đã tràn lên trên đảo, thời gian Dực Hổ Hào xuất phát cũng đã không xa.
Thôn Kình Long Xà phục hồi tinh thần lại, lập tức giận dữ, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào thê lương, sau đó thân hình vọt tới, tốc độ so với lôi điện đang lập loè trên bầu trời cũng không thua kém bao nhiêu.
"Thủy Lôi Thuật!" Bởi vì đang phi hành cực nhanh, Thủy Lôi Thuật Cổ quản gia ngưng tụ lần này lớn cỡ nắm tay, sau khi bắn đi chỉ làm cho long xà lảo đảo một chút.
Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ trong lòng: Xem ra cũng nên nghiên cứu một ít áo nghĩa mới, nếu không không cách nào ứng phó tình huống đặc thù, giống như lần chiến đấu với Thôn Kình Long Xà này, Thủy Lôi Thuật của Cổ tiền bối rõ ràng có tác dụng rất lớn, Thiên Lôi Ấn mặc dù công kích sắc bén hơn, nhưng phương diện này hiệu quả kém đi rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Vũ nổi lên hứng thú với băng nguyên lực, mọi người đều biết băng nguyên lực có thể giảm tốc độ của đối phương xuống, nếu như lợi hại hơn thì trực tiếp đóng băng đối phương cũng rất dễ dàng, tuyệt đối có thể công thủ toàn vẹn.
Cổ Quản gia đột nhiên ngừng lại, Trương Hiểu Vũ kỳ quái nói: "Cổ tiền bối, làm sao vậy!"
"Ngươi xem!" Cổ Quản gia cười nói.
Trương Hiểu Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể Thôn Kình Long Xà cực lớn đang không ngừng du động ở mấy chục thước bên ngoài, cái đầu phảng phất như núi nhỏ và thân thể gần ngàn mét gần như có thể đem người thường hù chết, nhưng mà kỳ là mặc kệ long xà ra sức du động như thế nào, một mét cũng không tiến được, phảng phất như bị vật gì đó khóa lại.
Loảng xoảng loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng!
Hợp với phần đuôi của Thôn Kình Long Xà, tiếng xiềng xích từ trong ngọn núi vang ra, rất khó tưởng tượng xiềng xích này lớn đến cỡ nào, bởi vì thanh âm của nó tràn đến ngay cả tiếng sấm trên trời cũng bị lấn áp.
"Nó bị khóa ở dưới ngọn núi." Trương Hiểu Vũ nhãn tình sáng lên.
Cổ Quản gia cười nói: "Không sai, may mắn là như thế, bằng không hôm nay có thể đào tẩu hay không cũng còn chưa biết được."
"Người nào có thực lực cường đại như vậy, lại đem nó khóa sống ở trong đó." Thôn Kình Long Xà này thực lực đã đến tiếp cận hải thú cấp bảy, mặc dù không thể lĩnh ngộ ra thần thông, nhưng đã không phải là thứ Lục Đại Võ Tông có thể địch được, Trương Hiểu Vũ thật sự không thể nghĩ ra ai có thể khóa nó lại tại đó.
Cổ Quản gia nói: "Thôn Kình Long Xà có tuổi thọ mấy ngàn năm, có lẽ là ngàn năm trước, một vị cao nhân sắp ngộ đạo khóa nó lại." Một khi ngộ đạo sẽ lập tức bị bài xích ra khỏi tinh cầu này, cho nên có thể loại trừ ngộ đạo cao thủ.
Ba ngàn năm, nếu không phải nó bị khóa như vậy thì chỉ sợ đã sớm đã tiến giai đến hải thú cấp bảy, trở thành Hải Vương không ai địch nổi, muốn hô phong hoán vũ như thế nào cũng được.
Đại địa vỡ ra, ngọn núi sụp đổ, Thôn Kình Long Xà điên cuồng đủ để cho một mảnh thiên địa này biến sắc, khí thế hung hãn gần với thời đại man hoang.
"Thôn Kình Long Xà này vẫn chỉ là ở trạng thái tiến giai sơ bộ, nếu như đến hậu kỳ, thì có thể lĩnh ngộ được một tia thiên phú thần thông, khi đó đừng nói là chúng ta, cho dù Lục Đại Võ Tông Thất Vũ Hải tề tụ cũng không có biện pháp đánh bại nó." Cổ Quản gia cảm thán nói.
Thiên phú thần thông? Trương Hiểu Vũ nghĩ tới thiên phú kỹ năng của Ngư Nhân Tộc, hỏi: "Cổ tiền bối, thiên phú thần thông có ảo diệu gì?"
Cổ Quản gia nói: "Ngươi giết Thiết Chiến, hẳn là cũng biết được thiên phú kỹ năng của hắn đi!"
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu.
"Sau khi nhân loại ngộ đạo, là có thể khống chế pháp tắc, ví dụ như ngươi nhập đạo bằng lôi nguyên lực, sau này ngươi liền có thể khống chế lôi pháp tắc hoặc là lôi đạo; Mà hoang thú và hải thú mặc dù không thể ngộ đạo, nhưng lại có thể tu luyện ra thiên phú thần thông, thiên phú thần thông hữu ích, thiết thực mặc dù có vẻ đơn điệu, nhưng luận uy lực tuyệt không kém hơn pháp tắc công kích, thậm chí còn có chỗ vượt qua, mà thiên phú thần thông lấy không gian vi tôn, thời gian chí thượng."
Không gian thần thông vi tôn, thời gian thần thông chí thượng, cái này Trương Hiểu Vũ biết rõ, thế gian thần bí nhất chính là thời gian và không gian.
"Về phần Ngư Nhân Tộc, có thể ngộ đạo giống như nhân loại, nhưng chỉ có thể lĩnh ngộ thủy chi đạo, còn có một cái chính là thiên phú kỹ năng cùng loại với thần chi huyết mạch, loại kỹ năng này ta cũng không rõ ràng, tóm lại mười phần cổ quái." Cổ Quản gia nhẹ nhàng nói.
Trương Hiểu Vũ cũng cảm giác được thiên phú kỹ năng của Thiết Chiến rất quái lạ, nếu như tìm kiếm một từ để giải thích, Trương Hiểu Vũ nghĩ tới thần thuật trong truyền thuyết kiếp trước, loại năng lượng khó hiểu của thần.
"Thiên phú thần thông không là một phân loại, mà là bao hàm vạn vật, pháp tắc cũng có thể hiện trong đó, Ngư Nhân Tộc thiên phú kỹ năng cũng trộn lẫn một chút, cho nên một khi đạt tới cấp bảy, ưu thế của hoang thú và hải thú so với nhân loại càng thêm rõ ràng."
Xem ra, ở trên thế giới này thiên phú của nhân loại là yếu nhất, nhưng thường thường lợi hại nhất cũng là nhân loại, bởi vì trí tuệ có thể lực áp tất cả, xuyên thủng tất cả.
"Không tốt, Thủy Lôi Thuật!" Cổ Quản gia dương tay bắn ra một tiểu thủy cầu cỡ nắm tay.
Trong tiếng ầm vang độc khí, màu tím bị ngăn ở bên kia màn nước.
"Đi nhanh đi! Nó sắp điên cuồng rồi!"
Hai người hóa thành một dải ánh sáng ngọc bích và lam sắc, rất nhanh biến mất ở phương xa.
Sóng biển ngập trời triệt để bao phủ Hoàng Kim Đảo, Dực Hổ Hào cũng bắt đầu nhúc nhích thành công, chỉ là lúc này trên mấy người thuyền đều mang vẻ mặt lo lắng.
"Ài, tại sao lâu như thế còn chưa trở về, sẽ không sẽ xảy ra chuyện chứ!" Vũ Nhị đi qua đi lại.
Vũ Đại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Miệng quạ đen."
Vân Linh Nhi con mắt lại tìm kiếm thân ảnh Cổ gia gia và Trương Hiểu Vũ lần nữa, đột nhiên sáng ngời, vui vẻ nói: "Bọn họ về rồi."
Trương Hiểu Vũ và Cổ quản gia cười ha hả bay lên trên thuyền, Cổ quản gia nói: "Tốt rồi, lái thuyền đi thôi!"
"Thật tốt quá, các ngươi không có việc gì!" Vũ Đại mạnh mẽ đứng lên, kích động nói.
Vũ Nhị hắc hắc cười rộ lên.
Sóng biển càng lúc càng lớn, dưới bầu trời thì nổi lên mưa to tầm tã, từng đạo ngân sắc điện xà xen kẽ ở dưới tầng mây, thỉnh thoảng một hai đạo bổ lên trên sóng biển bốc lên trận trận khói trắng.
Ầm ầm, đột nhiên một đạo sóng cồn nhào vào Dực Hổ Hào, đẩy nó về phía bên phải.
Trương Hiểu Vũ quát: " Hướng này là Thôn Kình Long Xà, không được tới gần."
Vân Linh Nhi khẩn trương, vận kình nói: "Hệ thống động lực toàn lực khởi động." Sóng gió quá lớn, căn bản là không thể giương buồm, khá tốt chiến thuyền này là chiến thuyền kiểu mới, có nhất hệ thống động lực quý giá nhất và thực dụng nhất.
"Tiểu thư, hệ thống động lực khởi động cần một chút thời gian." Âm thanh của người phía dưới truyền đến.
Đám người Vân Linh Nhi đã chứng kiến Thôn Kình Long Xà, ngoài ngàn mét nguyên một đám sắc mặt đau khổ, thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của nó, bây giờ lại tự động đưa thân lên, đây là cái tình huống gì.
Xà nhãn cực lớn của long xà nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mọi người, thân thể dài đến ngàn mét vắt ngang ở trên mặt biển có chút kinh tâm động phách.
Một ngàn mét!
Tám trăm mét!
...
Năm trăm mét!
Khoảng cách với Thôn Kình Long Xà chỉ còn hơn ba trăm mét, không biết có phải ảo giác của Trương Hiểu Vũ hay không, tựa như hắn cảm giác được đối phương đang súc tích lực lượng, tùy thời công kích Dực Hổ Hào và bọn họ.
Ba trăm mét! Trái tim của mọi người nảy lên tới yết hầu, gần như muốn nhảy ra ngoài, Xà đầu lâu cực lớn ccủa Thôn Kình Long với Dực Hổ Hào không hề nhỏ hơn, lúc này lại mở cái miệng rộng ra thất lớn, một quả cầu màu đỏ đang xuất hiện trong cổ họng nó.
"Tốt rồi! Tiểu thư." Trong lúc sinh tử tồn vong, hệ thống động lực Dực Hổ Hào rốt cục khởi động thành công.
Vốn Dực Hổ Hào đang chuyển động theo sóng nước đến gần Thôn Kình Long Xà, đột nhiên tốc độ tăng vọt, di chuyển theo hướng ngược lại nhanh chóng rời xa Thôn Kình Long Xà.
Hô, phía sau ánh lửa nổ ra, long xà nhổ ra hỏa diễm kinh khủng ngay cả nước biển cũng có thể thiêu đốt, phảng phất như một đạo sóng lửa nhanh chóng đuổi theo.
"Thủy Trận Bích!" Cổ Quản gia hai tay kết ấn, ở trước sóng lửa tạo ra một bức tường nước.
Trương Hiểu Vũ cũng đi hỗ trợ, hai tay nhẹ nhàng kết một loại thủ ấn chưa từng dùng qua.
"Phong Long Quyển!" Một đạo vòi rồng cự đại hình thành, hơn nữa xoáy lên trên nước biển, hình thành cột nước lớn đến mấy chục thước, độ cao lên tới trời, vô cùng đồ sộ.
Đương nhiên, nếu như ở lúc gió êm sóng lặng, Trương Hiểu Vũ thi triển Phong Long Quyển tuyệt đối không có uy lực như vậy, nhưng mà bây giờ đang có bão táp, bất luận một điểm động tĩnh nhỏ nào cũng có thể làm cho hoàn cảnh xung quanh biến hóa.
Sóng lửa uy lực thật sự hung mãnh, lại đem cột nước mấy chục thước đánh bật ra, nhưng mà thế xông của nó cũng lập tức bị triệt tiêu, không cách nào uy hiếp được Dực Hổ Hào.
Rốt cục thoát được, tất cả mọi người thở ra một hơi.
Lúc đến, tam đại thế lực có gần vạn người, mỗi người đều mơ ước mình có thể tìm được bảo tàng, sau đó nhất cử làm giàu, nhưng mà hiện tại, cho dù cho ngươi có nhiều hoàng kim như vậy thì có thể làm được cái gì, ngay cả mạng cũng không có, nhiều hoàng kim hơn nữa cũng chỉ là bọt biển trên sóng mà thôi, đụng một cái là vỡ, biến mất không dấu vết.
"Có lẽ vài năm, hoặc vài chục năm nữa lại có một nhóm người đến tìm kiếm bảo tàng, sẽ không ai nhớ rõ, hôm nay đã chết bao nhiêu người." Trương Hiểu Vũ nhìn tòa Hoàng Kim Đảo phía xa đã chìm nghỉm, trên mặt chỉ có lộ ra nửa ngọn núi và đầu rắn cực lớn.
Một bên, Vân Linh Nhi nói: "Đây là tàn khốc và mị lực của biển rộng, có thể chôn vùi tất cả, cũng có thể làm cho tất cả bắt đầu một lần nữa."
Dực Hổ Hào ở trên sóng lớn lướt ngang đi, rất nhanh biến mất ở trong sóng gió.
Trên biển lớn, trời trong nắng ấm.
Tâm tình mọi người rất tốt, nhàn nhã nằm ở trên boong thuyền phơi nắng và hóng gió.
Vũ Đại nói: "Đến nơi đây coi như là phạm vi hải vực của Đông Vực."
"Đông Vực không có cái gì nhiều, chỉ có mỗi núi nhiều, Thập Vạn Đại Sơn gần như chiếm cứ hơn nửa diện tích Đông Vực, Hiểu Vũ ngươi có rảnh thì ta mang ngươi đến những danh sơn của Đông Vực du ngoạn." Trương Hiểu Vũ cười nói: "Ta không có nhiều thời gian như vậy?" Vẻn vẹn đi đến đã tốn bốn năm tháng, cộng thêm việc tìm kiếm công pháp tu luyện nhục thuộc tính cũng cần không ít thời gian. Còn chưa chắc có thể tìm kiếm được trong thời gian ngắn, hơn nữa chuyện đáp ứng Lôi Ngạo tiền bối cũng phải đi làm, Trương Hiểu Vũ thật sự không tìm ra thời gian đi thư giãn.
"Ngươi muốn tìm vật gì vậy, nói không chừng chúng ta có biện pháp có thể giúp ngươi." Vân Linh Nhi nói.
Trương Hiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Các ngươi nghe nói về công pháp tu luyện nhục thuộc tính chưa?"
Nơi này chỉ có Cổ quản gia là người có lịch duyệt nhiều nhất, hắn nghe vậy nói: "Công pháp tu luyện nhục thuộc tính, đó là công pháp tu luyện của Man Tộc!"
"Man Tộc!" Nghe cái tên này, Trương Hiểu Vũ lập tức ngồi dậy.
"Man Tộc thờ phụng man thần và thực lực, tất cả đều là lấy nắm tay để giải quyết, giống như Man Tộc sinh hoạt tại Kỳ Liên Sơn Mạch, Hắc Phong Sơn Mạch, Vạn Đà Lĩnh cùng với Man Hoang Sơn Mạch số ba, khu vực này nhân số của Man Tộc đạt tới tám trăm vạn."
Vạn Đà Lĩnh cũng có, Man Tộc lại sinh sống ở nhiều nơi, vậy thì trạm thứ nhất phải đi Vạn Đà Lĩnh! Có thể xem Lôi gia một chút, nếu có khó khăn thì giúp họ một tay, không có khó khăn thì sau này lưu ý một chút, như vậy Lôi Ngạo tiền bối hẳn là sẽ hài lòng! Trương Hiểu Vũ nghĩ như vậy.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |